Nhạc Như Mặt Nước Tao Nhã Chảy Xuôi Từng Cái Góc, Hồ Cẩn Huyên Đi Theo Thẩm Dật Thần Ngồi Ở Hàng Đầu Tiên, An Tĩnh Ch


Người đăng: vuxuanchi

Hồ Cẩn Huyên nhìn tình huống trước mắt, khóe miệng khẽ vểnh lên, trong nháy
mắt giống như ngôi sao lóe sáng, mê huyễn mọi cặp mắt.

Đột nhiên lối vào hồi trường vang lên tiếng động lớn, những người mới vừa muốn
nịnh bợ Thẩm Dật Thần đều chạy ra cửa, Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ quay đầu nhìn
lại, muốn biết đến tột cùng chuyện gì khiến đám người kia hưng phấn như thế.

Gương mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện ở cửa hội trường, hai hàng lông mày
đậm, ở dưới là đôi mắt sắc bén màu tím, sống mũi không cao nhưng lại thẳng
tắp, hơn nữa đôi môi dày mỏng vừa phải, sắc mặt dưới ánh đèn có chút đỏ ửng
không bình thường, bóng lưng đứng thẳng, góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài
cao lớn nhưng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, khí thế lãnh
ngạo bức người, cô độc phát ra cường thế chấn áp thiên địa.

Hồ Cẩn Huyên hơi sững sờ, đây không phải là Nhiếp Phong sao? Cô còn tưởng rằng
anh sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn trở về dưỡng bệnh, không ngờ cô chân trước mới
vào, chân sau anh đã tới rồi, anh sao lại không thương tiếc mình như vậy, Hồ
Cẩn Huyên khẽ cau mày đẹp, thôi, dù sao cũng là thân thể của anh, bởi vì cô
muốn lấy tâm phiến trong tay anh, nên hiện tại mới có tia áy náy, muốn bồi
thường anh thôi.

Lúc này Nhiếp Phong cũng nhìn thấy bóng dáng của Hồ Cẩn Huyên, người đàn ông
ngồi bên cạnh bị anh tùy ý bỏ quên, anh hướng về phía cô lộ ra nụ cười nhàn
nhạt, cười đến vô cùng không lưu loát, có thể thấy anh nhất định không tuỳ
tiện lộ ra nụ cười, chỉ là vô luận nụ cười không lưu loát không tự nhiên cỡ
nào, vẫn bắn ra vô hạn phong hoa.

Hồ Cẩn Huyên khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, coi như đáp lại.

"Bảo bối, em đang nhìn cái gì? Hiện tại nên nhìn lễ đài, nếu không xíu nữa sẽ
không thấy gì." Thẩm Dật Thần phát giác tâm tình của cô, quay đầu bá đạo lấy
tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô, để tầm mắt cô nhìn về võ đài.

Mặc dù anh ghen tỵ với bất kỳ thứ gì đoạt đi tầm mắt cô, nhưng thay vì để cho
cô nhìn ngừoi đàn ông khác, còn không bằng để cô nhìn vật chết, Thẩm Dật Thần
mắt lạnh lướt qua Nhiếp Phong, đối phương tựa hồ phát hiện nhìn về phía anh,
trong biển người mênh mông, hai người đàn ông ưu tú giống nhau đối chọi ánh
mắt, trong mắt tản mát ra vô tận hàn băng, sau đó yên lặng thu hồi nhãn thần,
nguyên do cụ thể chỉ có bọn họ mới hiểu.

Những người khác trong lúc vô tình nhìn thấy Nhiếp Phong mỉm cười, mặc dù chỉ
ngắn ngủn trong nháy mắt, nhưng là cũng đủ rơi vào trong mắt bọn họ, phần lớn
những người có tâm cơ đều rối rít tiến lên, tận tình ở trước mặt của anh hiến
mị.

Chuyện cười, bây giờ không động thì muốn đợi đến bao giờ, Nhiếp Phong mặc dù
vô cùng lạnh lùng, nhưng so với Thẩm tổng giám đốc, bọn họ tương đối không sợ
anh, chỉ cần không xúc phạm ranh giới cuối củng của anh, anh sẽ không tức
giận, anh chính là điển hình của người ngoài lạnh trong nóng, huống chi vừa
rồi Nhiếp tổng giám đốc lại cười, còn chưa đủ đánh sập bọn họ sao?

