Người đăng: vusontieuphu
Trung tâm Thiên Hải thành phố, tổng bộ tập đoàn Hoàn Vũ, “Hoàn Vũ” building.
Một vị tuyệt sắc mỹ thiếu phụ, thân mặc đồng phục OL (office lady) khoanh tay
trước ngực, vẻ mặt âm tình bất định.
Thiếu phụ mặc dù đã ngoài ba mươi nhưng diện mạo không hề có dấu hiệu tuổi
tác, vẫn cực kì xinh đẹp. Nàng một cái trừng kia, cũng không khiến 2 tên nhân
viên cảm thấy sợ hãi, mà chỉ có là rung động, đáy lòng không tên dục hỏa không
ngừng bùng phát. Hơn nữa vóc người nàng cũng được giữ gìn cực kỳ tốt, lồi lõm
đủ cả, bên trong áo vest đỏ là một chiếc sơ mi bó sát người, màu trắng tuyết,
hai đỉnh núi bị vòng tay của nàng đôn lên như muốn bứt ra. Nhất là đồn bộ căng
tròn, so với thiếu nữ càng thêm hấp dẫn của nàng được dấu bên dưới chiếc quần
tây màu đỏ kia, kết hợp với hương vị nữ nhân thành thục đặc biệt toát ra từ
người thiếu phụ càng làm cho hai tên nam tử nhân viên mê đắm, muốn đem nàng
đặt tại dưới thân không ngừng hành hạ, phát tiết, nhưng là, bọn hắn cũng chỉ
là dám nghĩ trong đầu một chút như vậy thôi.
Bởi vì nữ nhân đứng trước mặt bọn hắn đây chính là Lam tinh thương giới truyền
kỳ, nữ chủ tịch duy nhất của Hoàn Vũ, Thẩm Mộng Vũ. Bất quá,ít ai biết được,
phần trước của câu chuyện cổ tích về một nữ nhân đã dấy lên một hồi tinh phong
huyết vũ trong thương trường kia, chính là một bất hủ thần tác mà lão thiên
gia đã đắp nặn lên. Đúng, Thẩm Mộng Vũ không những là nữ chủ tịch của tập đoàn
Hoàn Vũ, mà nàng còn là nữ nhân đẹp nhất của nhân tộc thời kỳ trước, đệ nhất
mỹ nhân Lam Tinh đương nhiệm, Thiết Huyết nữ thần, Thẩm Mộng Vũ. Mặc dù, đã
lấy chồng sinh con từ rất nhiều năm về trước, nhưng danh hiệu đệ nhất mỹ nhân
Lam Tinh của nàng vẫn chưa có dấu hiệu bị lung lay, từ đó có thể thấy được sắc
đẹp cùng sự ảnh hưởng của Thẩm Mộng Vũ.
“ Nói cho ta biết, Đàm Chung, Cao Đình. Các người có biết nhi tử của ta, Tả
Tuấn, hiện tại hắn đang ở đâu hay không?”- Thẩm Mộng Vũ áp chế lửa giận trong
lòng, cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình thường, nói ra.
Cả căn phòng giống như bị một áp lực vô hình bao phủ. Hai tên nhân viên nam tử
nghe vậy, đáy lòng nhảy dựng lên một cái, vẻ mặt biến sắc, đầu cúi xuống càng
sâu, lưng tựa như đã song song với sàn nhà. Trong lòng không ngừng rét lạnh,
dục hỏa cũng đã không cánh mà bay.
“…”
Biết được Thẩm Mộng Vũ lúc này đã như quả bom sắp nổ, ai động vào ai chết, vì
vậy, hai người cũng không dám kích thích nàng thêm nữa.
“Nói”-Thẩm Mộng Vũ một tay vỗ mạnh xuống bàn, khiến chiếc bàn làm bằng Vân Mộc
vạn năm vỡ thành mảnh vụn, lạnh giọng quát.
“Dạ…Dạ, là…là bên trong bệnh viện”
Đàm Chung cùng Cao Đình thân thể run lên bần bật, lắp bắp nói. Trên mặt hai
người mồ hôi lạnh đã chảy ra như mưa, không ngừng nhỏ giọt xuống sàn nhà. Bất
quá, hai người cũng không dám lấy tay lau đi.
Thẩm Mộng Vũ từ trước đến nay đều không phải hạng mềm yếu, nhân từ nữ nhân. Để
có thể đi đến vị trí này, người chết trong tay nàng không có một vạn cũng quá
tám ngàn. Nhiều thêm hai người đối với nàng cũng là không có bất kỳ ý nghĩa
gì.
Bốn tháng dồn nén, bốn tháng sống trong sự bi thương cùng cực, nhìn nhi tử đứt
ruột đẻ ra, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thậm chí đến lúc này có
thể sống được hay không vẫn là một ẩn số, đã khiến thần kinh của nàng lúc nào
cũng trong một trang thái vô cùng cực đoan.
Hai người còn nghe được những đồng nghiệp trong công ty kể lại rằng, vệ sĩ,
người hầu, quản gia chịu trách nhiệm trông coi, bảo vệ vị Tả Tuấn thiếu gia
kia, đã bị nàng giết sạch toàn bộ, không chừa một ai. Thậm chí người nhà của
những người đó cũng bị liên lụy vào mà sống không bằng chết.
“Đúng, đúng vậy, tiểu Tuấn hắn đang nằm bên trong bệnh viện, đang nằm bên
trong bệnh viện” – Thẩm Mộng Vũ sức lực toàn thân giống như bị rút hết, cả
người vô lực dựa vào ghế, hai mắt thất thần, không ngừng gật đầu, lẩm bẩm một
mình. Trông nàng lúc này mới giống thần thái mà một nữ nhân nên có, yếu đuối,
tuyệt vọng, bất lực.
“Hắn đã nằm trong đó bốn tháng rồi các ngươi có biết không?”
Đột nhiên, giống như bừng tỉnh trong cơn mơ, Thẩm Mộng Vũ thét lớn. Chỉ thấy
từ bên trong ống tay áo của nàng, đôi bàn tay trắng ngần tựa tuyết kia bỗng
nhiên hóa thành hai chiếc rễ cây mạn đằng, cuốn lấy toàn bộ thân thể hai người
nhân viên. Sau đó, mặc cho hai người không ngừng kinh hoàng giãy giụa, hai
chiếc giống như làm bằng thanh đồng mạn đằng kia không ngừng siết chặt lại.
“Chủ tịch tha mạng, chủ tịch tha mạng, chúng ta biết lối rồi. Cho chúng ta
thêm 1 tháng, không, 2 tuần, đúng, cho chúng ta thêm 2 tuần thời gian nữa,
chúng ta tuyệt đối sẽ tìm ra hung thủ đánh Tả Tuấn thiếu gia. A...!~.”
Hai người Đàm Chung đồng tử co rút thành một điểm nhỏ, thần sắc kinh hoàng,
gào thét sợ hãi cầu xin tha thứ. Chỉ là không đợi hai người bọn hắn nói hết
câu, thì hai chiếc thanh đồng man đằng giống như sinh vật sống vậy, nhanh
chóng lấp kín toàn thân hai người rồi đột ngột phình to, xiên ra chi chít
xương gai.
“Hai tuần? Hai tuần sao? Ha..!Ha..!, tốt lắm thời gian hai tuần. Ta cho các
ngươi thời gian thì ai cho tiểu Tuấn thời gian, cho “Hoàn Vũ” tập đoàn thời
gian?”- Đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, Thẩm Mộng Vũ cũng không màng đến công
lao của hai người trước kia có lớn hay không? Trực tiếp dứt khoát không chút
do dự xuống tay.
“Phịch”
Hai bộ quần áo trống rỗng theo Thanh Đồng Mạn đằng buông lỏng mà phiêu phù rơi
tự do xuống mặt sàn nhà. Hai chi thanh đồng mạn đằng hơi nhiễm chút huyết hồng
sắc bị Thẩm Mộng Vũ thu hồi lại trong ống tay áo.
“Hai tên phế vật các ngươi xuống địa ngục mà bàn điều kiện với diêm vương đi”
– Nhếch mép khinh thường cười một tiếng, khuôn mặt Thẩm Mộng Vũ hiện lên vẻ
cay nghiệt, độc ác. Rồi làm như không có chuyện gì, cầm lên tay túi xách treo
trên tường, thản nhiên rời đi.
“Rác rưởi” thì phải bị đào thải. Điều khiến nàng quan tâm nhất lúc này, chính
là tìm ra hung thủ đã hại con trai nàng, để cho Tư Không gia tộc một câu trả
lời thỏa đáng. Nếu không, để Tư Không gia tộc hiểu nhầm rằng các nàng vì không
muốn cho muội muội Thẩm Mộng Tình của nàng xuất giá mà làm ra hành động như
vậy, thì chỉ sợ tập đoàn “Hoàn Vũ” sẽ phải hứng chịu đả kích mang tính hủy
diệt từ tập đoàn “Thế Kỷ”.
“ Mặc kệ ngươi là ai. Tự cầu nhiều phúc để ta không tìm được ra ngươi đi. Nếu
không, ta sẽ cho ngươi hối hận khi đã sinh ra trên đời này”
Tại một nơi khác của vũ trụ, cực đông của nhân loại liên minh, thuộc về địa
khu của “Thương Nguyên” giới khu.
Hai thân ảnh, người mặc hoàng bào, đầu đội vương miện, tựa như hai bóng mà,
không ngừng lập lòe bên trong vũ trụ. Không gian trước mặt hai người họ yếu ớt
giống như một tờ giấy, tiện tay là có thể đánh nát.
“Này, Lão Lôi, ngươi nói xem bên phía Eagle Nebula có thể chịu đựng được bao
nhiêu lâu? ”- Một lão giả nhìn qua vô cùng bình thường, lưng thậm chí đã còng
hẳn xuống, một tay chống gậy, một tay đặt tại sau lưng, đối với đồng bạn bên
cạnh mình hỏi.
Lão lôi theo như lời ông lão là một người trung niên nam tử, vẻ ngoài thô
cuồng, vô cùng cao lớn, bắp tay, bắp chân nổi lên cuồn cuộn.
“Ta cũng không rõ ràng. Chắn hẳn cũng không thể quá lâu được nữa đâu. Bất quá,
Dịch lão, theo như ngài, thì nguồn tin kia có chính xác hay không?”- Trung
niên nam tử họ Lôi không chắc chắn trả lời.
Tại hai ngày trước, hắn cùng với Dịch lão bởi vì có chút chuyện mà đi ngang
qua đây, thì nhận được tin báo khẩn cấp của cao tầng liên minh nhân loại rằng,
tại chòm sao Eagle Nebula, thuộc địa phận của “Thương Nguyên” giới khu, đột
nhiên xuất hiện một lượng lớn dị chủng bất ngờ tập kích, trong đó ít nhất xuất
hiện 5 con di chủng hoàng dẫn đội.
Hai người nhận được tin cấp báo, kinh hãi quá độ, tức tốc bằng vào tốc độ
nhanh nhất chạy lại đây. Chỉ là, trong lòng hai người bọn họ cũng hiểu được,
nếu như thật sự có đến tận 5 con dị chủng hoàng xuất hiện, vậy thì chòm sao
Eagle Nebula thật sự xong rồi, gần 400 sinh mệnh tinh cầu tại đó cũng xong
rồi, mặc kệ là ai cũng không cứu được, bọn hắn cũng không được.
Hai người bọn hắn, đồng dạng là hoàng cấp dị năng giả, liều mạng cũng chỉ có
thể ngăn chặn được 3 con dị chủng hoàng, còn lại 2 con, đủ để chúng nó nhẹ
nhàng giết chết hai người. Chưa kể đã qua đi 2 ngày thời gian, với tốc độ hủy
diệt của hoàng cấp sinh mệnh, thì hi vọng của chòm sao Eagle Nebula là vô cùng
mong manh.
“Hí!”
Đột nhiên, thân hình hai người khựng lại, lông tóc trong người dựng đứng lên,
hai mắt trợn trừng. Tinh cảnh trước mặt để cho bọn họ không nhịn được hít một
hơi thật sâu. Vô tận những mảnh sắt vụn của hàng không mẫu hạm, vũ trụ chiến
thuyền trôi nổi khắp nơi. Rồi là những mảnh vụn thi thể của nhân loại thức
tỉnh giả, rồi là của dị chủng cũng đồng dạng có rất nhiều, rất nhiều trôi dạt
khắp nơi.
Nhưng hai người dù sao cũng là dị năng hoàng, có tình cảnh gì mà chưa nhìn
thấy, huyết tinh hơn nữa bọn họ cũng đã từng chứng kiến. Điều khiến cho ngay
cả với tư cách là dị năng hoàng, hai người cũng không thể nhịn được khiếp sợ
đến ngây người, chính là hình ảnh từng đám tinh bụi vô cùng vô tận, dường như
không có điểm cuối kia, cùng với tám bộ thi thể dị chủng không lồ, nằm vắt
ngang qua tinh không kia.
“Là tám con dị chùng hoàng, chứ không phải năm con”- Dịch lão tay chống trượng
đã run lên bần bật, kinh hãi vô cùng nói.
Mặc dù là hắn, chiến đấu cả đời với dị chủng, không có một ngàn năm cũng có
hơn tám trăm năm rồi mà khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt cũng không dám tin
vào mắt mình.
“ Đu…Đúng vậy”- Trung niên nam tử họ Lôi nuốt một ngụm nước miếng, da mặt
không ngừng co rúm lại, gian nan trả lời.
Bỗng nghiên, Dịch lão giống như nghĩ thông suốt ra điều gì, hai mắt khôi phục
vẻ bình tĩnh, lấy quải trượng( cái gậy để người già chống) trong tay đẩy đẩy
nam tử họ Lôi một cái, nói:
“Đi thôi, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Đã đến đây rồi,
cũng nên nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”
“Ha ha, cũng đúng. Dù sao chết cũng không phải con dân của Lôi gia ta. Đáng
đời tên béo chết tiệt Phú Đại Hải, ngày bình thường xảo trá, lừa gạt của Lôi
gia chúng ta không biết bao nhiêu tiền của phi nghĩa. Lúc này thì có quả đắng
cho hắn ăn. Hắc, Hắc”
Trung niên Nam Tử vỗ vỗ đầu một cái, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, rồi
lại nhớ đến điều gì, nở nụ cười âm hiểm nói.
“Được rồi, không nói cái này nữa, đi thôi. Bên phía Hoàng lão cũng đang đợi
tin của chúng ta”
“Tốt”
Hai người lần nữa xé mở không gian, nhanh chóng thuấn di đi về phía trước.
Thân ảnh nhanh chóng biến mất bên trong “Tinh Bụi”.