Người đăng: vusontieuphu
Vô Trần nhanh chóng soạn ra một dãy danh sách, bên trong gồm có 10 vạn đầu
khôi chất lượng cao thấp không đều, 1 vạn cái khoang giả thuyết, 1000 cái
khoang mô phỏng, cùng 10 cái phòng mô phỏng. Tất cả cao thấp chất lượng không
đều, mã số lô hàng cũng khác nhau. Tổng cộng hết tất cả 27 tỷ tín dụng điểm,
tính cả triết khấu khuyến mãi bên trong. Tuy chỉ phải trả trước 30% giá trị
hóa đơn, tức là hơn 8 tỷ tín dụng điểm, nhưng Vô Trần cũng không định đặt
nhiều hơn, hắn còn rất nhiều việc cần dùng đến tiền. Nếu như lúc nhận hàng mà
không đủ tiền trả, vậy thì trò đùa này mở có chút lớn rồi.
Danh sách này là Vô Trần dựa vào truyền thừa ký ức làm ra đến. Nếu như dựa vào
những thông tin bên trong đó hắn nhận được, thì những thiết bị này, sau khi
lần đầu tiên đăng nhập vào, sẽ nhận được quà may mắn từ hệ thống. Bên trong,
có những thứ dù rất lâu về sau cũng không có người thứ hai có được. Có thể
tượng tưởng được độ chân quý của chúng.
Tất nhiên, so với số lượng vạn vạn tỷ thiết bị cung ứng cho toàn bộ nhân loại
liên minh thì số lượng trong danh sách cũng không tính là đâu. Còn rất nhiều
thiết bị có thể nhận được phần thưởng từ hệ thống.
Bất quá, thứ nhất Vô Trần hiện tại trong túi ngượng ngùng. Thứ hai là những
thiết bị đó cũng không phải đã được sản xuất toàn bộ, dù sao “Sáng Thế” cũng
chưa được công bố, còn một đoạn thời gian nữa mới bắt đầu vận hành, Thiên Hà
công ty tự nhiên sẽ không sản xuất ra quá nhiều. Thứ ba là Vô Trần cũng không
muốn để lại dấu chân rết cho các thế lực lớn để ý. Hơn 10 vạn thiết bị trong
mắt những cự vô phách kia có thể là không là gì, nhưng nếu muốn nhiều hơn nữa,
thì bây giờ chưa phải lúc. Nếu không, đợi đến khi “Sáng Thế” lửa nóng, Vô Trần
cũng không muốn thế lực hắn vất vả thành lập, chưa kịp thành hình đã bị các
thế lực lớn liên thủ chèn ép.
Đợi được tin nhắn xác nhận từ công ty “Thiên Hà”, Vô Trần mới thở phào một
hơi, giống như 1 cục đá trong lòng đã bị loại bỏ. Cả người khoan khoái vô
cùng. Khoảng cách của hắn với “Hoàn Vũ” công ty lại gần hơn một bước dài rồi
a.
“Ưm”
Bên trong phòng truyền đến tiếng động của Diệu Nhược Y. Vô Trần rùng mình, vẻ
mặt biến ảo không ngừng. Hắn đạt được truyền thừa, hầu hết là ký ức liên quan
đến “Sáng Thế”, cực nhỏ mới có một phần ngoài lề, nhưng tuyệt đối cách lịch
luyện, trải nghiểm…v.v những thứ này mười ngàn tám vạn dặm. Bắn đại bác cũng
không tới. Lúc mới khi tỉnh dậy, cảm giác tang thương cùng cổ lão truyền ra
cũng chỉ là giả tượng khi hắn đột ngột nhận được nhiều ký ức truyền thừa như
vậy mà thôi. Muốn để Vô Trần đối mặt với Diệu Nhược Y lúc này, hắn cũng không
biết phải làm sao.
“Hức…Hức”
Chỉ là từ bên trong chuyền ra tiếng khóc, không để cho hắn có thời gian suy
nghĩ. Đối với người có ân cứu mạng bản thân, Vô Trần không thể làm ra hành
động tuyệt tình như rút thương không nhận nợ được.
Mang theo điệu cười cứng nhắc, da đầu căng cứng, Vô Trần cẩn thận từng li từng
tí bước vào trong phòng, chỉ sợ tạo ra tiếng động khiến mỹ nhân giật mình. Đặt
mông ngồi xuống giường, nhích lại từng chút một bên người Diệu Nhược Y, Vô
Trần lúng túng không biết tiếp theo nên làm thế nào. Cơ bản là vẻ mặt của Diệu
Nhược Y thật sự rất manh rồi, hắn có cảm giác như chính mình đã phạm phải tội
ấu dâm, như tại thời cổ đại đã đủ lăng trì xử tử, không thì cũng là vạn mã
lăng nhục.
