Đêm Khuya Gà Con Tiến Vào


Người đăng: ๖ۣۜ K-Ling๖ۣۜ

Chương 2: Đêm khuya gà con tiến vào

Đèn rực rỡ thắp lên, đèn đường như ẩn như hiện dưới bong cây, giữa tầng ánh
sáng mờ ảo, những chiếc ghế hai bên đường từ sớm đã không còn chỗ trống, trên
những chiếc ghế, từng đôi từng đôi tình nhân ngồi với nhau rồi thể hiện ra vô
số động tác, tuyên cáo chủ quyền của bọn họ.

Màn đêm buông xuống, thỉnh thoảng lại có những đôi tình nhân ôm nhau, đầu dựa
vào đầu, mặt dán vào mặt, kề vai sát cánh, hai chân quấn quýt si mê, bắt đầu
một đêm dài "Thân mật trao đổi".

Khu nhà của Sở Thiên Biến ở sâu bên trong con đường, xung quanh trường đại học
Bạch Lộc nổi tiếng là yên tĩnh, rất nhiều người muốn tránh xa sự ồn ào của đô
thị đều nguyện ý dọn nhà tới đây. Mà Sở Thiên Biến ở chỗ này vốn là để tiện
cho việc đi học, đồng thời cũng dễ dàng cho việc chấp hành nhiệm vụ.

Có diều, mọi chuyện luôn luôn không được như ý muốn, những lời này hoàn toàn
thành hiện thực sau khi Sở Thiên Biến mua chỗ này.

Cho đến hai năm sau, Sở Thiên Biến vẫn luôn không rõ hai người bạn của hắn là
Ngụy Kim Tịch và Liễu Bân rốt cuộc thông qua thủ đoạn gì mà ngày hôm sau khi
hắn dọn tới thì đã xông vào nhà của hắn được. Cuối cùng, Sở Thiên Biến chỉ có
thể xem nơi này bị phát hiện là do cái mũi linh mẫn như chó săn của Liễu Bân,
cũng ngay ngày hôm đó, nơi này đã trở thành chỗ tự hội riêng của 3 người.

Khi mặt trăng lên tới đỉnh, hai người bạn của hắn giống như thường lệ xông
vào, Liễu Bân mang 2 cái chén đặt trước mặt Sở Thiên Biến và Ngụy Kim Tịch,
hắn thì ngồi trên ghế sô pha đối diện 2 người, Ngụy Kim Tịch thì thích ý lấy
từ ba lô ra một cái kính viễn vọng, xuyên thấu qua cửa sổ hắn bắt đầu nghiêng
cứu động tác của những cặp tình nhân đang điên cuồng bên dưới.

Sở Thiên Biến dựa người vào ghế sô pha, hắn từ sớm đã không có cách nào với
hành vi của hai người bạn, trên thực tế hắn là lười quản việc này, khi chấp
hành nhiệm vụ, cho dù Liễu Bân trước mặt hắn chém người, Ngụy Kim Tịch trước
mặt hắn ôm mỹ nữ rồi bắt đầu hoan ái, Sở Thiên Biến cũng sẽ không them để ý.

Xác thực mà nói, 3 người bọn hắn là 3 tên khá có danh tiếng, tính cách 3 người
đều có chút quái dị, bối cảnh nhìn như trong sạch, kì thực không hề trong sạch
chút nào. Vật họp theo loài, có lẽ chính vì nguyên nhân này 3 người mới hợp
nhau.

Cầm trong tay bối cảnh trò Dạ Tước, tư liệu cao thủ cùng sổ tay gà con mà Ngụy
Kim Tịch viết, Sở Thiên Biến bắt đầu tổng hợp rồi quy nạp lại. Trên thực tế,
hai trang đầu Sở Thiên Biến không có gì là không hiểu, nhưng tới tờ thứ 3, sau
khi xem qua một lần, hắn vẫn như cũ lọt vào sương mù, cuối cùng chỉ có thể bất
đắc dĩ từ bỏ, thầm nghĩ chỉ có đợi tiến vào trò chơi, trong thực tiễn xác định
thì mới có thể hiểu được.

Cất 3 tờ tài liệu, khi Sở Thiên Biến ngồi trước bàn chuẩn bị ăn khuya thì Liễu
Bân ngồi đối diện đã xử lý xong 3 bát, đồng thời Ngụy Kim Tịch đang dứng bên
cửa sổ sau khi xác nhận không có mặt hàng nào mới đành bất đắc dĩ lắc đầu
buông kính viễn vọng xuống.

-Tiểu Thiên, cậu muốn chơi Dạ Tước?

Liễu Bân là một torng 2 người trong đại học Bạch Lộc biết được thân phận của
hắn, trước kia khi mới quen biết Sở Thiên Biến từng cảm nhận được sát khí từ
người bạn mình, hơn nữa Liễu Bân cũng họ Liễu nên Sở Thiên Biến từng nghi ngờ
Liễu Bân có quan hệ với Liễu lão đại của Hắc bang, nhưng mà chuyện này Sở
Thiên Biến chưa từng kiểm tra qua.

Nếu là bạn bè thì cần gì phải để ý tới xuất thân? Là bạn bè thì không nên dụng
tới những chuyện này, rất nhiều lúc đụng chạm tới chuyện này sẽ làm cho tình
cảm ha bên trở nên phức tạp.

Sở Thiên Biến vừa ăn vừa gật đầu:

-Ân, E cấp nhiệm vụ kiểm tra thợ săn tiền thưởng.

Liễu Bân rất đồng ý, nói:

-Quả nhiên là nhiệm vụ khó giải quyết!

Ngụy Kim Tịch đang thưởng thức món ăn khuya nghe thấy vậy thiếu chút nữa là
nghẹn chết, hắn xem thường nhìn hai người bạn của mình một cái, trong lòng
khinh bỉ nói: lại một cái con gà không hơn không kém.

Liễu Bân và Sở Thiên Biến có chút giống nhau, cuộc sống của hai người hoàn
toàn không có chút kiên hệ nào với cuộc sống bình thường của sinh viên, khi
rãnh Sở Thiên Biến chỉ tìm đọc tri thức của các ngành trong trường, dùng lời
của hắn chính là học cứu người cho giỏi thì khi chấp hành nhiệm vụ chính mình
cũng được bảo đảm hơn, đồng thời chỉ có tinh thông cứu người thì mới dễ dàng
giết người! Đồng thời, tuy thành tích của hắn chỉ nằm ở top trung, nhưng trên
thực tế, hắn không hề thua kém chút nào với tên đứng đầu bảng xếp hạng như
Ngụy Kim Tịch.

Mà Liễu Bân, cuộc sống của hắn đơn giản hơn nhiều, ngoại trừ đánh nhau thì là
chém người, trong trường hắn có danh tiếng là ‘chém khắp thiên hạ vô địch
thủ’, khi mà hormone không chỗ phát tiết, hắn thường tới nhửng trụ sở sa hoa
để phát tiết ra.

Nếu so sánh thì Ngụy Kim Tịch có vẽ là người bình thường nhất, thành tích vĩnh
viễn vĩ đại, tái gái chơi game không gì không giỏi, có điều trong ba lô của
hắn ngoại trừ bao cao su ra, toàn bộ đều là các loại máy móc quân dụng tinh
vi, kông biết hắn đi đâu kiếm được những thứ này nữa.

Trong con mắt của những người torng trường Bạch Lộc, ánh mắt của mọi người khi
nhìn 3 người đều giống nhau.

Đủ tàn bạo, đủ hình tượng, đủ đẹp trai, đây là đánh giá chung của những mỹ nữ
trong trường với Sở Thiên Biến, Liễu Bân và Ngụy Kim Tịch, về phần cái nhìn
của nam giới,bọn họ chỉ dùng một câu để hình dung "Ba tên khốn này sao không
chết đi cho đẹp trời?’’

Ăn xong phần thức ăn cuối cùng, Ngụy Kim Tịch lau miệng, lúc này hắn mới nhớ
tới một chuyện nên vội vàng hỏi:

-Tiểu Thiên, cậu chưa mua giải thuyết mũ phải không?

-Ân? Làm sao vậy?

Sở Thiên Biến ngẩn đầu, kỳ quái nhìn Ngụy Kim Tịch.

-Rạng sáng Dạ Tước sẽ Open Server, thứ mấu chốt cậu lại không chuẩn bị tốt, thật sự là lẫn lộn đầu đuôi!

Ngụy Kim Tịch thở dài lắc đầu, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói:

-Làm một người chơi lâu năm, lại là bạn bè của cậu, tôi quyết định cùng cậu đi dạo một vòng, dùng ánh mắt chuyên nghiệp này tôi sẽ chọn cho cậu một mũ trò chơi tốt nhất.

Liễu Bân nhìn Ngụy Kim Tịch một cái rồi bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Sở Thiên Biến nghe vậy liền cúi đầu tiếp tục ăn, hắn lơ đãng nói:

-Tôi nghe nói chỗ bán mũ trò chơi có rất nhiều người mẫu đang tiến hành quảng cáo...

"Ách..."

Bị vạch trần mục dích thật sự, Ngụy Kim Tịch liền cười gượng, đôi mắt xoay
chuyển một vòng, hắn liền đạo mạo nói:

-Chiến hữu a! Vấn đề mỹ trò chơi khẳng định là phải giải quyết trước sáng, nếu cậu không nhích người thì coi như xong. Không bằng như vầy, đưa phí dụng thêm một nữa, tôi giúp cậu mua, cậu thấy đó, tôi là sinh viên nghèo mà!

-Thùng thùng...

Khi Ngụy Kim Tịch đang muốn quấn quít lấy Sở Thiên Biến, bên ngoài liền vang
lên tiếng đập cửa, Ngụy Kim Tịch đành đứng lên mở cửa.

-Sở Thiên Biến tiên sinh phải không? Đây là mũ trò trơi chuyên dụng của Dạ Tước, xin ký nhận.

Ngụy Kim Tịch dại ra nhìn nhân viên giao hàng bên ngoài, thấy Sở Thiên Biến đi
tới, ký tên xác nhận, đồng thời nhận lấy một cái hộp đi vào.

-Aaaaaaa!

Ngụy Kim Tịch kêu thảm:

-Tiểu Thiên a! Không đi tới hiện trưởng thể nghiệm không khí thì sao cậu có thể nhiện tình với Dạ Tước được chứ? Hành vi của cậu như vậy ngay từ đầu đã là sai lầm, cậu có biết hay không?

-Mục dích thật sự của cậu chỉ là muốn va chạm thân thể với phụ nữ mà thôi, thuận tiện quan sát dáng người của người mẫu, thể xác và tinh thần cùng lúc thỏa mãn, hơn nữa còn đã nghiện con mắt, có phải không?

Liễu Bân không chút khách khí nói.

-Cậu là tên cơ bắp không có khiếu thẩm mỹ, có tư cách gì mà...

-Được rồi.

Sở Thiên cắt ngang, vẻ mặt lãnh lùng nói:

-Tôi muốn làm việc.

Ngụy Kim Tịch và Liễu Bân nhìn nhau, hai người vô cùng ăn ý thu dọn tàn cuộc,
sau đó lặng yên lui ra ngoài, bọn họ biết khi Sở Thiên Biến chấp hành nhiệm vụ
đều là người thân không nhận.

Tắt đèn, Sở Thiên Biến yên lặng ngồi trên ghế, mỗi bắp cơ trên thân thể đều
bình tĩnh lại, hô hấp ổn định, dần dần như có như không, cuối cùng hoàn toàn
đã không có tiếng động. Trong bóng tối hắn sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại cơ
thể, hắn phải khôi phục lại trạng thái tốt nhất trước rạng sáng để toàn lực
ứng phó nhiệm vụ.

Nguyên bản Sở Thiên Biến vốn muốn hoàn thành E cấp nhiệm vụ sẽ tiến vào Dạ
Tước tiêu khiển, hưởng thụ một chút, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể toàn lực
chuẩn bị tiến vào Dạ Tước mà thôi.

-Đương đương đương...

Tiếng chuông gác khua của Đại học Bạch Lộc vang lên, Sở Thiên Biến từ từ mở 2
mắt ra, đôi mắt hắn chợt lóe lên tia sáng, cầm lấy mũ trò chơi bên cạnh, hai
tay dị thường vững vàng đem 3 trang tư liệu nhét vào mũ trò chơi.

Sau đó, Sở Thiên Biến đặt mũ trò chơi lên đầu, bên ngoài mũ trò chơi, một
chuỗi ánh đèn sánh lên.

-Nguồn điện kết nối, Server kết nối, hiện tại chuẩn bị tiến vào Dạ Tước, 5 giây sau bắt đầu...

"5 "

"4 "

"3 "

"2 "

"1" ...

-Tiến vào Dạ Tước...

Sở Thiên Biến cảm thấy tầm mắt mình là một mãnh đen tối, rồi đột nhiên, xung
quanh sát lên, hắn xuất hiện giữa một khung cảnh kỳ ảo...


Võng Du Chi Kiêu Ngạo Thiên Hạ - Chương #2