Thẩm tổng giám đốc thì không giống, thực lực của anh có thể nói là cường hãn
đến không người biết, tất cả mọi người thận trọng, lo lắng đắc tội anh sẽ phá
hủy sự nghiệp của mình, hơn nữa anh ít xuất hiện nơi công chúng, biết anh chỉ
lác đác vài người, bọn họ càng không biết tính cách anh như thế nào, nếu như
không phải Lý lão mới nói, bọn họ cũng không biết anh chính là tổng giám đốc
của ‘tập đoàn Thần Thoại’, cho nên khi anh mắt lạnh lướt qua, tất cả mọi người
không dám đến gần chút nào.

"Nhiếp tổng giám đốc, hiện nay ‘tập đoàn Phong Thượng ’ như mặt trời ban trưa,
nhớ chăm sóc Tiểu Lão Đệ nha." Một trung niên cầm ly rượu đưa cho Nhiếp Phong
cười ha hả xưng huynh gọi đệ với anh, trong mắt tham lam không chỗ ẩn nấp.

"Nhiếp tổng giám đốc, đã lâu không gặp! Xin chỉ giáo nhiều!" Một người khác
cũng không nhượng bộ nói."Nhiếp tổng giám đốc, đã lâu không gặp!" Bên cạnh
người đàn ông trung niên cười ha hả nói.

"Nhiếp tổng giám đốc, ngài khỏe chứ!" Một người mới hơi xấu hổ nói, thần sắc
còn vô cùng non nớt, giống như từ giáo viên đại học đi ra... Người vẫn chưa
lây nhiễm mùi vị thương trường, Nhiếp Phong nhìn đối phương một cái, sau đó im
lặng không lên tiếng thu hồi tầm mắt, cho dù hiện tại anh ta không bị ô nhiễm
những thứ xấu xa của thương trường, nhưng một khi vào cái nghề này, bị ô nhiễm
chỉ là chuyện sớm hay muộn.

. . . . ..
Mọi người chào hỏi như không có chuyện gì, toàn bộ đều rục rịch ngóc đầu dậy,
càng ngày càng nhiều người cầm rượu tiến lên.

"Các vị rất xin lỗi, tổng giám đốc chúng tôi hôm nay không thoải mái, rượu này
do người phụ tá tôi đây chịu giúp, các vị chịu nể mặt?" Tiểu phụ tá Phượng
Dương cười híp mắt nhận ly rượu của Nhiếp Phong, ngửa đầu uống một hơi hết
sạch, sau khi uống xong mặt không đổi sắc, ngay sau đó bưng một ly khác uống
hết, nhìn mọi người vui sướng lên tiếng kinh hô.

"Nhiếp tổng giám đốc, nhớ bảo trọng thân thể!"

"Đúng nha, Nhiếp tổng giám đốc, thân thể quan trọng nhất."

"Đó, nguyên lai là Phượng phụ tá a! Đủ hào phóng! Chúng ta cạn!"

"Phượng phụ tá, phiền toái ngài ở trước mặt Nhiếp tổng giám đốc thay chúng ta
nói tốt vài câu."

"Không hổ là Phượng phụ tá, đủ hào phóng! Chúng ta cạn ly."

. . . . ..
Mọi người ngươi một lời ta một câu nói, tất cả mọi người đi theo Phượng Dương
liều mạng uống rượu, đừng xem thường Phượng Dương này, anh ta là đại nhân vật
của ‘tập đoàn Phong Thượng ’ dưới một người trên vạn người, bọn họ đương nhiên
phải nịnh bợ thật tốt, ai dám không cho anh ta mặt mũi, đắc tội tiếp theo là
cả ‘tập đoàn Phong Thượng ’, chỉ là tiểu tử Phượng Dương này cho người ta cảm
giác giả ngu ngốc, nhưng Nhiếp Phong cố tình rất tín nhiệm anh ta.

Phượng Dương ngược lại có thể đem không khí chuyển thành tích cực, Nhiếp Phong
thản nhiên nhìn đám người trước mắt đang náo nhiệt, khẽ cau mày, trong lòng
đối với cách làm của Phượng Dương liều mạng uống rượu như vậy rất không đồng
ý, mặc dù anh ta rất có năng lực, nhưng tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ ngộ độc
rượu.

Tiểu tử Phượng Dương này nổi danh nghĩa khí, uống rượu cũng là bởi vì anh, xem
ra chỉ cần anh đi mất, tiểu tử Phượng Dương này có thể thuận lợi thoát thân,
nghĩ như vậy, Nhiếp Phong lập tức bỏ lại đám đông đang uống rượu, nhanh chóng
đi về phía Hồ Cẩn Huyên,

"Nhiếp tổng giám đốc a, để anh đợi rồi." Tiền bối lão Lý cười ha hả xuất hiện
trước mặt Nhiếp Phong, tựa như cùng bạn cũ lâu năm đến gần.

"Lý lão, đã lâu không gặp! Thân thể cứng hơn rồi." Nhiếp Phong thản nhiên nói,
trong giọng nói không có một tia không tôn kính, bình thường lại hiền hoà.

Bây giờ mặc dù anh nóng lòng đi tìm Hồ Cẩn Huyên, nhưng tiền bối trước mắt vẫn
không thể bỏ rơi, dù sao trước mắt chính là lão nhân năm đó sáng lập thần
thoại đầu tiên của A thị.
"Ha ha ha. . . . . . . Lão già rồi, bây giờ những người tuổi trẻ các cậu là
thiên hạ!" Lý lão đối với giọng điệu bình thản của Nhiếp Phong không hề tỏ ra
ngoài ý muốn, ngược lại cười ha ha, giống như rất vui vẻ, có thể thấy được ông
đối với Nhiếp Phong thái độ thân thiết hơn.

"Lý lão khiêm nhường!" Nhiếp Phong trước sau như một trước, mặt sắc bình thản,
cùng người khác nói chuyện như vậy có lẽ là nói nhảm, nhưng bộ dáng Lý lão
trước mắt như vậy, rõ ràng đang ẩn núp một đống lớn kế hoạch buôn bán, cho nên
anh mới tốn nhiều thời giờ như vậy cùng ông nói chuyện.

"Dự án mới kia hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác,, tôi dẫn cậu làm quen một
người, tính tình hai ngươi vô cùng giống nhau, xuất sắc giống nhau, lãnh đạm
giống nhau, có lẽ hai ngươi sẽ hợp." Lý lão cười ha hả vỗ vỗ bả vai Nhiếp
Phong, sau đó lôi kéo anh đi về phía trước.

Nhìn thấy Thẩm Dật Thần đã có vợ, mục tiêu của ông lập tức chuyển sang Nhiếp
Phong trước mắt, hai người này đều vô cùng xuất sắc, chỉ là tương đối mà nói,
ông thích Thẩm Dật Thần hơn, nhưng Nhiếp Phong cũng cực kỳ tốt, cùng cháu gái
ông vô cùng xứng đôi, cho nên ông đương nhiên phải hảo hảo bồi dưỡng cậu ta,
cho cậu "Thẩm tổng giám đốc, xin chào!" Nhiếp Phong lễ phép hướng Thẩm Dật
Thần đưa tay, bởi vì vừa nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt ôm hôn Cẩn Huyên,
cho nên anh đối với anh ta không có bao nhiêu hảo cảm, trực giác nói cho anh
biết, anh ta sẽ là một đối thủ, đối thủ vô cùng cường hãn, mà Nhiếp Phong anh
cho tới bây giờ chưa từng sợ ai.

Thẩm Dật Thần đảo mắt nhìn Nhiếp Phong, dáng dấp người đàn ông này rất anh
tuấn, điểm này anh không thể không thừa nhận, hơn nữa còn có mị lực làm cho
người ta khó có thể kháng cự, có chút lạnh mạc.

Anh đứng tại chỗ, toàn thân tản mát ra cao quý ưu nhã không hề thua kém Nhiếp
Phong, khí chất lạnh lùng, liều lĩnh mà thần bí, gương mặt như một vị thần,
con ngươi đen nhánh khiến mọi thứ như mờ đi, sâu không thấy đáy. Bắt tay với
Nhiếp Phong, dùng ngôn ngữ vừa hấp dẫn vừa lạnh như băng nói: "Nhiếp tổng giám
đốc, xin chào!"

Bắt tay theo tiêu chuẩn, hai người đồng thời buông ra.

Nếu như nói Nhiếp Phong là sư tử ngủ say, như vậy Thẩm Dật Thần chính là một
con báo đang kiếm mồi, sự lạnh lẽo khác nhau, nhưng đều rất nguy hiểm.

Điều khiến Thẩm Dật Thần chân chính chú ý tới Nhiếp Phong là vì lúc ở ngoài,
dường như người này thừa dịp anh không ở bên cạnh bảo bối, tùy ý đến bắt
chuyện, khiến anh thở phì phò âm thầm ghen lâu như vậy, cho đến giờ vẫn còn
chua xót.

"Nhiếp Phong a, vị này là vợ Thẩm tổng giám đốc." Lý lão thấy hai người họ bắt
tay, trong lòng nhất thời rất sảng khoái, hoàn toàn không phát hiện tròng mắt
họ đã đôm đốp đôm đốp giao chiến mấy hiệp, lập tức giới thiệu Hồ Cẩn Huyên bên
cạnh anh.

"Nhiếp tổng giám đốc, Xin chào!" Hồ Cẩn Huyên cười gật đầu một cái, lúc này cô
cũng không dám tùy tiện vươn tay, nếu dấm thùng lớn nhà cô nhìn thấy, không
biết sẽ làm chuyện gì, chỉ là thận phận của cô hù doạ anh sao? Nếu không ánh
mắt anh sao lại quá kinh ngạc, còn có thống khổ, lúc sáng lúc tối, làm người
xem không biết tất cả suy nghĩ của anh, một người mâu thuẫn, Hồ Cẩn Huyên thầm
nghĩ.

Suy nghĩ một chút cũng đúng, đường đường là một tổng giám đốc sao lại dễ dàng
bị người khác nhìn thấu như thế, nếu không làm sao lãnh đạo nhân viên.

"V…vợ?" Nhiếp Phong nghe Lý lão giới thiệu, lỗ tai kêu ông ông, người khác nói
cái gì anh không biết, đầu lặp đi lặp lại câu nói của Lý lão.

Vị này là vợ Thẩm tổng giám đốc!

Vị này là vợ Thẩm tổng giám đốc!

Vợ của Thẩm tổng giám đốc!

Vợ của người khác! Thì ra cô đã là vợ của người khác, vừa nhìn thấy bọn họ ôm
hôn, anh còn tưởng rằng họ chỉ là người yêu, thì ra quan hệ của họ đã thân mật
như vậy.

Giờ phút này trong lòng Nhiếp Phong không biết có tư vị gì, chỉ biết cô gái
nhỏ vừa thiện lương vừa xinh đẹp, cô gái nhỏ lúc anh bất lực nhất đã cho anh
sự ấm áp thì ra là hoa đã có chủ, ông trời không cho anh một chút cơ hội nào,
đầu càng ngày càng đau, tim cũng bắt đầu đau đớn, từ lúc anh chào đời tới nay
lần đầu tiên muốn nói tục, thật là đạo lí con mẹ nó, ngay cả tâm cũng bị đả
thương.

"Cậu cũng cảm thấy ngoài ý muốn sao! Lúc biết bọn họ đã kết hôn, tôi còn khiếp
sợ hơn cả cậu, hai người kia, hai năm trước đã tư định cả đời rồi, ha ha ha. .
. . . . Già rồi, già rồi, theo không kịp thời đại rồi !" Lý lão cười hì hì,
hoàn toàn như một bộ trưởng bối đối với tiểu bối, kéo gần khoảng cách quan hệ.

Hồ Cẩn Huyên cười nhạt không nói, mặc cho Lý lão cười ha hả nói, về phần sự
tích huy hoàng của lão nhân trước mặt cô cũng biết một chút, nghe nói vị này
xuất thân từ nông thôn, chỉ dựa vào 100 đồng tiền tay trắng dựng nghiệp, thành
lập ‘ Tập Đoàn Lý Thị ’ bây giờ, kích thước mặc dù không bằng ‘tập đoàn Thần
Thoại’, nhưng cũng không để người ta có thể khinh thường, lúc mới sáng lập đó
chính là thần thoại thứ nhất của A thị.
Nhiếp Phong nghe Lý lão nói, sắc mặt càng thêm khó coi, không biết bởi vì
bệnh, hay là kích thích từ sự kiện kia.
"Anh. . . . . . Có khỏe không! Đầu lại bắt đầu đau sao?" Hồ Cẩn Huyên nhìn
thấy đối phương nhăn mày càng ngày càng sâu, quan tâm hỏi, xem đi! Xem đi!
Liều mạng chống đỡ, bị bệnh còn chạy đến nơi đây, hiện tại thì tốt rồi, bắt
đầu nhức đầu."Tôi không sao, cám ơn!" Nhiếp Phong phục hồi tinh thần, thản
nhiên nói, hàm ý câu cám ơn này chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Hiện tại anh vẫn chưa kịp thích ứng người trước mắt đã kết hôn, hơn nữa đã
được hai năm, bọn họ bỏ lỡ hai năm, giai đoạn trống không này phải bổ sung như
thế nào, cuối cùng vẫn chỉ còn một mình anh. Anh đã đem cô đặt ở trong lòng,
bây giờ phải quên cô, sau đó chờ đợi người khác.

Chỉ là hình ảnh một người đã tiến sâu vào trong lòng, có thể nói bỏ là bỏ sao?

Nhìn thần sắc của cô, chân chánh quan tâm mình, không giống như giả, nhưng
loại này quan tâm chỉ là bạn bè thôi! Nghĩ đến bạn bè, ở cái thương trường
ngươi lừa ta gạt, anh đúng là không có một người bạn nào thật lòng, chỉ là
quan hệ trên dưới.

"hai người biết nhau?" Lý lão nghe Hồ Cẩn Huyên và Nhiếp Phong nói chuyện,
nghi ngờ lên tiếng, xem thần sắc hai người giống như đã biết trước, Thẩm phu
nhân trước mắt đúng là vô cùng thần bí, chẳng những gả cho Thẩm Dật Thần, ông
một chút tin tức cũng không có; ngay cả biết Nhiếp Phong, ông cũng không biết.

"Đúng, ở hội trường bên ngoài, lúc ấy Nhiếp tổng giám đốc bị bệnh, bị tôi
không cẩn thận đụng ngã." Hồ Cẩn Huyên mỉm cười giải thích, cô không nói hai
người biết nhau ở vườn hoa, chỉ là không muốn người khác nghĩ sai. Tình hình
lúc đó, vườn hoa yên tĩnh, cô nam quả nữ, rất khó không để cho người khác hiểu
sai.

"Sao? Cái bộ dáng này, Nhiếp Phong bị bệnh sao không ở trong nhà nghỉ ngơi?
Tuổi trẻ không cần đánh liều, thân thể là tiền đề của cách mạng, bảo trọng
thân thể mới phải!" Lý lão dặn dò, ý tưởng người tuổi trẻ bây giờ cùng ông lúc
đó không sai biệt lắm, chỉ là một người vì sự nghiệp phấn đấu, cậy vào chính
mình trẻ tuổi thân thể khoẻ mạnh, kết quả lúc về già, bệnh xấu một đống, dù
sao tiền làm mãi không hết, chúng ta kiếm tiền đồng thời phải hiểu được hưởng
thụ.

Nhiếp Phong nghe vậy, gật đầu một cái, nếu không phải muốn vào tìm cô, anh đã
trực tiếp về nhà, bây giờ đầu anh đau muốn nứt, lòng đau khó nhịn, nếu như lúc
ấy anh không có tiến vào hội trường, có phải anh sẽ không phải biết sự thật
tàn khốc này, tim anh sẽ không vĩnh viễn nhớ đến sự ấm áp đó, chỉ là cuộc sống
không có nếu như, làm chính là làm, chúng ta phải thừa nhận kết quả.

Thẩm Dật Thần ở bên cạnh vẫn nhìn nhất cử nhất động của Nhiếp Phong, trong
lòng anh đố kỵ muốn bộc phát, Nhiếp Phong này quả thật là chứa tâm tư đối với
bảo bối, may là anh đã sớm đem bảo bối cưới trở về nhà, cánh tay sắt ôm thật
chặt hông Hồ Cẩn Huyên, đắc ý nhìn mắt Nhiếp Phong chợt lóe lên đen tối, người
trước mắt tốt nhất nên nhận rõ sự thật trước mắt, bảo bối trong ngực là của
Thