Câu Trả Lời


Người đăng: AnUyen

Trời bỗng đổi gió. Gió mạnh và lạnh hơn rất nhiều.
Từng cơn từng cơn như muốn tạt vào mặt, vào người của tiểu Du. Một sự im lặng
đáng sợ...
Tiểu Du nói xong nhưng vẫn chưa mở mắt ra được nên vẫn chưa nhìn thấy gì.
Cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi tới rồi đi lui.
Cô mở mắt ra. Thấy Duật Phong đi tới cái balô lấy cái gì đó rồi quay lại chỗ
tiểu Du...
-Đây! Kí vào đi.
Duật Phong đưa cho tiểu Du một tờ giấy gì đó có nội dung là:
"Hợp đồng
Hôm nay, ngày xx tháng x năm xxxx.
Tôi tên Vân Du chính thức làm bạn gái của Triệu Duật Phong.
Điều kiện và việc bạn gái cần làm trong suốt khoảng thời gian hẹn hò:
1. Mua đồ ăn vào 3 bữa trong ngày.
2. Mỗi sáng đều phải tự đi học và không yêu cầu bạn trai tới đón cũng như ra
về không chở về.
3. Không công khai chuyện hai người quen nhau.
..."
Vừa đọc tới đâu mặt tiểu Du biến sắc tới đó.
Đây rõ ràng một hợp đồng nô lệ mà!
Tiểu Du đang phải rất khó khăn để đọc hết bảng hợp đồng này.
Bức quá, tiểu Du đành phải mở lời:
-Sao tôi phải kí chứ?
Tiểu Du ngước nhìn gương mặt bình thản của Duật Phong và đặt câu hỏi.
Đại thần không quay mặt lại mà lên tiếng trả lời luôn và trả lời rất tỉnh:
-Vì cô đã chấp nhận là bạn gái tôi!
Tiểu Du đỏ mặt, không kiểm soát được nhịp tim nữa...nói cứ loạn cả lên vì câu
nói của Duật Phong.
Nuốt nước bọt, tiểu Du cố giữ bình tĩnh..
-Nhưng..nhưng sao anh lại chọn tôi?...Ở cái thành phố này..à không ngay trong trường này có biết bao nhiêu bạn nữ đẹp...
-Bởi vì tôi thích.
Duật Phong trả lời rồi tự cười một mình.
Làm cho tim tiểu Du đập đã mạnh nay còn mạnh hơn.
Cậu ta quay đi. Vừa đi, vừa bảo tiểu Du hãy suy nghĩ để đưa ra kết luận tốt
nhất và hãy trả lời vào ngày mai.
...
Duật Phong đã đi khuất bóng rồi mà tiểu Du cứ đứng ôm tim suy nghĩ mãi. Bỏ
luôn cả hai tiết đầu.

Tối về nhà, tiểu Du quên luôn cả ăn tối may mà Di Nhiên gọi điện hỏi thăm rồi
sẳn nhắc luôn nên tiểu Du mới nhớ.
Cả đêm đó tiểu Du cũng không ngủ được, thức trắng tới tận 2 giờ mới chợp mắt.
...
Ngày hôm sau, tiểu Du dậy rất sớm mặc dù tối qua ngủ trễ và ngủ không được.
Tiểu Du thay quần áo xong rồi nhưng cứ ngồi lì trên giường.
Không phải vì làm biếng mà là không biết trả lời sao với Duật Phong.
Thế rồi cô cũng nghĩ ra cách. Một cách tránh mắt khá là khôn ngoan là đi học
trễ.

Tầm khoản 8h kém, tiểu Du mới vào trường.
Du đi trễ là ý của mình nhưng tiểu Du vô cùng cẩn thận.Cô leo tường vào.
Việc mặc váy mà leo tường cũng hơi khó khăn.
Tiểu Du không còn các nào khác, bèn làm liều.
...
Cô đứng lên một tảng đá nhỏ, vừa may đủ cao để với lấy vách của bước tường.
Tiểu Du theo vách mà đu lên. Chân áp vào tường, dùng lực để trèo qua.
Cuối cùng cô cũng treo tường vào được trong. Nhưng chưa kịp mừng bao nhiêu thì
cô đã dính thêm rắc rối!

Tại phòng giám thị, tiểu Du đang cố gắng giải thích cho hành vi của mình.
Mặc dù đây là ý định của cô để trốn Duật Phong, nhưng cũng không thể khai thật
như thế được
-Thầy à! Vì trên đường đến trường em gặp chút trục trặc nên mới đi trễ thôi! Thầy xem em có bị ghi tên lần nào không?
Nghe nói, thầy giám thị liền đi xem sổ vi phạm của lớp 12-3.
Quả nhiên không có tên của tiểu Du.
-Được! Tôi tha cho em lần này. Lần sau mà còn tái phạm thì cô chết chắc!
...
Nghe mấy lời đe dọa của thầy giám thị tiểu Du muốn sởn gai óc luôn.

Tiểu Du vừa thoát khỏi "địa ngục" này thì một "địa ngục" lại khác xuất hiện.
Trường đã đánh trống ra chơi, thể nào Duật Phong cũng đi kiếm tiểu Du cho xem.
Tiểu Du đang suy nghĩ phải làm thế nào thì Di Nhiên gọi tới, làm đứt đoạn suy
nghĩ của cô...
-Alô? Di Nhiên?
Di Nhiên nghe được tiếng của tiểu Du mừng muốn nhảy cẩn lên.
-Ơn trời! Tớ tưởng cậu gặp chuyện gì rồi đó chứ. May quá!
-Ừm...à mà Duật Phong có ở đó không?
Di Nhiên nghe câu hỏi rồi nhìn quanh một vòng. Trả lời tiểu Du:
-Không! Nhưng đại thần mới ở đây mà! Kì vậy ta...
Tiểu Du nghi có chuyện không lành, ngắt máy ngay và tìm chổ trốn.
Đang lay hoay mãi không biết nên trốn ở đâu thì cô chợt nhớ ra nhà vệ sinh nữ
nam sẽ không vào được. Tự cười rồi đi ngay.

Tiểu Du tắt tiếng điện thoại và ngồi an phận trong nhà vệ sinh.
Nghĩ sẽ không có việc gì đáng lo với lại ngồi trong đó cũng chán tiểu Du ngủ
thiếp đi.
...
-Á..á...á...!
Tiếng la ở ngoài làm cho tiểu Du giật mình và cũng hơi sợ.
-Duật Phong đại thần kìa! Duật Phong! Duật Phong!
Nghe tên Duật Phong, tiểu Du càng sợ hơn...
"Gì chứ?! Tiếng nói gần với mình lắm! Chẳng lẽ...?"
"Không đâu! Hắn nổi tiếng như vậy,..thì sẽ không làm chuyện mất mặt này đâu..!
Ừm.."

Bên ngoài lúc này, Duật Phong đã vào tận ổ.
Bây giờ cậu ta chỉ việc tìm ra tiểu Du đang ở trong phòng nào mà thôi.
Tiểu Du mãi suy nghĩ chuyện này mà quên chuyện kia.
Cô không khóa cửa làm cho Duật Phong dễ mở hơn rất nhiều.

Duật Phong đá vào từng cửa của các căn phòng, gây ra tiếng động khá lớn.
Và nó đủ lớn để thức tỉnh tiểu Du.
Cô chợt nhớ ra, cô quáng lên, với tay tới cửa, đóng khung cài lại, nhưng không
kịp!
Duật Phong đã mở được cửa rồi!
...
Cậu ta nắm lấy tay tiểu Du kéo cô ra ngoài.
Tiểu Du la lên nhưng không ai quan tâm cả...
-Anh buông tay tôi ra mau!
Duật Phong không để ý mà cứ làm việc của mình thôi!
Cậu ta kéo cô ra được một đoạn khá xa nhà vệ sinh rồi.
Chuông kêu. Không còn ai dưới sân cả.
Tiểu Du cứ mãi vùng vẫy..
-Anh buông tôi ra! Nếu không tôi cắn! Anh đừng trách!
-Tôi thách!
Duật Phong cương với tiểu Du, thách cô ấy cắn anh.
Bây giờ, anh rất giận rồi, không kiềm chế được nửa đâu!
Về phần tiểu Du, tuy cô không muốn cắn Duật Phong thật nhưng bất đắc dĩ...
-Cô...!
Tiểu Du là một nhát vào tay đại thần.
Đau lắm nhưng Duật Phong không la lên được.
Cậu nhìn cô một cái trần rồi ẫm cô lên tay đưa đi.
Tiểu Du vẫn tiếp tục vùng vẫy. Nhưng cô sợ té nên bám vào vai Duật Phong rồi
nằm im.
...
Duật Phong ẫm tiểu Du lên tầng thượng, một quãng đường khá xa.
Nhưng vì tiểu Du nằm im nên dễ ẫm hơn nhiều.

Tới nơi, Duật Phong thả tiểu Du xuống.
Chưa kịp ngồi, tiểu Du đã bị đại thần ép vào sát mép tường, gặng hỏi...
-Sáng nay cô đi trễ?
Tiểu Du biết không thoát được, nuốt nước bọt, trả lời:
-Tôi ngủ..ngủ quên.
-Ừm...nhưng tại sao cô lại trốn tôi?
Tiểu Du đụng câu khó. Mặt hơi nhăn, tim đập nhanh, nhưng cố giữ bình tĩnh...
-Mắc gì tôi phải trốn anh?! À mà phải rồi anh xông vào nhà vệ sinh nữ là không hay đâu! Tôi nói cho anh biết...
-Tôi biết.
Tiểu Du thắng lại, mặt đơ ngay..."Tôi biết là ý gì?!"
Duật Phong cuối đầu xuống, tỏ vẻ thành thật...
-Tôi biết là xông vào như vậy thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn...nhưng vì tìm cô nên...
Tiểu Du tròn mắt nhìn đại thần bọc bạch.
Vẻ đẹp của cậu ta lúc ấy cùng với lời nói đó là tiểu Du xiêu lòng ngay tức
khắc.
Duật Phong ngước lên.
Tiểu Du và cậu ta mặt kề mặt...
Chút nữa là họ hôn nhau mất thôi.

Tiểu Du chớp mắt liên tục vì ngại ngùng.
Duật Phong thì vẫn cứ tiến tới.
Tiểu Du muốn tránh né nụ hôn này nhưng chưa nghĩ ra cách.
"A!"
Tiểu Du móc tờ hợp đồng ra ngay lúc chỉ còn xíu nữa là đụng môi, che lên mặt
mình.
Duật Phong biết đã bị từ chối, bước ra khỏi tiểu Du, rồi cười một cách bực tức
vì không đạt được mục đích.
Tiểu Du giơ tờ giấy lên, nói một cách ngây thơ:
-Tôi kí! Tôi kí! Nhưng...nhưng sau này anh vui lòng đừng kêu tôi mua đồ ăn cho anh vì tôi không rãnh đến vậy đâu. Vã lại đừng sai tôi làm việc vặt cho anh nữa! Anh rõ chưa?
...
Tiểu Du nói một hơi dài.
Duật Phong thì nghe theo mà gật gù.
-Được! Tôi đồng ý! Ngoài những việc này ra thì tất cả những điều còn lại cô đều chịu?
-Ừm!
Tiểu Du trả lời một cách quả quyết.
Duật Phong thì cười đắc ý.
-Thành giao!

Loading...


Với Lấy Đại Thần - Chương #4