Người đăng: vusontieuphu
“Đợi đã..., đợi đã…,”
Vận dụng toàn bộ sức lực toàn thân, khiến cho cái cơ thể “thùng phi tám tấn”
của mình di chuyển thật nhanh đuổi theo Vô Trần, vừa chạy, Kim Nguyên Bảo vừa
hô to. Bất quá, từ sau khi trở thành cự phú liên minh, Kim Nguyên Bảo hết ăn
lại nằm, cơ thể bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, có thể chạy xa được đến bao
nhiêu chứ? Chỉ thấy Kim Nguyên Bảo chạy được hai, ba bước, sau đó gập cả người
xuống, không ngừng thở dốc, vô lực vẫy vẫy tay vời sau lưng Vô Trần.
Nguyên bản Vô Trần cũng không muốn để ý đến tên dở hơi này nữa, nhưng mà một
câu nói của Diệu Nhược Y lại để hắn suy nghĩ lại.
“Vô Trần ca ca, huynh có cảm thấy người này thật sự rất quen thuộc hay không?
Muội có cảm giác mình đã gặp qua hắn ở đâu đó rồi, nhưng không thể nào nghĩ
ra”
Đúng vậy, ngay từ khi vừa nhìn thấy tên mập kia, Vô Trần cũng đã có cảm giác
vô cùng quen thuộc, chỉ là bị hắn cho rằng vô tình gặp được trên đường nên
cũng không có quá mức chú ý. Nhưng giờ phút này Diệu Nhược Y cũng có cảm giác
tương tự, không thể không để Vô Trần tinh tế suy nghĩ lại một lần.
Nếu như ngay cả Diệu Nhược Y, thân ở tại Xóm Nghèo quanh năm, cũng có được cảm
giác quen thuộc, vậy, người này tuyệt đối không tầm thường.
Bỗng nhiên, trong đầu Vô Trần lóe lên một thân ảnh mập mạp. Cẩn thận đối chiếu
qua lại giữa hai người, càng lúc càng cảm thấy có nhiều điểm tương đồng. Mặc
dù cũng có vài chỗ khác biệt, nếu không cẩn thận để ý kỹ sẽ không nhận ra. Bất
quá, Vô Trần là ai chứ? Người được mệnh danh “Thượng đế chi thủ”, bộ não siêu
việt “ trung cấp trí năng” cũng không phải chỉ để trưng bày cho đẹp.
Vô Trần thoáng nheo mắt lại.
Mặc dù trong lòng còn nhiều nghi vấn không thể giải đáp, nhưng nếu thật sự là
tên mập kia, vậy thì Vô Trần nhặt được “bảo” thật sự rồi. Không phải Bảo trong
Kim Nguyên Bảo, nhưng cũng đúng là Bảo trong Kim Nguyên Bảo.
( giải thích một chút, tại đây ý tác giả: Không phải Bảo trong Kim Nguyên Bảo,
nhưng cũng đúng là Bảo trong Kim Nguyên Bảo. có nghĩa là không phải Bảo trong
tên của tên mập kia, nhưng cũng đúng là Bảo bên trong tài bảo “Kim Nguyên Bảo”
bình thường)
“Hô…Hô…, thật sự mệt chết tiểu gia ta rồi”- Kim Nguyên Bảo chật vật đi đến
trước mặt hai người, thở không ra hơi nói.
Cả đời của hắn, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt nhọc như hôm nay. Trước kia đều
là người lừa ta gạt, hắn là dựa vào ba tấc lưỡi của bản thân mà làm giàu. Đâu
có giống như hôm nay, thể xác và tinh thần đều thất thủ. Song trọng đả kích
quả nhiên không phải bình thường có thể so sánh được a.
“Như thế nào? Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”- Vô Trần cười tủm tỉm nhìn Kim
Nguyên Bảo, giống như nhìn hi thế trân bảo. Nếu như để mập mạp nhìn thấy, chỉ
sợ sẽ lông tơ bên trong cơ thể dựng đứng hết lên, có bao nhiêu xa thì chạy bấy
nhiêu xa. Cho rằng Vô Trần lại có ham muốn đặc thù đối với hắn.
“A…, A…, ta có thể có ý định gì cơ chứ? Nếu không phải nhìn thấy hai người hữu
duyên, thì còn lâu ta mới như vậy”- Kim Nguyên Bảo vận dụng khuôn mặt dày đầy
mỡ của bản thân, ý định chơi xỏ lá với Vô Trần.
Bất quá, Vô Trần cũng không ăn bộ này, chắp tay ra sau lưng, làm ra bộ dáng vô
cùng thâm sâu mạt trắc nói:
“ Được thôi, ngươi nếu đã nói chúng ta là người hữu duyên. Ta giống như minh
quân cần hiền tài giống như ngươi. Vậy ngươi nói đi, hai người chúng ta đang
chuẩn bị làm cái gì?”
