Người đăng: vusontieuphu
Vô Trần không biết bởi vì sự xuất hiện của hắn lại khiến cho nhiều người để ý
như vậy. Sau khi thỏa mãn thú tính của bản thân bằng cách trừng phạt sự xinh
đẹp có chút quá đáng của Diệu Nhược Y, Vô Trần nở nụ cười đắc ý. Bạn gái xinh
đẹp có thể dùng để làm gì? Chính là có thể vênh váo, huênh hoang trước mặt mọi
người, khiến bọn hắn hâm mộ chết đi thôi.
Buồn cười nhìn Diệu Nhược Y đã xấu hổ đến mức hai mắt vẫn còn nhắm chặt không
dám mở ra, cũng mặc kệ từng đạo ánh mắt giết người xung quanh, Vô Trần nắm lấy
bàn tay nhỏ của Diệu Nhược Y, kéo nàng hướng phía bên trong thôn đi tới.
Mục đích của hắn tới đây không phải là để trêu đùa Diệu Nhược Y, mà là sử dụng
số kim tệ kiếm được trong 2 tuần qua, làm bàn đạp giúp cho “Táng Địa” có thể
phát triển một cách cấp tốc, nhanh chóng trở thành một cỗ lực lượng không thể
khinh thường trong mắt các thế lực lớn.
Vừa đi, Vô Trần vừa đánh giá xung quanh, nhưng trong lòng đã ngập tràn lửa
giận. Hắn vốn tưởng rằng, từ sau khi tiếp thu truyền thừa, tâm trí bản thân đã
rất kiên định, khó có thể bị ngoại vật làm ảnh hưởng. Nhưng hôm nay, Diệu
Nhược Y đã dẫm nát sự kiêu ngạo cùng với lòng tự trọng đó trong lòng Vô Trần.
Hắn có thể tự biện hộ cho bản thân rằng đối với Diệu Nhược Y hắn ít đi một
phần đề phòng, nhiều một phần thân cận nên mới như vậy. Nhưng Tử La Lan thì
sao chứ? Không phải là người hắn thân cận nhất, thậm chí không tiếc tính mạng
để bảo vệ sao? Còn không phải đều giống nhau, có thế phản bội hắn không một
chút do dự? Nghĩ đến đây, càng khiến Vô Trần giận bản thân mình hơn.
Đơn giản một chút mỹ nhân kế đã khiến đạo tâm của hắn dao động, vậy thì còn có
thể làm được việc lớn gì nữa? Mặc kệ ngươi tài trời tài biển, nhưng thứ quan
trọng nhất là một ý chí kiên định, vĩnh hằng bất biến, vạn vật không thể rung
chuyển được mà ngươi cũng không có thì vạn sự rồi cũng thành không, bao nhiêu
mưu đồ rồi cũng sẽ tan theo mây khói, chìm vào hư vô mà thôi.
“Đến cuối cùng, thì ra ta vẫn chỉ là một thằng nhóc bên trong thân xác của một
người trưởng thành mà thôi. Dù cố gắng giả tạo như thế nào đi chăng nữa thì
đến cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, vẫn sẽ tự bộc lộ bản chất vốn có
của bản thân.” – Vô Trần tự giễu cười một tiếng.
Bất quá, may mắn hắn đủ tỉnh táo nhận ra kịp thời, cảnh tỉnh chính mình đúng
lúc. Hiện tại vẫn còn nhiều thời gian để Vô Trần trưởng thành, hoàn thiện bản
thân. Chỉ mong, đến thời khắc quyết định, hắn có thể đạt đến cảnh giới, vô
kiên bất tôi, trời sập trước mặt cũng không nhíu mày. Như vậy mới không uổng
phí cơ duyên mà vận mệnh đã trao cho hắn.
Dưới sự chỉ dẫn của Diệu Nhược Y, hai người nhanh chóng đã đi đến một gốc tinh
linh cổ thụ lớn nhất trong thôn.
“Đây là nhà của trưởng thôn lão gia gia, huynh chờ một chút, để muội đi lên
thông báo với hắn một tiếng”-Diệu Nhược Y chỉ vào cây lớn trước mặt, rồi nói
với Vô Trần một câu.
Vô Trần gật gật đầu tỏ ý đã biết, nhanh chóng bình ổn tâm trạng, Hắn cũng
không phải là loại người làm việc chần chừ, ướt át bẩn thỉu. Một khi đã quyết
tâm làm việc gì, tuyệt đối sẽ không từ bỏ giữa chừng.
“Được rồi, Vô Trần ca ca, lão trưởng thôn đã đồng ý gặp mặt huynh. Huynh mau
lên đây đi a.”- Ở phía trên nhà cây, Diệu Nhược Y vẫy vẫy tay gọi Vô Trần đi
lên.
Vô Trần lập tức gật đầu, nhanh chóng nắm lấy cầu thang làm bằng dây leo, từng
bước leo lên.
Đây là lần đầu tiên Vô Trần được đi vào một căn nhà của tinh linh tộc nhân
đúng nghĩa. “Truyền Kỳ” cũng có tinh linh tộc, nhưng phong tục, tập quán cũng
không khác so với nhân loại là bao, nhà ở cũng đồng dạng là tường đất, ngói
đỏ. Tính chân thực so với “Sáng Thế” thì kém xa.
Chỉ thấy bên trong nhà, là một lão tinh linh khoanh chân ngồi dưới đất, phía
trước là một đống lửa to dùng để sưởi ấm cũng như chiếu sáng cho căn phòng.
Diệu Nhược Y thì ngồi tại phía sau, không ngừng xoa vai, đấm lưng cho lão.
Vẻ mặt Vô Trần hiện lên một tia cổ quái nhìn lão tinh linh đang vô cùng thích
ý, hưởng thụ Diệu Nhược Y chăm sóc này. Nhưng rất nhanh bị hắn thu hồi đến
trong lòng.
“Tôn kính trưởng giả, nhân loại Túy Mộng Hồng Trần rất vui khi được diện kiến
ngài”- Vô Trần đi đến trước người lão tinh linh, hai tay đan chéo trước ngực,
hơi cúi đầu, cung kính nói.
Trên đường tới đây, Diệu Nhược Y đã giới thiệu toàn bộ những nghi lễ của tinh
linh tộc cho hắn biết. Nàng còn đặc biệt lưu ý với Vô Trần rằng khi gặp các bô
lão trong làng, điển hình là lão trưởng thôn, thì hắn cần phải đan chéo tay
trước ngực, cúi chào một cách thành khẩn để thể hiện sự tôn kính bằng cả tấm
lòng với những người đi trước. Đối với điều này, Vô Trần tự nhiên sẽ không
quên, thực hiện động tác cũng vô cùng tiêu chuẩn.
“Là Túy Mộng Hồng Trần sao? Tốt lắm, quả nhiên là nhân trung chi long. Mau
ngồi xuống đây đi, Tiểu Liên đã nói với ta về ngươi”- Lão tinh linh không có
tóc, râu cũng không, vì vậy mà khi lão cười lên, da mặt nhăn nheo của lão hiên
lên đặc biệt rõ ràng.
“Vậy sao? Vậy thì thật tốt quá, không ngờ “Tịnh Nhã Thiên Liên” muội ấy lại
được lão nhân gia ngài coi trọng như vậy. Thật là phúc khí lớn của tiểu
Liên.”- Vô Trần làm như vô cùng bất ngờ, liếc qua Diệu Nhược Y một cái, rồi
kinh hỉ trả lời lão tinh linh.
“Không có, không có, có thể trở thành mẫu thôn của tiểu Liên, chính là phúc
khí của toàn bộ tộc dân trong thôn chúng ta, cũng chính là phúc khí của ta”-
Lão tinh linh vô cùng khiên tốn khoát khoát tay nói, vừa nói còn không ngừng
xoa xoa nhu đề của Diệu Nhược Y. Điều này làm Vô Trần có chút nhíu mày không
thích.
“Như vậy, chắc hẳn ngài cũng biết mục đích của ta hôm nay đến đây để làm gì
rồi chứ?”- Vô Trần vẫn bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói đã mất đi một phần
tôn kính phía trước.
Lão tinh linh cũng mặc kệ tâm tình của Vô Trần có tốt hay không, vẫn vô cùng
tự đắc vuốt ve bàn tay của Diệu Nhược Y, giống như nó là bảo bối quý giá nhất
trên đời. Nếu không phải Diệu Nhược Y mở lời cầu xin, hắn mới không thèm để ý
đến tên nhân loại xấu xí này.
“Đúng vậy, không phải muốn mua thổ địa của thôn chúng ta sao? Dễ bàn, dễ bàn”-
Lão tinh linh nở một nụ cười hèn mọn, từ trong tay áo lấy ra một tấm bàn đồ,
trải lên mặt sàn, tiếp tục nói: “ Trong thôn chúng ta, tổng cộng có 1200 mảnh
ruộng đất có thể bán đi. Bên trong có 867 mảnh hạ phẩm đồng ruộng, 300 mảnh
trung phẩm đồng ruộng, 30 mảnh thượng phẩm đồng ruộng, cùng 3 mảnh cực phẩm
đồng ruộng, ngươi muốn mua như thế nào?”
Tại trên bản đồ chỉ ra vị trí của từng mảnh ruộng, lão tinh linh hơi liếc qua
Diệu Nhược Y, rồi tủm tỉm cười nhìn Vô Trần. Dê béo tiễn đến tận cửa, hắn
không thịt không được a.
“Tính toán như thế nào?”- Vô Trần hơi cau mày hỏi lại.
“Hạ phẩm: 1 bạc một mảnh, trung phẩm: 100 bạc một mảnh, thượng phẩm 10 vàng
một mảnh, cực phẩm: 1000 vàng. Chắc giá”- Lão tinh linh đã cười híp mắt thành
sợi chỉ nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nhấn mạnh thêm một câu. Hắn là sợ Vô
Trần tìm Diệu Nhược Y cầu tình khiến cho hắn đổi ý, bất quá, cửa cũng không có
đâu.
Tinh quang tại khóe mắt lóe lên, Vô Trần trong lòng trấn động. Từ từ cụp xuống
mi mất, mày hơi cau lai, làm ra vẻ đắn đo suy nghĩ, vô cùng phân vân, nhưng
cuối cùng, lại cắn răng một cái, ngập ngừng nói:
“ Không…Không có thể rẻ hơn một chút sao?”
Cái giá này so với bên trong tương lai có thể đã rất rẻ, nhưng cũng phải nhìn
xem bây giờ là thời điểm nào. Không ngoa một chút nói, 1 đồng tệ bây giờ còn
có thể đáng giá hơn một kim tệ trong tương lai. Nếu suy đi tính lại, giá cả mà
lão tinh linh đưa ra đã vô cùng đắt đỏ.
Lão tinh linh thu hết biểu hiện của Vô Trần vào trong mắt, trong lòng đã có
chút khinh thường nam nhân nhân loại trước mặt này một chút rồi, thầm nghĩ:
“Còn muốn rẻ hơn? Nếu không phải có Tiểu Liên cầu tình, ngươi cửa cũng không
có mà vào chứ đừng nói có cơ hội cò kẻ mặc cả cùng ta.”
“Trưởng thôn gia gia!~”- Diệu Nhược Y lay lay một bên tay của lão tinh ninh,
làm nũng.
“Ha, ha hảo, hảo, vậy thì lại rẻ hơn một chút, “Hạ phẩm: 900 bạc một mảnh,
trung phẩm: 90 bạc một mảnh, thượng phẩm 9 vàng một mảnh, cực phẩm: 900 vàng.
Như vậy đã được chưa?”- Lão trưởng thôn vỗ vỗ tay Diệu Nhược Y ra hiệu nàng
đừng lay nữa, cười làm lành.
Địa vị của Diệu Nhược Y bên trong thôn trang vô cùng đặc thù, là tự nhiên tinh
linh có huyết thống viễn cổ hoàng tộc, nếu không có chuyện vô cùng hệ trọng,
liên quan đến lợi ích của toàn bộ thôn dân, hắn thân là trưởng làng cũng không
muốn làm phật ý nàng.
“Nếu như ta nói, ta có thể giải quyết vấn đề thất nghiệp cho các thôn dân của
ngài thì sao?”- Biết được giảm xuống một thành đã là cực hạn bên trong lòng
lão tinh linh, tác động của Diệu Nhược Y cũng sẽ không phải rất lớn nữa. Vô
Trần quả quyết đưa lợi thế thứ 2 trong tay mình ra, cười nhẹ nhàng nhìn lão
tinh linh. Lúc này quyền chủ động nằm trong tay hắn chứ không phải lão tinh
linh.
Dựa vào kỳ ức truyền thừa, Vô Trần có thể biết được, hiện tại, người chơi lựa
chọn tinh linh tộc cũng không phải rất nhiều, dù sao,chức nghiệp phù hợp với
tinh linh tộc cũng chỉ có thể là đám nhà giàu mới có thể chơi nổi. Mà tinh
linh tộc bởi vì vô cùng coi trọng thiên nhiên, nên hầu hết đại bộ phận công
trình đều là thôn trang cấp bậc, chiếm đến 9,5 thành, trấn cùng thành cấp bậc
kiến trúc chỉ chiếm vỏn vẹn nửa thành mà thôi.
Không ngoa khi nói, nhân tôc cùng thú nhân tộc bên trong một tân thủ thôn số
lượng người chơi có thể lên tới 100 vạn người. Nhưng mà bên phía tinh linh tộc
lại không thể được, thôn trang nhiều nhất có thể đạt 5,6 vạn người đã vô cùng
khả quan.
Điều này một phần nguyên do bởi vì là người chơi hầu hết là người bình thường,
còn một phần trọng yếu nguyên nhân là do tinh linh tộc thật sự quá nhiều tân
thủ thôn rồi. Nhiều đến có đến vài triệu cái tân thủ thôn. Như vậy thử hỏi
xem, người chơi có thể nào bao phủ được hết nhiều như vậy tân thủ thôn?
Bên trong sáng thế, nhân loại bởi vì thiên phú tương quan, phó chức nghiệp
nhiều nhất, nên thành trì nhiều nhất, trấn thứ 2, thôn cấp kiến trúc xếp thứ
3.
Thú nhân tộc thì tân thủ thôn cấp bậc kiến trúc so với nhân loại cũng chỉ
nhiều hơn một chút, còn lại hầu hết là trấn cấp công trình, thành trì so với
tinh linh nhiều hơn một chút, nhưng không đáng kể so với nhân tộc.
Tinh linh tộc thì tân thủ thôn nhiều nhất, trấn cùng thành lại ít đến đáng
thương, đều xếp tại vị trí cuối cùng.
Đây là người tạo ra trò chơi dựa vào đặc tính của từng chủng tộc mà làm ra.
Nhân Tộc khéo léo cùng khoa trương, Thú tộc nóng nảy nhưng vụng về, Tinh Linh
kiêu ngạo nhưng lại thân thiện với thiên nhiên.