Cổ nhân có câu “ Ngươi chọn làm cầm thú hay không bằng cầm thú”, hắn đã làm
cầm thú rồi, có cầm thú thêm chút nữa cũng không sao cả.
Diệu Nhược Y tại buổi tối hôm trước, nghe được tiếng động kịch liệt phát ra từ
trong phòng Vô Trần, vội vội vàng vàng bỏ dở nồi canh, lao lên trên tầng nhìn
xem. Nào ngờ, nàng vừa mở cánh cửa ra, một cách tay rắn chắc bất ngờ ôm nàng
vào ngực. Chỉ là lúc đó nhìn thấy Vô Trần cả người trên dưới đỏ bừng, thất
khiếu chảy máu, khiến nàng kinh hãi quá độ. Vốn định nhìn xem Vô Trần là bị
làm sao, thì lại bị hương khí chui ra từ cơ thể Vô Trần làm cho đầu choáng mắt
hoa, vô lực không thể động đậy. Vô Trần lúc đó đã bị dục hỏa thiêu thân, ý
thức mơ hồ, hoàn toàn làm theo bản năng.
Bất quá, rất may mắn cho Vô Trần là Diệu Nhược Y cũng bị hồng sắc hương khí
như cực mạnh thôi tình dược, cả người cũng là dục hỏa thiêu đốt đến lợi hại. Ý
thức giống như Vô Trần vô cùng mơ hồ, các loại phòng tuyến, không công tự đổ.
Diệu Nhược Y khóc, cũng không biết vì sao bản thân khóc, chỉ là khi tỉnh dậy,
nước mắt không nhịn được rơi xuống. Rốt cuộc, từ trước đến nay, nàng cũng chưa
có yêu ai, cũng không hiểu rốt cuộc tình yêu là gì. Đối với Vô Trần, thấy được
hình ảnh “Mộng Pháp” trong hắn nên rất có hảo cảm, nhưng chỉ dừng lại là rất
có hảo cảm mà thôi.
Bất quá, ai bảo nàng quá ngây thơ cùng hồn nhiên đâu?
Đột nhiên có một vòng tay, ôm lấy Diệu Nhược Y, kéo nàng vào trong ngực. Nhìn
thiếu nữ trong lòng, đôi vai gầy không ngừng run rẩy, Vô Trần hai mắt đầy áy
náy.
“ Nhược Y, muội biết không? Đã từng có một đứa trẻ, vì có thể theo đuổi đam mê
mà bất chấp tất cả…”
Vô Trần nhẹ giọng thủ thỉ bên tai Diệu Nhược Y, hắn nói về quá khứ của bản
thân, từ khi còn là đứa trẻ 5 tuổi, bỏ qua pháp luật liên bang, tạo giả chứng
minh thân phận để có thể chơi “Truyền Kỳ”, hắn kể về từng trận chiến, từng
thất bại, từng sự trưởng thành của bản thân. Hắn kể về Tử La Lan, kể về từng
đoạn đường đã đi trong quá khứ.
“Nhược Y, có thể ta cũng không có tư cách gì để nói ra câu này, nhưng…”
Hai tay nhẹ nhàng nâng mặt Diệu Nhược Y lên, ánh mắt ôn nhu, đầy thương
tiếc.Cúi đầu hôn lên từng giọt lệ còn đọng lại khóe mắt nàng, Vô Trần thâm
tình nói:
“Chỉ cần muội đồng ý, ta nguyện đánh đổi toàn bộ tính mạng này, để cho muội
được hạnh phúc, muội có thể cho ta một cơ hội được không?”
Diệu Nhược Y ngơ ngác nhìn Vô Trần, ngay từ khi cứu sống Vô Trần trở về từ Tô
Giang, nàng đã đoán được người nam nhân trước mặt này có cố sự. Nhưng không
ngờ, con đường hắn bước tới lại nhiều gian nan, trắc trở như vậy. Thống khổ
khi bị người mình yêu thương nhất phản bội lớn như thế nào? Nàng không biết,
nhưng nhìn vào mái tóc đã biến thành xám trắng của Vô Trần, nàng lại biết, đó
tuyệt đối là nỗi thống khổ lớn nhất.
“Được sao?”