“Ây!”- Kim Nguyên Bảo cứng họng. Theo như dự tính ban đầu của hắn, đáng nhẽ Vô
Trần sẽ bị lời nói của bản thân mê hoặc, sau đó, hắn lại thể hiện ra một chút
bản sự là có thể dễ dàng thu phục người trẻ tuổi trước mặt này. Không nghĩ tới
lần này lại đụng phải khối sắt cứng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Tốt lắm, nếu ngươi không có nói được, vậy thì đừng để cập đến vấn đề hữu
duyên hay không hữu duyên ở đây nữa. Mọi người đều là người thông minh, không
cần giả bộ nữa. Nói xem mục đích thực sự của ngươi là gì?”- Thấy đối phương đã
bị mình làm cho tinh thần rối loạn, Vô Trần biết được lúc này chính là cơ hội
tốt nhất để lật bài với tên mập, lập tức đặt ra câu hỏi.
“Đây…, Đây…, cái này…, cái này…,”- Kim Nguyên Bảo lắp bắp nói, có chút không
kịp phản ứng tại sao Vô Trần lại có thể dễ dàng biết được hắn có mục đích khác
mà đến, không đơn thuần là lừa gạt tiền tài đơn giản như vậy.
Đây cũng là bởi vì sự kiện bên trong thực tế đả kích tinh thần Kim Nguyên Bảo
không hề nhẹ, mới có thể cho hắn dễ dàng tự loạn trận tuyến như vậy. Nếu như
bình thường, đừng nói chỉ là mao đầu tiểu tử như Vô Trần, dù có đứng trước mặt
những tên dị năng hoàng uy chấn vũ trụ kia, hắn cũng không chút nhíu mày.
“Làm sao? Đường đường là “Thương Khung” giới khu thủ phú, Phú Đại Hải, lại bị
một tên nước mũi còn chưa sạch, mao đầu tiểu tử như ta hù họa rồi hả?”- Vô
Trần ngữ ra kinh nhân, một lời vạch trần thân phận thật sự của Kim Nguyên Bảo
khiến cho tên mập mạp hai mắt mở to, không tự chủ lùi lại một bước, khiếp sợ
không thôi nhìn Vô Trần.
( thủ phú: là người giàu nhất tại một khu vực nào đó)
“Làm…Làm sao ngươi biết?”- Vẻ mặt Kim Nguyên Bảo âm tình bất định, gian nan
nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói.
Đúng vậy, hắn chính là vị thủ phú của “Thương Khung” giới khu kia, nhưng mà
tất cả cũng chỉ là ở trong quá khứ. Hiện tại, hắn chỉ là Kim Nguyên Bảo phải
luân lạc đến làm thuê cho kẻ khác, ăn bữa nay, lo bữa mai mà thôi.
Nghĩ đến đây, Kim Nguyên Bảo cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, thản nhiên đối
mặt với Vô Trần:
“Đúng vậy, trong quá khứ, tiểu nhân đã từng có cái tên Phú Đại Hải. Bất quá,
Phú Đại Hải trong quá khứ đã chết rồi, giờ đây chỉ có Kim Nguyên Bảo sống sót
mà thôi”
Vô Trần trong lòng khẽ động, quả nhiên, Phú Đại Hải đã gặp phải chuyện gì, mới
có thể từ cự phú liên minh, luân lạc đến tình trạng này. Bất quá, Vô Trần
không phải là người thích đào sâu quá khứ của người khác. Nếu đối phương đã
sảng khoái thừa nhận như vậy, thì hắn cũng không nên vòng vo nữa, nói thẳng ra
ý định bản thân:
“Ta không quan tâm người là Phú Đại Hải hay Kim Nguyên Bảo. Ta chỉ biết có một
tên mập đang hồ ngôn loạn ngữ trước mặt ta mà thôi. Quả thực hiện tại ta đang
rất cần một người thủ hạ, có thể giúp ta kiếm được nhiều tiền. Nhưng thứ nhất,
ta không tin tài năng của ngươi có thể làm được việc đó. Và thứ hai quan trọng
nhất, ta không tin nhân phẩm của ngươi.”
Đều là người thông minh, chắc hẳn Kim Nguyên Bảo sẽ hiểu ý tứ của chính mình.
Vậy nên, Vô Trần cũng không có giải thích thêm cái gì, lẳng lặng nhìn chằm
chằm Kim Nguyên Bảo chờ đợi hắn trả lời.
Quả nhiên, khi nghe được trong lời nói của Vô Trần đã có chút buông lỏng, Kim
Nguyên Bảo mừng quá đỗi, bước lên phía trước một bước, giữ chặt lấy tay Vô
Trần, vô cùng khẳng định nói:
“Nhất định sẽ không, nhất định sẽ không. Chỉ cần ngài cho ta một cơ hội, chắc
chắn ta sẽ không để ngài thất vọng đâu.”
Vô Trần cũng chỉ đợi đến câu nói này của hắn, lập tức chuyển chủ đề:
“Ngươi hiện tại đang ở đâu?”
“Ý ngài là?” – Kim Nguyên Bảo khó hiểu hỏi lại.
“Chính là nơi ở bên trong hiện thực của ngươi đó”- Vô Trần kiên nhẫn giải
thích.
Kim Nguyên Bảo sững sờ, không quá rõ ràng Vô Trần muốn hỏi như vậy để làm gì,
hơi cúi đầu nghĩ nghĩ, có nên nói cho Vô Trần nơi ở của bản thân hay không,
thì đột nhiên hai mắt sáng ngời, không chút do dự đáp:
“Ở tại Tổ Mẫu tinh, thuộc “Ngân Hà” giới khu”
Vô Trần nghe vậy, hai mắt đồng dạng cũng sáng ngời, lập tức nói:
“Rất tốt, không biết ngươi dùng cách gì, bằng ngằn gian ngắn nhất đi tới Lam
Tinh thuộc “Ngân Hà” giới khu tìm ta. Khi nào xuống tới nay thì gọi điện cho
ta, sẽ có người ra đón ngươi”
“Nga, cái này…! Cái này …”
“Làm sao vậy?”- Vô Trần nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt ấp a, ấp úng của Kim Nguyên
Bảo thì kỳ quái hỏi.
“Đừng nói với ta là ngay cả tiền ngồi phi thuyền ngươi cũng không có nữa
nhé?”- Vô Trần hỏi thử. Đường đường là cự phú liên minh, mặc kệ xảy ra chuyện
gì cũng không thể luân lạc đến mức độ này đâu nhỉ?
Nào ngờ, sự thực đúng là như vậy. Chỉ thấy Kim Nguyên Bảo hiện lên một tia xấu
hổ, hai tay không ngừng xoa vào nhau. Bộ dáng kia không cần nói cũng biết là ý
vị như thế nào.
“A…a, lúc trước khi còn tại “Thương Khung” giới khu, ta có vay của “Vũ Trụ
Phách Nghiệp” ngân hàng một số tiền nhỏ, nhưng bởi vì xảy ra một chút chuyện
ngoài ý muốn nên đã bị bọn họ đóng băng tài khoản. Vậy nên…, vậy nên…”
Vô Trần vô ngữ nhìn tên mập mạp trước mặt này. Lúc này hắn có chút hoài nghi
bản thân có phải hay không đúng là bị lừa đảo rồi.
“Tốt lắm, ta đã đặt cho ngươi một tấm vé di chuyển cấp tốc từ Tổ Mẫu tinh đến
Lam tinh, thời gian địa điểm tùy ngươi lựa chọn. Có đến hay không cũng phụ
thuộc vào quyết định của ngươi. Ta chỉ có thể nói, chỉ cần ngươi làm việc cho
ta, thì ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi nắm giữ lượng tài phú mà ngay cả ngươi cũng
không thể nào nghĩ tỡi, thậm chí, trợ giúp ngươi trở thành thức tỉnh giả hay
dị năng giả cũng không phải không thể”
Sau khi gửi cho Kim Nguyên Bảo tấm vé phi thuyền bản thân đã đặt qua mạng, Vô
Trần kéo theo Diệu Nhược Y rời đi. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể
chỉ vì một người Kim Nguyên Bảo là làm lỡ mọi thứ được.
“À quên chưa nói, lúc trước lời nói kia của ta chỉ là đùa giỡn với ngươi một
chút mà thôi. Không nên tin là thật, bất quá, cũng không phải là hoàn toàn lừa
gạt ngươi. Ấn đường của ngươi đỏ tái chuyển tím, tím tái chuyển đen, không
phải là phúc tinh tam thế, mà phúc vận của ngươi đã dùng hết, chuẩn bị có đại
nạn lâm đầu. Nếu như không có “minh quân” che trở, trợ giúp, thì sống không
quá 3 ngày. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhẹ ngươi vậy thôi, dù sao ta
cũng không muốn nhìn thấy trên thời sự sẽ có tiêu đề: Cự phú “Thương Khung”
giới khu, trong quá trình lẩn trốn bị lọ hoa trên trời rơi xuống, chết bất đắc
kỳ tự. Như vậy thì thật tội nghiệp”
Tựa hồ nhớ ra điều gì, Vô Trần đột ngột dừng lại, cũng không quay đầu lại, đối
với Kim Nguyên Bảo đang ngơ ngác đằng sau nói 1 câu. Sau đó dẫn theo Diệu
Nhược Y bước vào trong “Truyền tống trận”, dịch chuyển biến mất.