Mua Đất.


Người đăng: vusontieuphu

Tân thủ thôn bình thường, chỉ có 1 lối ra vào là cổng chính. Nếu như người
chơi đi từ ngoài vào trong tân thủ thôn, thì khi vừa đi bước qua cánh cổng sẽ
tới một khu đất trống chuyên để các ngoạn gia bày bán đồ vật, trang bị tại đó.
Ngay cạnh phía bên trái khu đất trống đó chính là kho hàng cá nhân và phía bên
phải là truyền tống tế đàn.

Trước cồng chính sẽ có 4 thủ vệ luân phiên canh gác. Mỗi thủ vệ đều đã đạt đến
đẳng cấp 60, trang bị vũ khí đầy đủ, đối với người chơi giai đoạn này mà nói,
tuyệt đối là boss cấp bậc NPC.

Bạch quang lần nữa lóe sáng, thân ảnh của Vô Trần ở giữa tế đàn từ từ hiện ra.

Hệ Thống: Ngài đi đến Tinh Linh Đế Quốc, tân thủ thôn số 134793.

Khi bước vào trong truyền tống thông đạo, hai bên đều là màu đen, có một con
đường màu trắng nối hai đầu không gian lại với nhau. Vô Trần chỉ cần đứng lên
đó là không gian sẽ tự động dịch chuyển truyền tống hắn đến nơi đã chỉ định.
Cảnh vật hai bên liên tục thay đổi khiến ánh mắt Vô Trần vô cùng khó chịu, vì
vậy hắn đã nhắm lại để cảm thấy dễ chịu hơn.

Đang bên trong thông đạo vô cùng bí bích, rồi đột nhiên, bỗng cảm thấy, cả
người giống hòa quyện vào thiên nhiên, không khí thật trong lành, mát mẻ, dễ
chịu hơn hẳn so với bất cừ nơi nào hắn đã từng đến. Bên tai nghe được từng làn
gió mát thổi qua, “rì rào” xào xạc.

Hắc ám dần dần bị tản đi, Vô Trần đã có thể nhìn về phía trước thật rõ ràng.
Đem phụ cận quang cảnh thu hết vào trong tầm mắt. Trong lòng không nhịn được
khen ngợi một tiếng. Tinh linh tộc nổi tiếng thân thiện với thiên nhiên, vô
cùng tôn trộng thực vật. Vì vậy, tại tòa tân thủ thôn này, mọi thứ được xanh
hóa thật là tốt. Không giống với tân thủ thôn của Vô Trần, hầu hết đều là nhà
đất, mái ngói. Tại đây, NPC trực tiếp dùng những gốc đại thụ to lớn, đục rỗng
bên trong để làm nhà ở.

Thật giống như một bức tranh đồng thoại trong truyện cổ tích Bắc Âu. Bên trong
những chiếc nhà cây, là ánh nến lập lòe, lay động ánh sáng. Trăm ngàn gốc cổ
thụ cao không thấy đỉnh, tán cây tỏa rộng, che kín một bầu trời.

“Vô Trần ca ca”

Một thanh âm thanh thúy vang lên, Diệu Nhược Y tựa như một nàng yêu tinh, từ
trong truyền thuyết bước đến trước mặt Vô Trần. Mặc dù đã thông qua hệ thống
trò chuyện nhiều lần nhìn thấy Diệu Nhược Y, nhưng mà lần này lại là lần đầu
tiên hắn tận mắt chứng kiến dung mạo của nàng bên trong thế giới giả lập này.
Hai mắt thất thần, dõi theo từng bước chân của nàng, mãi đến khi Diệu Nhược Y
đã bước đến trước mặt hắn, Vô Trần vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

“Thật sự quá…!~ quá đẹp rồi.”

Vô Trần cũng không biết tìm ra từ gì để miêu tả Diệu Nhược Y lúc này. Chỉ có
thể bật thốt lên một từ “Đẹp” mà thôi. Bất tri bất giác, Vô Trần nhớ đến một
bài thơ phú của bậc hiền giả thời xưa.

Phủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến hề!
(Thạc nhân 2- Khổng Tử)

Dịch nghĩa:
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như
râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.

Dịch thơ:

Tay mềm như tranh non lên tươi
Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da
Cổ cao lại trắng nõn nà
Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong
Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức
Miệng có duyên những lúc mĩm cười
Mắt xinh đen trắng sáng ngời.

“Vô Trần ca ca, ngươi làm sao vậy”- Diệu Nhược Y đi đến trước mặt Vô Trần,
thấy hắn vẫn cứ ngơ ngác nhìn mình, đôi tai nhọn đặc trưng của tinh linh tộc
đã đỏ ửng vì xấu hổ, trong lòng mừng thầm, huơ huơ tay, nũng nịu nói.

“Nga!” Vô Trần bị Diệu Nhược Y làm như vậy, tựa như bừng tỉnh trong cơn mơ,
kinh hô một tiếng. Rồi lại biết bản thân thất thố, trong lòng không cầm được
có chút lúng túng, đánh bạo, mặc kệ người xung quanh bởi vì hắn bước ra từ
truyền tống trận mà bàn tán xôn xao, cúi thấp đầu xuống, bá đạo hôn lên bờ môi
thanh mảnh của Diệu Nhược Y.

Kim Nguyên Bảo tâm thần chấn động, cả người giống như dại ra nhìn đôi nam nữ
trước mặt. Bản thân Kim Nguyên Bảo tự nhận chính mình là một cái ngọc thụ lâm
phong, anh minh thần võ, toàn trí toàn tài mỹ nam tử. Nói mỹ tựa Phan An, dũng
vượt Lữ Bố cũng không quá đáng. Chỉ đáng tiếc lại sinh ra tại cái thời đại
chết tiệt tiền không phải tất cả này.

Làm người đã từng nắm trong tay hàng trăm sinh mệnh tinh cầu, đứng trong hàng
ngũ những người giàu có nhất nhân loại. Danh tự Kim Nguyên Bảo này của hắn đã
khi nào vắng bóng trên top 100 tài phú bảng do tạp chí Sun Eye tổng hợp chưa?

“Lão thiên gia chết tiết, không ngờ lại khiến cho Kim Ngọc Diện ta đây phải
luân lạc đến mức đi làm thuê cho kẻ khác kiếm sống qua ngày! ”- Thầm mắng
trong lòng một câu phát tiết bức xúc trong lòng, Kim Nguyên Bảo từ trong hành
trang cá nhân lấy ra một cái tinh xảo quặng sạn(cái cuốc chim để đào quặng) bỏ
ra trong hành trang cá nhân.

Tinh linh tộc là tộc đàn thân thiện với thiên nhiên, vì vậy, tại đây động,
thực vật vô cùng phong phú. Bất quá, cũng chính vì quá thừa thãi cho nên giá
tiền vân luôn vô cùng tiện nghi. Ngược lại, bởi vì đa phần những người chọn
tinh linh tộc, phi phú tức quý, hoặc là vô cùng để ý tới tướng mạo của bản
thân mình, nơi nào chịu được những công việc vất vả, bẩn thỉu như đào quặng.
Điều này đã khiến mỏ khoáng trở thành vật liệu quý hiếm, giá cả luôn ngẩng cao
vô cùng. Mà mục đích duy nhất Kim Nguyên Bảo lựa chọn tinh linh nghề nghiệp
cũng là vì như vậy. Trong mắt Kim Nguyên Bảo, chỉ có tiền mới phân chia nhiều
ít, còn về dung mạo, thì dù ở chủng tộc nào hắn vẫn là người đẹp trai nhất, có
khác, cũng chỉ là đẹp trai nhiều hơn một ít hay là bớt đẹp trai đi một ít mà
thôi.

Nguyên bản ban đầu Kim Nguyên Bảo dự định là sẽ chơi “Truyền Kỳ”, bởi vì bên
đó lương của cày tiền nhân viên cao hơn rất nhiều so với “Sáng Thế”. Nhưng mà
không biết vì lý do gì, khi vừa nhìn thấy ảnh quảng cáo “Sáng Thế” tại quảng
trường thời đại, tim hắn liền điên cuồng loạn nhịp, trực giác đã ngủ say nhiều
năm lại một lần nữa thức tình, mách bảo hắn rằng bên trong cái giả thuyết trò
chơi kia có thật nồng đậm hương khí kim tiền bay ra. Trực giác của Kim Nguyên
Bảo trong quá khứ đã nhiều lần linh nghiệm, nhưng chưa lần nào lại có phản ứng
lớn như vậy. Do đó, hắn mới bỏ ra toàn bộ tài sản bản thân còn sót lại, mạo
hiệm làm ra quyết định.

Nhưng mà, Kim Nguyên Bảo đã trải qua trò chơi hơn 2 tuần thời gian rồi, ngoại
trừ kiếm một chút tiền trinh ra, hắn vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là đồng tiền
lớn kia ở đâu. Bất quá, hôm nay hắn đã tìm thấy rồi. Khi ánh mắt của Kim
Nguyên Bảo vô tình bắt gặp hình ảnh Vô Trần bước ra từ cánh cổng không gian
màu trắng, ngay lập tức, cái mũi của Kim Nguyên Bảo đã ngửi thấy mùi kim tệ
nồng nặc, ngập tràn bên trong không khí từ thân thể người thanh niên kia
truyền tới.

Tuy nhiên, làm người từng nắm giữ trong tay khối tài sản khổng lồ, Kim Nguyên
Bảo cũng không phải người vội vàng, sẽ không lập tức làm ra kết luận. Hắn còn
cần kiểm trứng.

“Ây, nhìn kia, người kia cũng thật có tiền, không nghĩ tới tại thời điểm này
cũng đã có thể sử dụng truyền tống trận.” – Một người qua đường cũng đồng thời
nhìn thấy Vô Trần bước ra từ truyền tống trận, kinh ngạc nói với đồng bạn.

“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói phí dụng sử dụng truyền tống trận rất đắt đỏ. Ta
có một người bạn làm ở bên tình báo của công hội nói rằng, dùng truyền tống
trận di chuyển sang thôn lân cận cũng tốn mất 3 bạc tiền phí. Thật sự đắt đến
thái quá”- Người bạn bên cạnh người thanh niên kia nghe vậy, cũng đồng tình
trả lời.

“Còn không phải sao? Chỉ là không biết vị đại gia nào cam lòng bỏ được tiền
như vậy”

“Được rồi, nhìn thế là đủ rồi, đi thôi, hội trưởng còn đang chờ chúng ta về
bàn giao kết quả đó. A! Trực Lưu, nhìn kìa, nhìn kìa, là mỹ nữ, là mỹ nữ?”-
Người thanh niên đang muốn thúc giục đồng bạn rời đi, thì đột nhiên nhìn thấy
một nữ tử xinh đẹp tựa tiên nữ từ xa đi tới.

“Lăng Nghệ, ngươi hô to gọi nhỏ cái gì chứ? Không cảm thấy mất mặt sao? Giống
như mao đầu tiểu tử chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nữ không bằng.”

“ Là…là… là Tịnh Nhã Thiên Liên nữ thần”- Tên Lăng Nghệ thanh niên lắp bắp nói

“Cái gì? Là Tịnh Nhã Thiên Liên? Đâu? Đâu? Ở Đâu?”- Đối nữ nhân khiên hội
trưởng đại nhân nhớ mãi không quên, Trực Lưu cũng vô cùng tò mò, không biết
rốt cuộc hình dạng của nàng ta ra làm sao?

“Đằng kia, ngay bên cạnh phía dưới tửu lâu, đúng, đó, đó, chính là nàng ta”

Lăng Nghệ lấy tay chỉ về phía Diệu Nhược Y, không ngừng điều hướng cho đồng
bạn. Nữ nhân này chính là người mà hội trưởng đã chỉ mặt đặt tên bắt buộc phải
được, cảnh cáo các thành viên bên trong công hội không ai được tranh giành với
hắn. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được chân nhân, quả nhiên là danh bất hư
truyền, so với trên ảnh còn đẹp hơn rất nhiều.

Tên đồng bọn Lưu Trực kia dựa theo chỉ điểm của người thanh niên, cuối cùng
cũng tìm thấy, hai mắt trợn trừng, trôn chân tại chỗ. Mặc dù bị đồng bạn không
ngừng lay động cũng không thể nào tỉnh lại.

“Hảo…, hảo đẹp!”

Hắn thề, bản thân mình chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến một người đẹp như
vậy ngoài đời, mặc dù, có nghe hội trưởng kể lại, nhưng hắn cũng không thể nào
tin tưởng, sẽ có người con gái nào có thể so sánh với Ma Hậu chí cao vô thượng
trong lòng hắn. Nhưng hôm nay, hắn tin, tin rằng trên đời này có một người con
gái, dù so với Ma Hậu Yến Khuynh Tiên cũng không thua kém nửa phần, thậm chí
có một tia nhỉnh hơn.

“Tốt lắm, đừng nhìn rồi, đây cũng là con hàng mà hội trưởng đã chấm, không
phải người như chúng ta có thể nhúng chàm. Còn không mau thông báo cho hội
trưởng, Tịnh Nhã Thiên Liên nàng muốn đi ra khỏi thôn.”

Vỗ mạnh vào ót cho đồng bạn tỉnh lại, người thanh niên thận trọng nói. Tránh
cho người bạn này của hắn, tinh trùng thượng não, bỏ ngoài tai cảnh cáo của
hội trưởng. Đến lúc đó, không chỉ tên kia mà cả hắn chỉ sợ cũng bị liên lụi
vào.

“Được rồi, không cần đánh nữa, ta cũng chỉ nhìn một chút mà thôi, nàng còn sẽ
mất miếng thịt không bằng”- Lưu Trực bị Lăng Nghệ phá đám, thẹn quá hóa giận,
hét lớn.

Tuy nhiên, hắn cũng sẽ không thật sử bỏ ngoài tai lời nói của bạn mình, vẫn
tìm trong danh sách bằng hữu tên của hội trưởng, điểm kích vào xin liên lạc.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #34