Đồ Vật Tới Tay.


Người đăng: vusontieuphu

Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, về cơ bản, Vô Trần đã hoàn toàn bình phục, lúc
này chính là lúc hắn muốn chứng minh xem suy đoán của bản thân rốt cuộc có
chính xác hay không?

Rốt cuộc, thứ để cho cả một thế lực thần bí khổng lồ có thể dễ dàng điều động
3 vị hoàng cấp dị năng giả, không tiếc tất cả đuổi giết Dị Năng Hoàng Cổ Minh,
có thật sự nằm tại nơi đó không? Vô Trần không biết, nhưng hắn biết, dù phải
liều mạng, bản thân cũng phải tìm ra được câu trả lời.

Đồng thời, trải qua nửa tháng này, Vô Trần đã thực quen thuộc với Diệu Nhược Y
cũng Mục Dã. Trải qua sự kiện của Tử La Lan. Vô Trần tuyệt đối sẽ không tin
tưởng bất cứ ai ngoại trừ bản thân, nhưng hắn cũng sẽ không không biết lợi
dụng ngoại lực. Căn cơ của Vô Trần thực sự quá mỏng, nếu không muốn nói là
không có gì, chưa kể đến “thế lực thần bí” luôn như đại đao treo trên cổ, chỉ
tính đại tập đoàn “Hoàn Vũ” cũng không phải Vô Trần lúc này có thể lay động.
Để làm được điều đó, hắn bắt buộc phải bất chấp thủ đoạn, lợi dụng mọi thứ có
trong tay, để lớn mạnh bản thân.

Dưới cái nhìn “ác thú vị” đầy ý cười của Diệu Nhược Y, Vô Trần “nam hóa nữ
thần” bước ra khỏi cửa. Hắn cũng là bất chấp tất cả, để có thể loại bỏ toàn bộ
nguy hiểm, đừng nói nam giả nữ trang, dù có là biến thành nam tra, hắn cũng
không chút do dự.

Xuyên qua con đường đầy đá, sau đó lại đi qua mấy nơi đường tắt chật hẹp ẩm
mốc chứa đầy rác rưởi không ai lui tới, trước mắt tự nhiên thông suốt, vô số
tòa nhà cao tầng hiện lên, người qua người lại, ngựa xe như nước, tấp lập nhộn
nhịp, cùng xóm nghèo quả thực như hai thế giới, khác biệt tựa như thiên đường
cùng địa ngục.

Nhìn tòa nhà cao nhất nơi xa kia, hai chữ “Hoàn Vũ” dưới ánh sáng của đèn led
rực rỡ ánh hào quang, bất kể ngày đêm. Vô Trần thật sâu nhìn chằm chằm, cười
lạnh, không nói một lời, dứt khoát bước lên đường lớn.

Vẫy một chiếc tắc xi, Vô Trần lạnh lùng nói:

“ Tới quảng trường thiên sơn thành phố”

Tài xế xe cũng không dám nhiều lời, tại thời đại này, nữ nhân càng xinh đẹp,
càng không nên trêu vào, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp đi ra từ xóm nghèo, các
nàng nếu không phải đại tỷ xã hội đen, cũng là thê thiếp của long đầu, ăn thịt
không nhả xương đã là thói quen, nếu không muốn sang mai tỉnh dậy thấy bản
thân hòa mình vào biển cả, làm bạn với cá mập tốt nhất vẫn là việc mình mình
làm.

Trải qua 30 phút đồng hồ đi xe, Vô Trần cuối cùng cũng bước xuống Đại Quảng
Trường của Thiên Sơn Thành Phố. Thiên Sơn cùng Thiên Hải là hai thành phố giáp
ranh nhau, cách nhau cũng không đến 30km. Nếu như nói Thiên Hải thành phố mạnh
về hàng hải, thì Thiên Sơn thành phố lại nổi tiếng về hàng không, mỗi người
một vẻ, nhưng không thể phủ nhân rằng cả hai đều là một trong những thành phố
lớn của Lam Tinh.

Xóm nghèo chính là giao nhau giữa cả hai thành phố, vì vậy Vô Trần mới có thể
nhanh như vậy tới nơi.

Vừa bước xuống khỏi xe, Vô Trần lập tức đem toàn bộ hình ảnh trong phạm vi 30m
ghi vào đâu. Não bộ không ngừng vận chuyển, hắn phải lợi dụng góc chết để trốn
tránh toàn bộ thiết bị ghi hình, rồi từ Thiên Sơn thành phố quay trở lại Thiên
Hải thành phố trung tâm thương mại, lấy đi thứ đó mà Cổ Minh dị năng hoàng bất
chấp tính mạng lấy ra đó.

Không phải Vô Trần làm quá, mà sự thật, muốn giảm bớt hệ số nguy hiểm của bản
thân xuống mức thấp nhất, hắn buộc phải làm như vậy. Thời đại này, công nghệ
kỹ thuật đã rất phát triển, muốn tìm kiếm một người, chỉ cần thông qua chủ não
cùng một câu lệnh, tuyệt đối là 1 giây sự tình. Bất kể trên trời dưới biển,
đều ngay lập tức bị tìm ra.

Cả hai thế lực Vô Trần phải đối mặt, đều có quyền thế thông thiên, hắn cũng
không muốn bản thân chưa kịp động vào đồ vật đã nằm trong nhà xác.

Quanh quẩn xung quanh quảng trường thật lâu, đồng thời khiến cho bản thân bị
thiết bị ghi hình quay lại nhiều nhất có thể. Đại khái đã tìm thấy lộ tuyến an
toàn, Vô Trần lập tức lợi dụng cây cối, vật trang trí, xe cộ, người qua đường
làm vật che chắn, giấu kín bản thân thoát khỏi thiết bị ghi hình, một đường
chạy lại Xóm Nghèo.

Sau đó, thông qua Xóm Nghèo, Vô Trần lần nữa quay lại Thiên Hải Thành Phố, chỉ
là lần này, toàn bộ cơ thể Vô Trần giấu kín dưới trường bào, cộng thêm cơ thể
sau khi bị dịch dung, Vô Trần cũng không tin có bất cứ phép màu nào có thể tìm
ra hắn.

Vận khi của Vô Trần ngày hôm nay cũng không tồi, khi hắn bước vào trong WC nam
của trung tâm thương mại cũng không có ai ở tại bên trong, nếu không với bộ
dạng nữ thần lúc này của hắn, cũng chưa biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra tiếp
theo.

Lập tức bước vào buồng vệ sinh đầu tiên, theo trí nhớ của Vô Trần, Cổ Minh
chính là đã vào buồng này. Hết thảy bình thường, nghĩ tới cũng đúng, một ngày
trung tâm thương mại sẽ có nhân viên quét dọn vệ sinh 2 lần vào sáng và tối,
Cổ Minh không thể nào không biết điều đó.

Thử mở bồn vệ sinh (bồn chưa nước để xả), bên trong tối đen một mảnh, Vô Trần
dùng đèn chiếu sáng của trí năng, bên trong không có gì. Khẽ cau mày, đạy lại
nắp bồn chứa, Vô Trần ngồi xuống cúi đầu suy tư.


  • Nghe nói đại thiếu gia tập đoàn “Hoàn Vũ” bị người tra tấn, bị cắt rời tứ
    chi, “cậu nhỏ” cũng bị đạp nát, đã biến thành người thực vật.

Tiếng nói phát ra từ bên ngoài, Vô Trần mí mắt trực nhảy, không ngờ tại đây
hắn lại nghe được thông tin của Tả Tuấn.


  • Cái này đã là thông tin từ tuần trước rồi, ta từ nhân viên nội bộ biết
    được, chủ tịch tập đoàn “Hoàn Vũ” đã ra lệnh treo thưởng cho bất kỳ người nào
    tìm thấy hung thủ sẽ thưởng nóng 100 tỷ tín dụng điểm, cung cấp thông tin quan
    trọng thưởng 1 tỷ tin dụng điểm.


  • Không phải đâu? Cả tập đoàn Hoàn Vũ nhiều nhất cũng chỉ có 1000 tỷ tín dụng
    điểm, ngay lập tức lấy ra một phần mười tài sản, có phải hay không quá ảo rồi?


  • Ngu ngốc, người bạn kia của ta nói rằng, Tả Tuấn sống hay chết không quan
    trọng, quan trọng là vị hôn thê của hắn Tư Không Trích Nguyệt kia kìa?


  • Thiên bảng vị trí thứ 3 Tư Không gia, Tư Không Trích Nguyệt?


  • Đúng vậy, chính là đệ nhất thiên tài của Tư Không gia tộc, chủ của tập đoàn
    “Thế Kỷ”, nắm trong tay mệnh mạch kinh tế của hàng trăm sinh mệnh tinh cầu, Tư
    Không gia.


  • Chả trách, nếu là Tư Không Trích Nguyệt của Tư Không gia thì quả thực tập
    đoàn “Hoàn Vũ” phải điên rồi, đây chính là hạng nhất thô to tráng kiện bắp đùi
    a. Nhảy lên được “Thế Kỷ” con thuyền này, “Hoàn Vũ” thế kỷ muốn không phát
    triển cũng khó khắn.


  • Còn không phải a! Ta nghe nói Tư Không Trích Nguyệt không những thiên phú
    yêu nghiệt, tuổi nhỏ đã thức tỉnh tam hệ dị năng, mà dung nhan cũng cực đẹp,
    chỉ là không biết so với đệ nhất mỹ nhân Lam Tinh, Thẩm Mộng Vũ thì như thế
    nào.


  • Cái này thì còn phải nói, tuyệt đối sẽ không kém đi đằng nào, hắc, chỉ tiếc
    cho tên Tả Tuấn kia, trong nhà có hai người phụ nữ đẹp nhất, lại biến thành
    người thực vật, quả thực chính là không còn gì để nói a.


  • Hắc, đều nói đầu thai là một môn học vấn, nhưng làm người so với đầu thai
    càng là một môn học vấn khó hơn, ngay cả đến làm người cũng không biết, vậy
    thì chết đi cũng được.


Vô Trần nghe được giọng nói đầy ghen tỵ của hai nam nhân bên ngoài, nhếch mép
cười nhạt. Hắn còn biết, Tả Tuấn còn có một người dì cùng một muội muội sinh
đôi. Nhan sắc tuyệt đối không kém hơn Thẩm Mộng Vũ.

Lắc lắc đầu loại bỏ ý nghĩ linh tinh trong đầu, điều quan trọng nhất của hắn
lúc này là tìm ra “thứ đó”. Nếu không, mọi thứ cũng chỉ là hoa trong gương,
trăng trong nước, mờ mịt không có thật.


  • Khoan đã

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Vô Trần, hắn dường như nghĩ tới điều
gì, lần nữa cầm lấy nắp bồn chứa, nhưng lúc này, Vô Trần cũng không tìm kiếm
bên trên bồn vệ sinh, mà chính là cái nắp này. Bất kỳ người nào, khi tìm kiếm
vật gì, đều vô tình bỏ qua thứ dễ dàng nhìn thấy nhất, mà đều nghĩ đến những
thứ sâu xa. Bất quá, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

“ Cộc Cộc, Cộp Cộp”

Dường như chứng minh cho suy luận của Vô Trần là đúng, sau khi thử gõ xung
quanh nắp đậy, tại một góc nhỏ, hắn nghe thấy tiếng động khác thường, thử dùng
tay ấn mạnh vào nơi đó, quả nhiên, lớp thạch cao lập tức bị vỡ vụn, lộ ra bên
trong là một đồ vật giống như trí năng, nhưng nhỏ hơn rất nhiều, nhìn qua đặc
biệt cao cấp.

Đồ vật đã vào tay, Vô Trần lập tức đặt lại mọi thứ về nguyên vị trí cũ, sau đó
nhẹ nhàng bước khỏi WC. Nguyên bản hắn muốn sang WC nữ để đổi chiếc nắp đó đi,
nhưng nhìn thấy có người đang tại bên trong, hắn lập tức bỏ qua ý nghĩ đó. Lúc
này, càng bị ít người nhìn thấy hắn càng an toàn.

Lần nữa tránh thoát mọi thiết bị ghi hình, Vô Trần về tới tiểu y quán thì trời
đã tối muộn.

“ Lạch cạch, Lạch cạch”

Diệu Nhược Y đương nấu cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng cửa gỗ chạm vào
sàn nhà gây lên thanh âm quen thuôc, đoán rằng Vô Trần đã về, mỉm cười ngọt
ngào.

Nửa tháng này, lợi dụng bản thân chính là thần tượng của Diệu Nhược Y, cùng
với bản tính ngây thơ của nàng, sau khi “bộc bạch” quá khứ đầy bi thương, cùng
với cơ thể đã hoàn toàn bình phục có thể điều khiển như ý muốn, Vô Trần đã
khiến cho Diệu Nhược Y hoàn toàn tin tưởng bản thân chính là Mộng Pháp. Không
thể không nói sức mạnh của “fan não tàn” thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của
Vô Trần. Chỉ cần lợi dụng chút “thủ đoạn nhỏ”, Vô Trần đã có thể nắm giữ hoàn
toàn Diệu Nhược Y trong lòng bàn tay. Chưa đến mức Vô Trần chỉ hướng tây, Diệu
Nhược Y không dám đi hướng đông, nhưng cũng đã vô cùng ỷ lại Vô Trần, phàm là
quyết định của hắn, nàng sẽ không phản đối.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #13