Đàm Phán Thành Công.


Người đăng: vusontieuphu

“Ý tứ gì?”

Lão tinh linh nghe thấy Vô Trần nói vậy, thần sắc cứng đờ, có chút mất tự
nhiên hỏi lại. Mặc dù trong lòng có chút phán đoán, nhưng bị lão lập tức gạt
bỏ. Hắn cũng không tin Vô Trần ngay cả đến tiền mua đất cũng phải đắn đo suy
nghĩ, mà lại có thể giải quyết nan đề nhức nhối bấy lâu này của lão cũng như
toàn bộ trưởng làng tinh linh tộc khác.

“Ha ha, như vậy đi, ta cũng không muốn vòng vo nhiều để lãng phí thời gian của
ngài. Vì vậy, cho phép ta được nói thẳng, thưa tôn quý tinh linh tộc trưởng
lão”- Mặc dù quyền chủ động đã nắm trong tay, nhưng Vô Trần cũng không thể làm
ra quá mức vô lễ, thái độ khá cung kính nói.

“Ý tứ của ta chính là, nếu như ngài có thể cho ta một mức giá ưu đãi, “thực sự
phù hợp”, thì với một mảnh ruộng hạ phẩm, ta đồng ý thuê 3 trồng trọt sư sơ
cấp, trung phẩm là 1 trồng trọt sư trung cấp và 3 trồng trọt sư sơ cấp, một
thượng phẩm đồng rộng là 1 cao cấp trồng trọt sư, 3 trung cấp và 5 sơ cấp. Cực
phẩm là 1 đỉnh cấp, 3 cao cấp, 5 trung cấp và 10 sơ cấp tròng trọt sư. Còn nếu
như…”- Nói đến đây, Vô Trần cố tình dừng lại, liếc mắt sang nhìn về phía lão
tinh linh, thấy lão ta đã bị chính mình hù dọa cho không nhẹ, mới hài lòng
tiếp tục nói:

“Còn nếu như ngài đồng ý buông tay ra tuyệt phẩm đồng ruộng, như vậy thì, ta
có thể hứa, có bao nhiêu đại sư cấp trồng trọt sư, ta thuê bấy nhiêu”

Lão Tinh Linh nghe hết toàn bộ điều kiện mà Vô Trần đưa ra, toàn thân chấn
động, hai mắt mở to, vô cùng ngoài ý muốn nhìn về phía hắn. Lão cũng không ngờ
người thanh niên nhân tộc này lại biết được bên trong thôn trang có tuyệt phẩm
mảnh ruộng không bán ra. Hơi nhíu mày nhìn về phía Diệu Nhược Y, nhưng nhanh
chóng bị lão phủ định. “Tịnh Nhã Thiên Liên cô gái nhỏ này, tuyệt đối sẽ không
biết được bí mật bất truyền của tinh linh tộc này đấy. Có lẽ là nam nhân trước
mặt vô tình biết được ở đâu đó mà thôi”- Lão tinh linh tự an ủi, thầm nghĩ.

Sau đó cũng thu hồi bộ dạng bất cần đời, nghiêm túc đánh giá người thanh niên
nhân loại trước mặt mình một chút, trầm giọng nói: “Ngươi biết, nếu lời của
ngươi truyền đi, sẽ có ý vị như thế nào chứ?”

Vô Trần thản nhiên đón tiếp ánh mắt của Lão Tinh Linh, vô cùng trấn tĩnh đáp
lại: “Nếu như đã có thể đưa ra yêu cầu đối với ngài, tự nhiên ta đã tính toán
hết thảy, chỉ cần ngài gật đầu đồng ý, ta đảm bảo sẽ tuyệt đối an toàn.”

Bởi vì tính đặc thù cùng trọng yếu của tuyệt phẩm mảnh ruộng, dẫn đến Tinh
Linh Tộc có một quy củ bất thành văn truyền lưu từ thời cổ đại, chính là không
được phép bán nó cho người ngoại tộc. Nhưng mà với tình cảnh hiện tại của bọn
hắn, vô số thôn trang bởi vì thôn dân không có việc làm mà cuộc sống khổ cực,
chết đói xảy ra liên miên. Đối với sinh sản rất khó khăn, tộc nhân vốn đã ít
Tinh Linh Tộc mà nói thì điều này chẳng khác nào nạn diệt tộc.
(Tại đây xin được giải thích, là vì tinh linh tộc Tân Thủ Thôn có rất nhiều,
mà người chơi tinh linh tộc hiện tại thì lại rất ít, nên không thể thôn nào
cũng có ngươi chơi được, vậy nên sẽ có nhiều thôn không có công việc và dẫn
tới chết đói)

Trong lòng không ngừng cân nhắc lợi và hại, mặc dù bên trong thôn của lão ta
cai quản, số lượng người chơi cũng khá nhiều, đạt đến 2 vạn người, nhưng NPC
thôn dân cũng nhiều vô cùng a. Số lượng người không có việc làm tại trong thôn
cũng phải trên 1 vạn người. Nếu như có thể đồng ý điều kiện của Vô Trần, như
vậy, lão cũng không còn phải vì việc này mà bận tâm nữa.

“Nói như vậy, ngươi có thể mua được rất nhiều ruộng đất?”- Lão Tinh Linh dò
hỏi.

“ Thành ý của ta ngài cũng đã thấy. Điều ngài nói thì còn phải nhìn xem ngài
đối với thành ý của ta coi trọng đến mức độ nào.” Vô Trần tủm tỉm cười nhìn
Lão Tinh Linh. Lúc này hắn không còn là con cừu non đợi làm thịt nữa, mà hóa
thân là lão sói già tham lam, gian ác rồi.

“Ây, vậy thì… thế này?”- Lão tinh linh ngập ngừng, giơ lên 2 ngón tay, hỏi dò
Vô Trần.

Vô Trần lắc lắc đầu, cười nhẹ nhàng.

“Vậy…thế này?”- Lão tinh linh nhìn thấy Vô Trần không đồng ý, lại giơ thêm 1
ngón tay nữa, tổng cộng là ba ngón, đưa lên trước mặt Vô Trần.

Vô Trần nhắm mắt lại, không nói gì.

“Ngươi…!”- Lão tinh linh đã bị sự vô sỉ của Vô Trần bức ra chân hỏa, trên trán
đã nổi đầy gân xanh, nhưng hình ảnh các thôn dân vô cùng khổ cực tự nhiên hiện
lên trong đầu lão, giống như cục nghẹn mắc ứ ở cổ họng, muốn phát tiết mà
không có cách nào đẩy nó ra. Vô cùng phiền muộn. Cuối cùng đành phải thở dài
một hơi, giống như con gà trống bại trận, ủ rũ, vô lực giơ lên 4 ngón tay, nói
với giọng nói không thể nghi ngờ:

“Như vậy là nhiều nhất, nếu như ngươi không muốn vậy quên đi.”

Vô Trần nghe thấy như vậy, mở bừng hai mắt, thu hồi vẻ cợt nhả, lần đầu tiên
làm ra hành động, cánh tay đưa lên trước mặt lão tinh linh, bên trên cả bàn
tay cùng mở rộng ra, đại biểu ý muốn giảm xuống 5 thành.

“Không có khả năng, ngươi tên nhân loại ti tiện, tham lam chết tiệt này, ngươi
cút ngay cho ta, đừng nghĩ đến việc từ thôn chúng ta mua được bất kỳ một mảnh
đất nào”

Lão tinh linh đã không thể nào ức chế được lửa giận trong lòng nữa, tựa như
người đan bà chanh chua, nổi giận đùng đùng chửi ầm lên. Vô Trần cùng Diệu
Nhược Y ở bên cạnh thấy vậy rất bất khả tư nghị, trố mắt nhìn lão. Nàng cũng
không ngờ lão tinh linh thân thiện, bác ái thường ngày lại còn có một mặt như
vậy. Nhất thời có chút không kịp phản ứng.

“A…!”

Ý thức được bản thân đã thất thố, Lão Tinh Linh kinh hô lên một tiếng rồi im
bặt. Cả gian phòng chìm vào yên tĩnh.

Muốn cười nhưng không thể cười, Vô Trần nhịn đến mặt cũng đỏ bừng cả lên, nháy
nháy mắt ra hiệu với Diệu Nhược Y, rồi đứng lên:

“Nếu như trưởng lão đã không đồng ý, vậy thì chúng ta xin cáo từ. Đi thôi,
Thiên Liên, ta cũng không tin, cả tinh linh đế quốc lớn như vậy, lại chỉ có
nơi này bán thổ địa.”

“Nga! A…!, Ân”

Diệu Nhược Y bị hình ảnh của lão tinh linh lúc trước dọa sợ không nhẹ vẫn chưa
hoàn hồn trở lại. Nghe thấy Vô Trần gọi mình, giật mình, vội vàng đứng dậy đi
đến phía sau hắn.

Vô Trần hơi hơi cúi người, cáo từ lão tinh linh, sau đó cười cười quay đầu
bước ra cửa. Diệu Nhược Y nhìn Vô Trần một chút, rồi lại có chút không đành
lòng nhìn lão tinh linh vẻ mặt mộng bức nhìn hai người, áy náy nói:

“Trưởng thôn gia gia, vậy…, vậy…, Thiên Liên đi trước đây, trưởng thôn gia gia
bảo trọng a”

Đây là Vô Trần đang muốn bức ép lão tinh linh đi vào khuôn khổ. Nếu như lão ta
không đồng ý với yêu cầu của hắn, như vậy, không chỉ không giải quyết được vấn
đề bức thiết trong thôn mà còn có khả năng rất lớn mất đi Diệu Nhược Y, cái
tinh linh mang huyết thống viễn cổ tinh linh hoàng này.

“Khoan đã!”- Lão tinh linh hét lớn một tiếng, ngăn hai người lại. Hắn
muốnkhông thỏa hiệp cũng không được a. Không nói đến vấn đề của thôn dân, chỉ
nói riêng về phần Diệu Nhược Y. Nếu như tổ tiên biết được bởi vì hắn, mà làm
cho thôn trang mất đi một tinh linh mang huyết thống viễn cổ hoàng tộc thì
không lột sạch da hắn không thể.

Hít một hơi thật sâu, cố gằng bình ổn lửa giận trong lòng, lão tinh linh lạnh
lùng nói ra:

“ Ngươi muốn giảm 50% cũng được, có điều ta chỉ có một điều kiện duy nhất,
chính là số lượng tuyệt đối không được dưới 500 mảnh, nếu không, không cần bàn
nữa”- Lão tinh linh nói với ngữ khí chắc nịch, đây là điểm mấu chốt của hắn.
Nếu còn nhượng bộ hơn nữa, không cần đợi đến khi Tịnh Nhã Thiên Liên đi, hắn
cũng sẽ bị thôn dân tươi sống thiêu chết rồi.

“Có thể”- Vô Trần không chút do dự gật đầu đồng ý. Hắn cũng hiểu đấy đã là
giới hạn của lão tinh linh. Nếu còn giảm hơn nữa, thì chẳng khác nào là lão
cho không Vô Trần rồi.

“Như vậy, ngài có thể để cho ta những mảnh đất như thế nào?”

Rút kinh nghiệm từ cuộc thương lượng phía trước, lần này, lão tinh linh cũng
không dông dài nữa, nói thẳng:

“Hạ phẩm mảnh ruộng: 2000, Trung phẩm: 700, thượng phẩm: 100, cực phẩm: 14,
tuyệt phẩm: 2”

Kinh ngạc nhìn thoáng qua Lão Tinh Linh, Vô Trần trong long vô cùng bất ngờ.
Không nghĩ tới lão ta vì giữ lại Diệu Nhược Y, lại có thể chịu buông tay số
lượng lớn thổ địa như vậy. Không nói số lượng mảnh ruộng tăng lên rất nhiều,
mà ngay cả tuyệt phẩm mảnh ruộng cũng lấy ra để giao dịch.

Phải biết, Tinh linh đế quốc nằm bên trong phạm vi của tinh linh sâm lâm, cho
nên thổ địa chất lượng tốt có phần hơi bị thái quá. Chất lượng trung bình so
với nhân loại đồng ruộng thì cao hơn 1 cấp, so với thú nhân tộc thì cao hơn
đến tận 2 cấp.

Có nghĩa là, 1 mảnh hạ phẩm đồng ruộng của tinh linh tộc chất lượng có thể so
với 1 mảnh trung phẩm đồng ruộng của nhân loại hoặc 1 mảnh thượng phẩm đồng
ruộng của thú nhân tộc. Bởi vì, phẩm cấp là một chuyện, nhưng chất lượng như
thế nào thì lại là một chuyện khác. Chất lượng liên quan đến năng suất, thời
gian thu hoạch v.v…. Mà những thứ đó phụ thuộc không chỉ ở tại dinh dưỡng của
thổ nhưỡng, mà còn là điều kiện thiên nhiên, thời tiết khí hậu, chủng loại
thực vật, độ thích nghi của thực vật, độ phá hoại của côn trùng, động vật,
cùng với phác đồ chăm sóc - liên quan trực tiếp đến chất lượng của trồng trọt
sư.

Bên trong tinh linh tộc đàn, mỗi một tinh linh tộc nhân đều là trồng trọt sư
trời sinh. Thiên phú đối với chăm sóc thực vật mạnh hơn các chủng tộc khác rất
nhiều.

Chính vì những điều như trên, mà đối với đồng ruộng của tinh linh tộc, Vô Trần
quyết tâm phải đạt được bằng mọi giá. Vì trong tương lai, dược liệu chính là
chiến lược tài nguyên của “Sáng Thế”, giống như dinh dưỡng dịch, cùng ám vật
chất năng lượng trong hiện thực vậy. Người nào nắm giữ tỷ lệ càng nhiều trong
tay, thì càng có sức ảnh hưởng với các thế lực khác.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #37