4:kiến Thôn Lệnh


Người đăng: kexauxa

Lăng Thiên:Nguyên Bá lên gõ cửa

Suy nghĩ của Lăng Thiên:mình quên gì phải không nhỉ ??

Giật mình tỉnh giấc.

Lăng Thiên:Nguyên Bá dừng lại.

“rầm”

Lăng Thiên che trán:biết ngay mà

Nguyên Bá quay đầu lại:gì vậy ca ,rút tay giấu sau lưng không phải đệ làm
ca à, đệ
còn chưa chạm tới.

Lăng Thiên cười khổ:ừ ừ không phải đệ là do gió thổi.

Nguyên Bá:đúng rồi là do gió thổi gật đầu.

Cửa sụp xuống, bụi mù tan đi, khung cảnh bên trong căn nhà hiện lên trước
mặt Lăng Thiên, trong nhà gồm bốn bức tường, 1 cái giường, 1 bộ bàn ghế và
mấy quyển sách tất cả có vẻ đã rất cũ.Một lão già khọm khẹm ngồi chân bắt chéo
cẩm một quyển sách và đang uống trà một cách thư thái.

Hai người, bốn cắp mắt đang nhìn nhau, chén trà trong tay lão bá vừa đưa lên
tới miệng cũng khựng lại giữa không trung, thời gian thoáng chốc như ngừng
lại. Rồi lão già một mặt bình thản đặt chén trà xuống bàn, với tay lấy cây gậy
ở bên cạnh và đứng dậy bước chậm từng bước đi ra cửa, mặt hầm hầm như đang có
ai nợ tiền của lão, ngữ khí trầm trọng hét lên: Trẻ trâu ở đâu hôm nay lại có
gan tới phá nhà của ta.

Lăng Thiên, Nguyên Bá, hai khuôn mặt một dáng vẻ, đều là mộng bức, luống
cuống tay chân không biết làm sao, giống như hai đứa trẻ trộm đồ bị chính bố
mẹ mình bắt được.

Lăng Thiênmồ hôi chảy ròng ròng,nói lắp ba lắp bắp: lão... lão bá, cái
này... hiểu lầm nha, không…không…phải …. phải như ngươi nghĩ là......

Chưa để hắn nói xong thì “bong” một gậy vào đầu ,trong mắt lăng thiên ngôi sao
nổi lên tứ phía.

Lão bá:ngậm mồm!

chưa để Lăng Thiên nói hết câu thì lão bá đã lên tiếng cắt ngang trong tay cây
gậy vẫn còn nằm trên đầu hắn.

Nguyên Bá thấy vậy mới giật mình, một giây sau mới kịp thời phản ứng lại, giận
giữ nộ quát: Ai cho ngươi đánh ca ca của ta?!

Nói xong Nguyên Bá liền muốn xông lên cho lão một trận.Lăng thiên kinh
hoảnghô to:Nguyên Bá dừng lại, không được đánh trả.

Lão bá nghe vậy cười hả hê, vui sướng:không đánh tra đúng không??

Lăng Thiênvẻ mặt mộng bức:không đánh trả.

Nguyên Bá:ta nghe lời ca ca.

Lão bá cười một cách bí ẩn, còn Lăng Thiên với Nguyên Bá thì lưng chợt lạnh.

Lão bá hét to ,gậy thì nện xuống liên tục:không biết kính già yêu trẻ ,trẻ
trâu làm sập
cửa nhà lão phu, thì phản kháng này, không biết kính già yêu trẻ,, phản
kháng này…………….

Lăng Thiên, Nguyên Bá: a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a
a a a,không được đánh mặt, khuôn mặt này để tán gái(tiếng như tiếng heo sắp
bị giết à)
15 phút sau lão bá thở “hồng hộc”.

Lão bá:vào nhà ngồi đi, lâu ngày không được hoạt động hôm nay mới vận động có
tí mà mệt bớ hơi tai à.

Lăng Thiên*mặt tái *: lão bá đợi 1 chút à, Nguyên Bá đi bế con hổ lại đây.

Nguyên Bánhìm lão bá chằm chằm(nếu ánh mắt có thể giết người thì lão bá đã
bị ánh mắt giết triệu lần):vâng, ka.

Lão bá suy nghĩ “hổ gì???sung quanh đây làm gì có hổ đâu??? Khoan đã hổ”

Lão bá: khoan đã cho lão nhìn xem.

Lăng Thiên, Nguyên Bá, cũng lão bá đi đến trước nhà, xác một con động vật
đang nằm đấy, cả bộ long bị máu và bụi .lão bá lật đi lật lại.

Lão bá:đúng là nó rồi, đúng là nó rồi.

Lăng Thiên:nó không phải một con mabán thú thôi sao???

Láo bá lại cho Lăng Thiên một gậy bong:trẻ nhỏ không biết thì im lặng mà
nghe.

Lão bá :mỗi con man thú vương đều canh giữ báu vật ở hang động, tiểu tử đã
đến hang động của nó cho.

Lăng Thiên:Nguyên Bá đệ biết hang của con hổ này ở đâu không.

Nguyên Bárờ đầu: à thì, ờ thì,đệ không biết ka à.

Lăng Thiên gõ đầu:đã không biết thì nói không biết đi ở đó mà còn à thì, ờ
thì.

Nguyên Bá: vậy ka biết hang ổ của con hổ này ở đâu không???

Lăng Thiêngõ đầu:ca mà biết thì ca còn cần hỏi đệ sao???

Nguyên Bá:ca không được gõ đầu đệ nữa,ông nói bị gõ đầu sẽ không lớn được sẽ
giảm trí thông minh.

Lăng Thiêngõ đầu:ca cứ gõ đấy.(hất mặt lên trời)

“bong” một gậy vào đầu Lăng Thiên.

Lăng Thiên :đã nói không được đánh mặt.

Lão bá giơ gậy:muốn ý kiến.

Lăng Thiên:tiểu tử không giám.

Lão bá:cấm bắt nạt đệ đệ nữa nghe chưa??? cháu lại đây khi nào ca của cháu mà
bắt nạt cháu thì nói với lão, lão sẽ giúp cháu.

Nguyên Bá:vâng, cháu cảm ơn ông.

Lão bá xoa đầu:không có gì.để ca cháu bế con hổ về, cháu đi theo lão, về
nhà lão sẽ
chỉ đường đến hang động cho.

Lăng Thiên: cháu…. Cháu không bế nổi à.

Lão bá: thì tìm cách mang về.

Nguyên Bá: để đệ bế về cho ca ,cháu khỏe lắm không sao đâu lão già ,1 con này
đã là gì.

Cả ba người về đến nhà……

Lăng Thiên:lão già chỉ cho tiểu tử nơi đến hang hổ đi.

Lão bá”bong”:không biết kính già yêu trẻ.

Lăng Thiên:đệ gọi được sao tiểu tử không được.

“bong”

Lão bá: ngươi còn so sánh với đệ ngươi????

Lăng Thiên:sao không……..tất nhiên không so sánh được rồi ỉu xìu.

Lão bá: hai đứa ngồi xuống uống trà đi.Đợi con trai lão về lão sẽ bảo nó dẫn
đi, từ khi
gặp giờ hai đứa tới giờ chưa biết tên hai đứa nhỉ??

Lão bá: Lão xin tự giới thiệu, lão tên Trần Quang Nhạn tự Khai Sáng, năm nay
65
tuổi,còn 2 cháu.

Lăng Thiên:cháu họ Phá tên một chữ Quân láy từ sao Phá Quân trong thất tinh
chưa đặt tự và năm nay 20 có 3…..

Lão bá”bong”:dòng dài cuối cùng tên là Phá Quân, năm nay 23 tuổi đúng không
???

Lăng Thiênche đầu:đúng rồi ạ và thêm chưa có tự.

Quang Nhạn:biết rồi, dòng dài như con gái ấy, còn cháu.

Nguyên Bá nhìn về phía Lăng Thiên:Cháu tên Lý Nguyên Bá năm nay 15 tuổi và
cũng chưa có tự.

Lão bá:ừ tốt, như đệ đệ có phải tốt hơn không.

Ba người cudng ngồi nói chuyện trời đất, chém gió, chém bão nhưng hầu hết là
lão bá cùng Lăng Thiên nói chuyện, nói từ địa lý lịch sử đến thiên văn toán
học, quân sự, chính trị.Khi ánh mặt trời cuối cùng xuống nuối một bóng người
như hiện, trên người chỉ mặc một cái quần đùi đen, tay nắm 2 con thỏ và 1
con gà, người cao mét 8 làn da ngăm đen, khuôn mặt góc cạnh, chuẩn một soái
ka.

Quang Nhạn : con lão về rồi ,Minh Tuấn lại đây, xin giới thiệu với hai đứa
đây là con lão
Trần Minh Tuấn tự Khai Minh, còn 2 tiểu hữu này ca ca là Phá Quân đệ đệ là Lý
Nguyên Bá.

Khai Minh:mặt hai người bị sao vậy???

Lăng Thiênđơ người:không có gì à.

Lý Nguyên Bá im lặng.

Quang Nhạn: tối nay nhà ta có phúc rồi vừa có thịt hổ, vủa có thịt thỏ thịt
gà ăn, Khai
Minh đi lột da rửa sạch thịt đi cẩn thận bộ da hổ.Mai con hãy đưa 2 cháu đến
hang hổ một chuyến đi.

Khai Minh:vâng, thưa cha.

Ăn tối xong cả nhà đi ngủ …..

Lăng Thiên : thoát ra khỏi game.

Nhìn đồng hồ đã 12h hơn ( thời gian game là trong game 4 ngày ngoài đời 1
ngày). Lăng
Thiên liền pha gói mỳ tôm với trứng ăn xong rửa dọn và tắm qua lại lên đăng
nhập vào game tiếp thời gian là vàng bạc mà.

Vào game thì đúng lúc trời vừa sáng, ăn sáng xong vẫn là thịt hổ (roi cọp hổ
Lăng Thiên đã giấu đi).

Quang Nhạn: Khai Minh, con đưa 2 cháu đây lên hang hổ nha.

Khai Minh: Vâng, thưa cha.

Cả ba người khởi hành đi.

Lăng Thiên: Khải Minh đệ muốn làm nên một sự ngiệp to lớn không???

Nguyên Bá:sự nghiệp to lớn là gì ca???nếu ca muốn làm đệ cũng muốn làm.

Lăng Thiên:Nguyên Bá tất nhiên sẽ cùng làm ra một phen sự ngiệp rồi, Khai Minh
thế nào???

Khai Minh: cho đệ xin một ít thời gian suy nghĩ đã.

Lăng Thiên: đệ suy nghĩ cẩn thận sáng mai trả lời ca nha.

Khai Minh: vâng ca.

Đi tiếp hơn 1tiếng đồng hồ.

Khai Minh:đến nơi rồi ca.

Lăng Thiên :đến nơi rồi à,thế chúng ta vào động xem đi.

Ba người cùng đốt đuốc vào trong động xem, cả một cái động rộng lớn chỉ có một
cục
sắt đen to cùng với rất nhiều long hổ.

Nguyên Bá: Mất cả buổi trời chỉ được cục sắt này thôi sao???

Lăng Thiên nhìn chằm chằm cục sắt vụn và thấy ba chữ viết rất nhỏ so với hòn
đá nếu
mọi người không nhìn kỹ sẽ không thấy được ba chữ đó là “kiến thôn lệnh”.


Võng Du Chi Thế Giới Chi Chiến - Chương #4