Chứng kiến Diệu Nhược Y không có trả lời, Vô Trần nhẹ giọng hỏi lại. Chỉ thấy
nàng đỏ mặt cúi đầu dựa vào ngực hắn, Vô Trần sao có thể không biết ý nghĩ của
nàng. Trong lòng mừng rỡ như điên, Diệu Nhược Y chính là ngây thờ như vậy, nếu
đổi lại là một người khác, đừng nói là sẽ tiếp nhận một kẻ đã từng có vợ như
Vô Trần, không gọi điện báo cảnh sát đến bắt hắn đã là may rồi.
Vô Trần lại không biết, từ trong cơ thể hắn tỏa ra mùi hương, khiến Diệu Nhược
Y cảm thấy thực dễ chịu, thực dễ chịu.
Vuốt ve đôi tay thon dài của Diệu Nhược Y, nhìn đến thân thể nàng hầu như
không có chỗ nào không có vết thâm máu bầm, Vô Trần vô tận xót thương, cúi đầu
hôn lên mái tóc nàng:
“ Còn đau sao?”
“Ân”
Cắn răng, trong lòng thầm hung ác:
“Không chịu được thống khổ người khác không thể chịu, sao hưởng được sung
sướng người khác không thể hưởng?”
Vận dụng toàn bộ sức mạnh, hung ác không ngừng vả lên mặt, đợi đến khi Diệu
Nhược Y phản ứng lại đây, khóe miệng Vô Trần đã rách bươm, máu chảy thành từng
giọt chảy xuống.
Diệu Nhược Y vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng giữ tay Vô Trần lại, nước mắt lại một
lần nữa chảy xuống:
“Không muốn, không muốn, không phải lỗi của huynh, là muội tự nguyện làm như
vậy, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”
Biết được chính mình đã làm đúng, Vô Trần trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm,
đừng nhìn chỉ là một hành động nho nhỏ, nhưng hắn không muốn trong lòng Diệu
Nhược Y lưu lại bóng ma. Như vậy đối với hắn hay đối với nàng đều không tốt.
“ Chính là để muội phải chịu thống khổ như vậy, nếu không làm như vậy, ta
không biết phải phát tiết nỗi hận bản thân mình như thế nào a”
“Không cần, không cần, muội không sao, huynh đừng làm như vậy nữa”
Diệu Nhược Y vẫn giữ chặt lấy tay Vô Trần, không cho hắn tự đánh bản thân, đầu
không ngừng lắc, nước mắt chảy ra càng thêm lợi hại.
“ Hảo a, ta sẽ không lại làm như vậy nữa, nhưng muội phải hứa với ta, không
được khóc nữa a, cũng tuyệt đối không được giấu thống khổ trong lòng. Nếu như
có chuyển gì khó khăn, tuyệt đối phải nói cho ta biết a”
Trong một tháng sống chung này, Vô Trần biết được Diệu Nhược Y tuyệt đối có
nỗi khổ tâm trong lòng, có rất nhiều chuyện không thể kể với “người ngoài” như
hắn. Bất quá, lúc này Vô Trần lại không phải người ngoài, tự nhiên sẽ làm đủ
mọi cách chia sẻ cùng Diệu Nhược Y.
Diệu Nhược Y quả nhiên ngừng khóc, bất quá cũng là trầm mặc không nói. Vô Trần
biết việc này không thể gấp rút được, cần phải từ từ, chính vì vậy, chuyện gì
dễ ta làm trước, việc khó bỏ ra sau, sau này rồi tính.
Một tay nâng cằm Diệu Nhược Y lên, cúi đầu hôn vào đôi môi nhỏ nhắn của nàng
một hơi thật sâu. Vô Trần cần thực hiện bước tiếp theo trong công cuộc xóa đi
“bóng mờ không tốt” trong lòng Diệu Nhược Y. Chuyện như vậy sao có thể chậm
trễ. Diệu Nhược Y có hạnh phúc hay không? Vô Trần hắn có được hưởng sung sướng
người khác không được hưởng hay không? Vấn đề này là vô cùng quan trọng.
Rất nhanh, trong phòng một lần nữa xuân sắc đầy phòng, tiếng rên rỉ của hai
người không ngừng truyền ra. Lần này, đã lấy lại tỉnh táo, Vô Trần tự nhiên
phải thể hiện hết “bản lĩnh” để Diệu Nhược Y cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Khiến nàng cũng giống như hắn, mê luyến cảm giác “tạo nhân” này.
( Bên trong chương này ta có chút lúng túng, thực ra ta cũng chưa bao giờ ở
vào tình cảnh này, nên nếu có chỗ nào miêu tả không chuẩn, xin hãy thông cảm
và cho tác xin nhận xét bằng những nhận xét bên dưới. Tác xin chân thành cảm
ơn ạ.”