Mễ Lạp Nhi Có Giấc Mộng! ( Trung)


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Chương 35: Mễ Lạp Nhi có giấc mộng! ( trung)

-Thức ăn cho chó? Thêm cơm?

Nghe được tiếng làu bàu của cô bé, Sở Thiên Biến đầu tiên là không biết nên
khóc hay nên cười, sau đó hắn nở một nụ cười hiểu ý.

Sở Thiên Biến tất nhiên sẽ không cho rằng cô bé thiếu tiền, trên thực tế, một
mũ trò chơi Dạ Tước đã là một con số không nhỏ, hơn nữa Mễ Lạp Nhi còn muốn
mua một túi thức ăn cho chó loại tốt.

Một người nuôi thú cưng, còn có thể mua mũ trò chơi, sao có thể là người
nghèo? Sở Thiên Biến đoán là cha mẹ cô bé hạn chế tiền tiêu vặt, cho nên Mễ
Lạp Nhi mới vào trò chơi kiếm thêm tiền xài, như vậy có thể mua thức ăn cho
vật nuôi loại tốt, còn có thể thêm tiền tiêu vặt.

Mặc kệ thế nào đi nữa, nguyện vọng nhỏ này của cô bé, cùng với sự nỗ lực trả
giá vì nguyện vọng, Sở Thiên Biến đều rất ủng hộ.

-Có điều, chuyện này không liên quan gì tới mình.

Sở Thiên Biến đi tới, hướng đi của hắn ngược hướng với cô bé, ủng hộ là một
chuyện, ủng hộ không có nghĩa hắn phải đi giúp cô bé.

Khi nghĩ tới tình cảnh cô bé cầm kiếm, đứng torng rừng chém quái, Sở Thiên
Biến liền cảm thấy nhức đầu, trực giác báo cho hắn biết cô bé là một phiền
toái lớn, không tiếp xúc tốt hơn, hắn cũng không muốn vào rừng cây, sau đó lại
bị cô bé kéo vào vòng chiến.

-Trước hết đi mua vật phẩm hồi phục, sau đó mới đi Vân Khê Sơn Mạch. Nhiệm vụ giết gấu này không biết tới khi nào mới có thể làm xong, cũng không biết xung quanh hang gấu có đội ngũ chưa đủ người hay không nữa.

Sở Thiên Biến cúi đầu suy nghĩ, vô ý thức đi xuyên qua đám đông, đi tới trước
cửa một quầy hàng.

Trong khoảng thời gian này, Sở Thiên Biến đã nắm rõ như lòng bàn tay mọi con
đường trong Phong Ngữ trấn, cho dù nhắm mắt lại hắn cũng có thể đi tới mục
tiêu cần tới.

Quầy hàng trước mặt này chính là nơi hắn thường xuyên tới để mua vật phẩm.

Trong Dạ Tước, vật phẩm hồi phục chia làm 2 loại: hồi phục HP và hồi phục MP,
giai đoạn hiện tại, người chơi chỉ mới khoảng 15 cấp, vật cần thiết phần lớn
chỉ là bánh mì đen và nước suối ma pháp, những thứ này chỉ cần tới thương nhân
tạp hóa là có thể mua được.

Đồng thời, người chơi có học nấu nướng cũng có thể chế tạo thức ăn có cùng
hiệu quả, dần dần, người chơi học nấu nướng càng ngày càng tăng, đẳng cấp cũng
từ từ tăng lên, hậu quả là nguyên liệu nấu nướng hoang dã bị người lấy sạch.

Những thế lực, nghiệp đoàn có tài chính hung hậu thường không cho người chạy
tới dã ngoại thu hoạch mà trực tiếp mua lại từ tay người chơi.

Những người chơi chế tạo ra thức ăn không dùng hết, ném đi thì uổng phí, vì
vậy bán ra là lựa chọn tốt nhất, từ đó, trên thị trường, thức ăn do người chơi
nấu nướng ra càng ngày càng nhiều, thị trường cứ như vậy liền hình thành.

Nơi Sở Thiên Biến đến hiện nay đã trở thành thị trường của Phong Ngữ trấn, nơi
này không chỉ có thể mua được vật phẩm có giá cả rẽ hơn NPC bán, còn có thể
mua được những món hàng lậu.

Ví dụ như: Sơ cấp nhanh chóng hồi phục MP, Sơ cấp nhanh chóng hồi phục HP, các
laoi5 15 cấp trang bị, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện Trung cấp nhanh
chóng hồi phục MP...

Trung cấp nhanh chóng hồi phục MP! Sở Thiên Biến mỗi lần nghĩ đến cái chai màu
lam kia, trong lòng liền nhịn không được nóng lên, trong nháy mắt hồi phục 300
MP, hơn nữa còn là vật phẩm sử dụng torng chiến đấu, lượng MP này đã tương
đương 1/3 tổng lượng MP của hắn, chỉ cần có một bình, sức chiến đấu của hắn
ngay lập tức tăng lên 30%.

Sở Thiên Biến biết những thứ này đều là sản phẩm của luyện kim thuật, hắn cũng
từng muốn đi học tập thứ này, nhưng khi nghĩ tới muốn luyện tập nó cần phải
hao phí phần lớn thời gian và dược thảo, hắn chỉ có thể tạm để ý nghĩ này ra
một bên.

Luyện cấp làm nhiệm vụ mới là nhiệm vụ hắn cần làm hiện nay, là một gà con,
hắn phải có giác ngộ của một con gà.

Sở Thiên Biến đi vào quầy hàng, sau đó không khỏi nhíu mày, hắn ngoài ý muốn
phát hiện quầy hàng bán vật phẩm phục hồi đã biến mất.

Thay vào đó là quầy hàng của một Kiến Tập Quang Minh Mục Sư, chủng tộc Viễn Cổ
Tinh Linh.

Bởi vì xung quanh không có đèn, Sở Thiên Biến cũng không thấy rõ bộ dáng của
nữ Mục Sư này, bóng tối trong này cũng là thứ làm cho việc làm ăn ở nơi này
rất tốt, bóng tối đại diện cho sự thần bí, mặc kệ người mua hai là người bán,
tất cả đều ưa thích giao dịch trong hoàn cảnh này.

Trong bóng tối, Sở Thiên Biến chỉ thấy được đôi mắt đẹp của nữ Mục Sư, đôi mắt
đẹp này đang đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

Không đợi Sở Thiên Biến nói chuyện, nữ Mục Sư đã mở miệng nói trước:

-Người kia đã rời Phong Ngữ Trấn đi vục Sóng Dữ, nghe ý của hắn thì phó bản bên kia hắn đã chờ thật lâu, vì vậy hắn phải rời khỏi một thời gian, sắp tới cũng không về, cho nên đã đem vị trí tặng cho tôi.

Nữ Mục Sư nói chuyện rất dễ nghe, đáng tiếc là giọng nói lại mang sự xa cách
rất rõ ràng.

Sở Thiên Biến yên lặng gật đầu, đối hắn không thèm để ý tới nữ Mục Sư, hắn tới
là để mua đồ, mà nữ Mục Sư là người bán, chính đơn giản như vậy mà thôi.

-Hai tổ bánh mì đen, 3 tổ nước suối ma pháp.

Sở Thiên Biến lấy ra một tiền bạc, đây là giá đã ghi trước quầy hàng.

-Đây!

Nữ Mục Sư cũng không nói nhiều mà ngay lập tức giao dịch.

Sở Thiên Biến gật đầu, sau đó cầm đồ rời khỏi, ở phía sau có một câu chú ngữ
vang lên.

-Thánh quang chiếu cố, cứng cỏi!

Một cột sáng thành khiết xuất hiện trên người Sở Thiên Biến, hắn phát hiện
trên người mình xuất hiện một tầng ánh sáng, giá trị HP cao nhất thêm vào 20
điểm, đột phá mốc 400.

-Cầu nguyện Cứng Cỏi ? Kỹ năng hỗ trợ của Kiến Tập Quang Minh Mục Sư?

Sở Thiên Biến kinh ngạc quay đầu lại, nữ Mục Sư giải thích:

-Đây là tặng phẩm khi mua hàng 1 tiền bạc.

-Thủ đoạn thúc đẩy tiêu thụ không tệ.

Sở Thiên Biến mỉm cười, nói:

-Cám ơn!

"-Không cần, phục vụ người dân mà thôi!

-Phục vụ người dân?

Sở Thiên Biến bật cười, cô gái lui vài bước, đem thân hình toàn bộ chìm vào
màn đêm.

Sở Thiên Biến tôn trọng cô gái, ngay cả Cảm Giác hắn cũng không sử dụng, xoay
người lại hắn đi vào trong đám người, trong đầu không khỏi xẹt hình ảnh vòng
eo của Mục Sư. Bởi vì lui ra không đủ nhanh, Sở Thiên Biến vẩn kịp thấy rõ
vòng eo của cô gái.

-Cái eo kia có chút quá mức, nếu tên Ngụy Kim Tịch nhìn thấy, chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ vài ngày...

... ...

Đi xung quanh Phong Ngữ trấn nữa giờ, Sở Thiên Biến bắt đầu đi về phía Vân Khê
Sơn Mạch.

Ánh trăng mang theo hơi lạnh, những ngọn gió núi thổi thành từng dòng, một đêm
như vậy nếu trong hiện thực, Sở Thiên Biến sẽ rất vừa lòng, một đêm thế này
rất dễ để hắn phát huy toàn bộ thực lực, hoàn cảnh như vậy là một điểm ẩn nấp
không tệ với hắn, đợt hành trình này nói không chừng hắn còn có thể gặp được
đội ngũ thiếu người, sau đó rất có thể sẽ thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ luôn.

Tuy nói bản than hắn còn rât nhiều mặt không biết, nhưng trong đội ngũ làm tốt
vị trí của mình, Sở Thiên Biến vẫn rất tự tin có thể làm được việc này, ít
nhất hắn cũng sẽ làm việc này không tệ hơn người khác.

Đi tới vị trí ban ngày hắn té núi, Sở Thiên Biến không tự chủ được nhíu mày,
hắn bắt đầu không muốn đi về phía rừng cây, bởi vì dựa theo sự suy đoán, hắn
biết chắc cô bé sẽ ở trong này.

Một gà on trong khu vực nguy hiểm, sa khi xác định được thứ mang lại sự ăn
toàn sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại, đây là chuyện rất bình thường.

Sở Thiên Biến vốn nghĩ trực tiếp đi qua, hắn cũng không muốn sắm vai một người
anh, đồng dạng, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, hiện tại hắn đang làm
nhiệm vụ.

Thế nhưng âm thanh vang lên lại làm cho hắn nhíu mày, âm thanh này rõ rang
không phải là tiếng tạo thành do có người dùng kiếm đánh quái mà là tiếng nấm
đấm va chạm vang lên.

Sở Thiên Biến cực kỳ bất đắc dĩ nghiêng đầu đảo qua đi, không ngoài ý muốn,
hắn thấy được cô bé kia đang dùng sức đấm từng quyền từng quyền lên người Ngân
Lang.

Nấm tay kia thật sự không có chút lực sát thương nào, mỗi lần công kích chỉ có
thể tạo thành"-1" cưỡng chế mất máu mà thôi.

-Độ bền của thanh kiếm không còn, vì vậy dùng nắm tay, cô nàng nghĩ làm như vậy là có thể luyện thành tuyệt thế quyền pháp hay sao?

Sở Thiên Biến có chút rên rĩ.

Sở Thiên Biến bất đắc dĩ suy nghĩ một lúc, đứng bên ngoài bìa rừng, hắn đợi
lát nữa cô bé giống như buổi sang dẫn Ngân Lang chạy tới chỗ hắn.

Trong nguyên tắc của Sở Thiên Biến, hắn chưa bao giờ chủ động giúp đỡ người
khác. Nếu Mễ Lạp Nhi dẫn Ngân Lang chạy về hướng khác thì đây không còn là
chuyện của hắn nữa.

Thế nhưng, Sở Thiên Biến đứng 5 phút cũng không thấy cô bé dẫn Ngân Lang chạy
đi. Hắn biết cô bé đã sớm thấy hắn, thế nhưng khuôn mặt kia vẫn kiên cường cố
gắng đối mặt Ngân Lang, từ đầu tới cuối không thèm nhìn về phía hắn một lần.

-Lòng tự trọng quấy phá sao? Lòng tự trọng của trẻ con.

Sở Thiên Biến tự giễu cười, nắm chặt pháp trượng, hắn từ từ đi tới phía trước.

Sau một lát, trong rừng cây xuất hiện thi thể 2 con Ngân Lang, Mễ Lạp Nhi dưới
sự cho phép của Sở Thiên Biến nhặt Nanh Sói lên, sau đó cẩn thận dùng dao lấy
da sói, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, được sự cho phép, cô bé bỏ những thứ
này vào túi.

-Cám ơn Druid ca ca.

Mễ Lạp Nhi không ngừng cúi đầu cảm ơn.

Sở Thiên Biến cố gắng ép xuống sự buồn phiền trong lòng, hắn luôn luôn không
có thói quen an ủi người khác, khi dạy người hắn luôn thống nhất dùng phương
pháp châm chọc tiến hành.

Có điều lúc này, Sở Thiên Biến vẫn tận lực hòa hoãn lại rồi bình thản nói:

-Vật lý chức nghiệp trong trò chơi đánh quái dựa vào vũ khí, đại kiếm, cung tiễn không có độ bền phải chú ý một chút, hơn nữa sao không mang nó đi sửa?

-Nhưng mà, nhưng mà...

Mễ Lạp Nhi nhìn người trước mặt, sau đó dè dặt trả lời:

-Sửa chữa trang bị sẽ tốn tiền.

-Mài đao bén thì mới đốn củi được.

Sở Thiên Biến cảm thấy được mình nói chuyện này với cô bé chính là đàn gãy tai
trâu nên giận dữ nói:

-Chơi trò chơi không cần để ý tới tiền bạc có được. Trong hiện thực không có tiền có thể tìm cha mẹ xin mà? Bọn họ đã mua mũ trò chơi chứng minh họ rất thương cô bé. Chỉ cần mở miệng xin thì họ sẽ không từ chối.

Nghe vậy, đôi mắt Mễ Lạp Nhi liền đỏ lên, sương mù tràn ngập đôi mắt:

-Mũ trò chơi này có được do một dịp tình cờ, đã buộc định, không bán được...

Sở Thiên Biến sửng sốt, nhìn cô bé trước mặt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn
thẳng vào cô bé.

-Em không có cha mẹ, bà nội cũng đi rồi, chỉ có Cẩu Cẩu ở cùng em. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, Mễ Lạp Nhi làm thế nào cũng không kiềm chế được.

"-Giữa trưa rất đói bụng, choáng váng đầu hoa mắt, nếu không như vậy cũng sẽ
không phiền toái ca ca...


Võng Du Chi Kiêu Ngạo Thiên Hạ - Chương #35