Tỏ Tình


Người đăng: AnUyen

Học bài xong, tiểu Du lên diễn đàn của trường. Trên kênh "Đại sự" đang bàn tán
xôn xao về lớp 12-3. Tiểu Du vừa đọc vừa ôm máy cười khà.
[Đại sự @123loveiu] Đại thần đẹp không?
[Đại sự @severan45] Đã bảo là đại thần rồi! Sao không đẹp?
[Đại sự @motphim375] Cái lớp 12-3 ấy sao hên thế?
[Đại sự @26connhangheo] Không biết học giỏi không ta?
[Đại sự @79hackergioi] Tên Duật Phong hả mọi người?
...
Tiểu Du đang đọc cmt thì Di Nhiên gửi tin nhắn tới:
[@dinhienq123] Cậu có thấy mọi người đang bàn tán về Duật Phong không?
[@vandu123] Có, tớ đâu mù!?
[@dinhien123] Ừ!...mà cậu nhớ cảm ơn người ta nghe chưa!
[@vandu123] Tớ biết! Nhưng chuyện qua lâu rồi,..làm sao cảm ơn đây?
[@dinhien123] Đúng rồi ha, cảm ơn sao ta?
[@vandu123] Ừm...
[@dinhien123] Hay là khỏi đi!
[@vandu123] Sao được!?
[@dinhien123] Chứ làm sao? Cậu có cách à?
[@vandu123] Để tớ nghĩ…

Sáng hôm sau, tiểu Du vẫn đi học bình thường nhưng hình như tâm trạng hơi lo
lắng.
Hết 2 tiết, tiểu Du nhanh chống xách tay Di Nhiên lên, chạy về phía Duật
Phong.
Gương mặt cô ấy lúc này nghiêm hơn hình như không còn lo lắng gì nữa. Di Nhiên
hỏi nhỏ:
-Cậu làm gì vậy?
Tiểu Du không cần suy nghĩ gì mà trả lời luôn:
-Đi cảm ơn!
Di Nhiên quá bất ngờ, muốn kéo tiểu Du lại nhưng không được. Đã hét lớn:
-Hả? Khoang đã...!?

Đứng trước mặt Duật Phong, Di Nhiên không dám ngẩn mặt lên nhìn, tay thì cứ
nắm khư khư tay của tiểu Du.
-Cậu bạn gì ơi!
Tiểu Du đập tay lên vai của Duật Phong.
Cậu ta quay người lại, ánh mặt trời rọi chiếu lên gương mặt điển trai.
-Sao?
"Ơ..? Trả lời thế cơ à?"
Tiểu Du thắng lại một chút rồi cầm tay Di Nhiên đưa lên. Nhưng tay Di Nhiên cứ
không dám giơ thẳng mà tiểu Du nắm quá chặt, làm tay Di Nhiên đỏ hết cả lên..
-Cậu..cậu có nhớ bạn này không?
-Không!
Duật Phong trả lời như thể không suy nghĩ gì, rồi quay mặt bỏ đi.
Tiểu Du đơ mặt. Cô quá ngây thơ để nghĩ rằng Duật Phong sẽ trả lời như thế.
Trong đầu cô lúc này trống rỗng. Những suy nghĩ tiêu cực về đại thần Duật
Phong bắt đầu xuất hiện.
“Hắn ta nghĩ sao mà trả lời như thế? Hay đơn giản là không nhớ thật?”
“Tại sao mình lại ngây thơ đến thế này cơ chứ?”
“Nếu muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn thôi! Sao phải cầu kì thế cơ chứ?”
“Phải chi lúc đó chẳng có ai thì đỡ quê,..đằng này lại có cả tá người đi theo
cậu ta đang đứng xem! Đúng là mất mặt!”

Trống đánh ra về, mà tiểu Du vẫn mãi suy nghĩ về chuyện lúc nãy.
-Nè!
Di Nhiên cầm cái khẩu trang y tế chạy đến, đưa cho tiểu Du.
-Chi? Tớ đâu có cần!
-Đeo vào đi! Mọi người đang nhì chúng ta đó!
Ngộ ra "ý nghĩa thiết thực" của việc đeo khẩu trang tiểu Du nhanh chóng "chợp"
lấy cái khẩu trang và đeo lên mặt.
...
Vừa đi Di Nhiên vừa gặng hỏi. Tiếng cô nhỏ tưởng chừng không phát ra âm:
-Hôm qua cậu nghĩ cách gì mà hôm nay lộ liễu thế kia?
Tiểu Du giọng nhỏ y chang, đáp lại:
-Thì tớ chỉ nghĩ đơn giản là ra cảm ơn là xong...ai dè nó lại ra nông nỗi này!
-Hơiz...
Cả hai cùng thở dài đằng đẵng rồi chỉ còn cách chuồn ra ngoài thật nhanh.
...
Đã hai ngày trôi qua sau chuyện hôm ấy, mà Di Nhiên và tiểu Du không thể tháo
cái khẩu trang xuống.
Người họ trùm kín mít từ đầu đến chân. Nhanh chóng lướt qua dòng người, mau
thật mau tiến ra cổng trường.
-Á!
Tiểu Du la lên một tiếng, đầu cô có vẻ rất đau như vừa va vào một vật gì rất
cứng.
Hết sức bình tĩnh, cô ngước nhìn lên,..
-Nè không biết nhìn...!
Tiểu Du đột nhiên khựng lại khi biết thứ mà mình vừa đập đầu vào...là ngực của
Duật Phong!?
Quá đỗi hốt hoảng tiểu Du không biết nói gì nữa. Mặt căng cứng và ửng đỏ cả
lên.
Duật Phong đại thần là người trên cao thế cơ mà cô lại đụng được vào. Mà không
phải chổ bình thường! Là ngực đấy! Là ngực...!
Duật Phong vẫn rất bình thản. Cuối người xuống gần mặt tiểu Du. Tưởng chừng
chỉ còn 3 inch nữa là chạm vào. Cậu nói:
-Không phải tôi không biết nhìn đường. Mà do ai đó không có mắt.
Rồi cười nhếch môi một cái.
Tiểu Du nghe câu trả lời của Duật Phong tức ói máu nhưng tim lại đập thình
thịch.
Tiểu Du ôm tim “Sao mày lại như thế này hả? Nằm im đi nào!”
Rồi mặc kệ, bỏ đi một lèo.

Sáng hôm sau, tiểu Du đi học bình thường nhưng cả trường lại nhìn cô bằng ánh
mắt khác thường.
Họ đi ngang qua mà tay cứ chỉ vào cô mà nói thì thầm với người bên cạnh điều
gì đó khá bí mật.
Rồi có cả một cô bạn lạ chạy lại bảo với tiểu Du là Duật Phong đang tìm cô và
đang đợi ở tầng thượng.
Tiểu Du nghĩ chả phải việc của mình nên nghe rồi thôi, không lên tầng thượng
gặp Duật Phong.
Mãi đến lúc đánh trống, tiểu Du vào lớp thì đụng ngay mặt Duật Phong đang từ
lớp ra ngoài.
Ánh mắt hai người nhìn nhau thật lâu. Nhưng ánh mắt của Duật Phong thì lạnh
lùng, đằng đằng sát khí. Còn tiểu Du thì hồn nhiên nhưng có vẻ hơi sợ sệt.
Tiểu Du trong bụng vẫn đang mong có người đến cứu.
Đúng lúc đó Di Nhiên đi đến, tiểu Du mừng thầm trong bụng. Nhưng hình như Di
Nhiên thấy căng quá nên bẽn lẽn rời đi bằng một câu nói hết sức vô lý vào thời
điểm này:
-Tớ...tớ đi vệ sinh nha! Lát gặp lại tiểu Du!
"Trời ơi! Di Nhiên ơi là Di Nhiên! Sao lại bỏ đi lúc này?"
Tiểu Du than trời vì bạn của mình lại bỏ mặt mình như thế.
...
Lúc này, Duật Phong mới chịu mở miệng. Một câu nói lạnh tanh nhưng không thể
nào từ chối được.
Mặc dù đã đánh trống, mặc dù thầy sắp vào và mặc dù tiểu Du muốn vào lớp lắm
nhưng không! Không được!..
-Lên tầng thượng.

Khung cảnh tầng thượng lúc này âm u vô cùng tuy trời đang nắng chói.
Hai người đứng đối diện nhau nhưng lại ở hai thế giới khác nhau.
Một bên là vua của cả vũ trụ, ánh mắt lạnh lùng và thật hào kiệt.
Một bên là tù nhân của cả nhân loại, một nỗi sợ ghê gớm. Mắt không dám nhìn
vua đứng trước mặt, chỉ biết cuối đầu.
-Làm bạn gái tôi đi!
...
Duật Phong tiếng lại gần, dường như chỉ cách tiểu Du ba bước chân..
-Làm bạn gái tôi đi!
Câu nói của Duật Phong khiến tim tiểu Du đập nhanh ơi là nhanh, như muốn nhảy
ra ngoài.
Tiểu Du chưa từng bị như vậy, nhưng chắc gì là không bao giờ?
Thử nghĩ xem nếu có một người con trai nói với bạn như thế thì sao mà không
hồi hộp?
Hơn nữa đây còn là đại thần Duật Phong. Đại thần đẹp nhất thành phố A rộng lớn
này. Biết bao nhiêu người chỉ cầu mong được gặp cậu ta thôi mà không được!
Những suy nghĩ đó ập vào tâm trí của tiểu Du như một cơn bão. Không phải bão
nhẹ mà là bão mạnh luôn là đằng khác.
...
Tiểu Du suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không ra kết luận phù hợp nhất.
Cô nín thở để nói ra câu này
-Cho..cho tôi thêm thời gian đi!
-Ba phút.
"Hả? Ba phút? Nãy giờ mười phút rồi mình còn chưa biết nhận lời hay từ chối mà
bây giờ có ba phút thì làm nên chuyện gì?"
Rối quá nên tiểu Du chả biết làm sao. Mặt tái cả lên, tay chân run rẩy như sắp
chết, bèn nhắm mắt, thốt ra một câu mà không suy nghĩ...
-Được!

Loading...


Với Lấy Đại Thần - Chương #3