Gặp Mặt Kim Nguyên Bảo.


Người đăng: vusontieuphu

Nói đến đây, Vô Trần hơi dừng lại, quay sang nhìn Diệu Nhược Y, thấy nàng vẫn
chăm chú nghe mình kể, thì bật cười hỏi:

“Muội nghe từ đầu đến giờ, đã phát hiện ra bên trong câu chuyện mà ta kể có
điều gì liên quan đến câu hỏi của muội sao?”

“A…, A…, không…, Muội không có nghĩ ra a. Nhưng mà huynh kể tiếp đi, muội còn
muốn nghe nữa mà.” Diệu Nhược Y đang hăng say nghe Vô Trần kể, lại bị hắn hỏi
một câu, giật mình tỉnh lại, trả lời. Nàng không ngờ “Sáng Thế” lại có cốt
truyện thú vị như vậy, lay động tay Vô Trần làm nũng, thúc giục hắn tiếp tục
kể.

“Tốt, Tốt, để huynh trả lời xong vấn đề phía trước của muội đã, rồi ta sẽ tiếp
tục kể a.”- Vô Trần nơi nào chịu được tuyệt chiêu “làm nũng” của Diệu Nhược Y,
cười khổ nói.

“Thực ra, vấn đề này cũng vô cùng đơn giản. “Đấng Tạo Hóa” sáng tạo ra 36 vị
chí cao thần, bên trong đó có một cặp chị em song sinh chính là Sinh Mệnh Nữ
Thần cùng Đại Địa Nữ Thần. Vậy nên, khi tạo ra thần khí cho hai người, “Đấng
Tạo Hóa” cũng dựa vào đặc điểm này để làm. Thần khí của “ Sinh Mệnh Nữ Thần”
chính là “Sinh Mệnh Thụ”, có khả năng ban phát sinh mệnh cho muôn loài, trong
đó có cả loài người. Vì vậy, thay vì gọi là “Sinh Mệnh Thụ”, nó còn được gọi
với một cái tên khác chính là “Khởi Nguyên Chi Thụ”. Còn thần vật của Đại Địa
Nữ Thần, chính là “Khởi Nguyên Chi Địa”, một khối đất mà Khởi Nguyên Chi Thụ
sinh trưởng bên trên.

Về sau, bên trong thần ma chi chiến, cả hai thần vật này đều bị đánh hỏng
thành nhiều mảnh, phân tán thất lạc ở khắp mọi nơi. Bên trong đó, có một số ít
mảnh vỡ của Khởi Nguyên Chi Thụ vẫn còn sót lại tại các khối tàn phá “Khởi
Nguyên Chi Địa”, sau khi rơi xuống các đại lục, đã hình thành nên một giống
cây mới. Những gốc cây này trải qua vô tận năm tháng, thì cũng đã lớn lên, đâm
hoa, kết trái. Và khi những trái cây kia chín rụng xuống dưới đất, một chủng
tộc mới được sinh ra, đó chính là tinh linh tộc của muội đó. Và sau này, vì
tác dụng thần kỳ có thể cứu sống người dù bị thương rất nặng của những gốc cổ
thụ đó, mà tinh linh tộc đã gọi nó là “Sinh Mệnh Thụ”, còn những khối đất nơi
Sinh Mệnh Thụ sinh sống chính là Tuyệt Phẩm Ruộng Đất” bây giờ.

Bất quá, nói như vậy cũng không phải hoàn toàn chính xác. Những gốc ngụy “Sinh
Mệnh Chi Thụ” mà tinh linh tộc tổ tiên tự phong kia, sau khi chết đi, thì
những mảnh đất mà bọn chúng để lại chính là cực phẩm mảnh ruộng bây giờ. Nhưng
phàm là những mảnh đất đã từng có “Sinh Mệnh Thụ” sinh sống, sẽ không thể lại
trồng thêm một cây sinh mệnh thụ khác được nữa. Chỉ những mảnh đất là mảnh vỡ
của “Khởi Nguyên Chi Địa” nhưng chưa mọc “Sinh Mệnh Thụ” lên mới được coi là
Tuyệt Phẩm Đồng Ruộng.

Về bản chất, chúng đều là nằm trong cực phẩm mảnh ruộng, chỉ khác nhau ở chỗ,
một bên có thể trồng được ngụy “Sinh Mệnh Chi Thụ”, và một bên thì không trồng
được mà thôi….A! Có chút ý tứ”

Đột nhiên, thân hình Vô Trần khựng, khóe mắt liếc ra đằng sau, miệng nhếch lên
nụ cười nhàn nhạt. Không ngờ, có kẻ theo dõi hai người lâu như vậy rồi mà hắn
không có phát hiện ra. “ Là từ lúc đi ra từ truyền tống trận sao?” Vô Trần
thầm nghĩ.

Nếu quả thật đúng là như vậy thì do hắn sơ ý rồi. Cũng tại bên trong “Sáng
Thế”, hắn bị cảm giác lực là thuộc tính mở rộng hạn chế, không thể như tinh
thần hay trí lực là thuộc tính trụ cột có thể dùng thuộc tình tự do tăng lên.
Vì vậy, mới có thể để cho kẻ khác dễ dàng theo dõi lâu như vậy.

Trước khi tới đây, Vô Trần đã cẩn thận mặc ẩn bảo lên người để tránh bị những
kẻ có tâm tư không thuần thiết dò xét. Mà lại, “Sáng Thế” cũng đã khai mở được
hơn 2 tuần rồi, thiết nghĩ chắc hẳn việc có người sử dụng truyền tống trận để
dịch chuyển tuy còn ít nhưng cũng không phải hiếm gặp đi. Rốt cuộc là tại sao
chứ?

Cũng không để cho Vô Trần suy nghĩ nhiều, kẻ theo dõi kia dường như đã ý thức
được bản thân đã bị Vô Trần phát hiện, từ trong bóng tối đi ra.

Là một cái trung niên nam tử, vô cùng mập mạp, cái bụng phì ra có thể phân cao
thấp cùng với ông chủ tiệm cơm tân thủ thôn của Vô Trần. Thân hình kẻ này cao
khoảng một mét sau, lùn lùn mập mập, đầu hói, mắt híp. Khuôn mặt cười lên
trông rất giống với phật di lặc.

Chứng kiến tên béo mang cho người khác một loại cảm giác “ thổ phì viên” này
tiến lại gần, Vô Trần bình tĩnh đứng lại đợi, cũng không bởi vì vẻ bề ngoài
của hắn mà tỏ ra khinh thường.

Kim Nguyên Bảo nhìn thấy Vô Trần đã đứng lại, cước bộ cũng tăng nhanh mấy
phần, mang theo nụ cười nịnh hót, lưng hơi khom xuống, hai tay không ngừng xoa
vào nhau, trông rất giống những tên hắc tâm thương nhân vẫn thường thấy ngoài
chợ.

“Hắc hắc. Xin tự giới thiệu, tiểu nhân gọi là Kim Nguyên Bảo. Kim trong Kim
Nguyên Bảo, Nguyên trong Kim Nguyên Bảo, Bảo trong Kim Nguyên Bảo. Là một
thương nhân tự dọ. Rất vui khi được làm quen với hai vị.”

Chỉ thấy Kim Nguyên Bảo đi đến trước mặt hai người, chủ động so vai cúi đầu,
tay trái nắm lấy cổ tay phải, đồng thời đưa ra chủ động bắt tay với Vô Trần.
Làm một kẻ đã từng bò từ tầng dưới chót lên được tới vị trí cự phú, Kim Nguyên
Bảo tự nhiên có thể nhìn ra ai mới là người làm chủ bên trong hai người.

Biển hiện của Kim Nguyên Bảo khiến cho trong lòng Vô Trần không tự chủ sinh ra
cảm giác sảng khoái.

“Kẻ này thật biết cách vuốt mông ngựa” – Vô Trần thầm nghĩ.

Vuốt mông ngựa, không phải chỉ là nói những lời nói sáo rỗng, tâng bốc người
khác. Mà phải giống như kẻ trước mặt hắn này. Để cho Vô Trần cảm thấy bản thân
vô cùng cao quý, ưu việt hơn kẻ khác một đầu vậy.

Vô Trần thản nhiên đưa tay ra bắt lấy tay Kim Nguyên Bảo, nhưng cũng không có
đáp lời. Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc trong hồ lô của kẻ này bán thuốc gì?

“Cũng không dám giấu diếm gì hai vị, tại hạ đi ngang qua đây, nhìn thấy hai
người, nam anh tuấn phi phàm, nữ yểu điệu vô song, là trời sinh một cặp,đất
tạo một đôi, tựa như tiên đồng ngọc nữ, vô cùng hiếm có trên đời. Người như
hai vị, chính là có vô thượng thần vận quấn thân, hoàng giả quý khí bắn ra tứ
phía. Sau này, tuyệt đối sẽ làm nên việc lớn. Chỉ đáng tiếc…”

Nói tới đây, Kim Nguyên Bảo dừng lại một chút, mắt mở ti hí liếc qua hai
người. Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Vô Trần đã bị giấu bên trong áo
bào, nhưng mà chứng kiến được vẻ mặt ngơ ngác của Diệu Nhược Y là đủ rồi.

“Chỉ đáng tiếc điều gì?”- Vô Trần tỏ ra hứng thú vô cùng, cảm thấy hắn nói
thật là đúng, vậy nên khi Kim Nguyên Bảo dừng lại, vội vàng hỏi.

“ Tựa như minh quân cần hiền tài, điều ngài thiếu bây giờ, là có một người có
thể phân ưu, chỉ dẫn cho ngài. Mà! ta đây may mắn phù hợp với những yếu tố mà
ngài cần đó. Hà hà.”

Kim Nguyên Bảo chỉ vào người mình, giọng nói chắc chắn không thể nghi ngờ.
Người nghe không biết, còn tưởng thật sự đúng như lời hắn nói như vậy.

Đến lúc này, thì Vô Trần đã hoàn toàn rõ được ý đồ của tên mập mạp trước mặt
này rồi. Chắc hẳn, kẻ này nhìn thấy bản thân bước ra từ “Truyền Tống Trận”,
lại một đường theo mình đến chỗ lão tinh linh. Cảm thấy Vô Trần là người có
thật nhiều tiền, nên định đi ra lừa gạt đây mà.

Nếu như đã rõ ràng ý đồ của Kim Nguyên Bảo, Vô Trần cũng không vòng vo nữa,
cười lại như không cười nói:

“Đâu có, đâu có. Theo ta thấy thì ngài trắng trẻo mập mạp, đầu to mặt hình
vuông, bụng to chứa nhiều tiền. Ấn đường của ngài, đỏ tái chuyển tím, tím tái
chuyển đen, đây người ta gọi là phúc tinh tam thế. Người như ngài, mới xứng
đáng gọi là thiên mệnh sở chiếu, hoàng giả bá khí, bắn ra bốn phía. Còn người
như chúng ta, dù có tích đức bảy đời, cũng không thể nào như lời ngài nói được
đâu. Không thể nào, không thể nào.”

“Ây!”- Kim Nguyên Bảo vẻ mặt mộng bức nhìn Vô Trần.

Cái này cũng quá chuyên nghiệp rồi, đây người ta gọi là “xuất khẩu thành thơ”
trong truyền thuyết hay sao? Nghe được lời nói của Vô Trần, Kim Nguyên Bảo
cũng không nhịn được nhìn lại bản thân một chút, hoài nghi bản thân có thật
giống như lời kẻ này nói như vậy, có hoàng giả bá khí bắn ra bốn phía hay
không?

“Không phải chứ? Có lẽ nào ta thật sự có thấn vận quấn thân, thiên mệnh sở
chiếu, là trời sinh có số làm vua? Nhưng mà nếu như vậy, tại sao lần đó có 387
cái tinh cầu bị Dị Chủng triệt để hủy diệt, thì lại có đến 386 cái bên trong
đó là của ta? Chắc không thể nào đâu?”

Nội tâm Kim Nguyên Bảo vô cùng xoắn xuýt, cảm thấy lời của Vô Trần thật là
đúng, rồi lại cảm thấy sai sai, dường như có chỗ nào không hợp lý.

Diệu Nhược Y đứng bên cạnh Vô Trần, thu hết thần sắc biến hóa vô cùng đa dạng
của Kim Nguyên Bảo, không nhịn được che miệng cười khúc khích. Cảm thấy Vô
Trần ca ca thật là quá xấu bụng rồi, không ngờ lại có thể trêu chọc người ta
như vậy.

Vô Trần cũng không nhịn được phì cười, sau đó kéo tay Diệu Nhược Y tiếp tục đi
về phía trước.

“Bịch”

Kim Nguyên Bảo đang trong trạng thái đấu tranh kịch liệt, thì trái tim đột
nhiên kịch liệt đập một cái, khiến hắn giật mình tỉnh lại. Chứng kiến Vô Trần
hai người đã đi xa, nội tâm hung hăng nhảy lên một cái, vội vội vàng vàng, hớt
hải đuổi theo.

Trực giác của hắn chưa bao giờ có phản ứng mạnh như vậy. Bên trong quá khứ,
trực giác của hắn chưa bao giờ sai. Lần này, chắc chắn cũng sẽ như vậy, Vô
Trần tuyệt đối không phải là người đơn giản. Phí lời, người đơn giản có thể
chỉ dựa vào vài ba câu, đem hắn quay vòng vòng như chong chóng, để cho hắn có
chút hoài nghi nhân sinh như vậy sao?


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #39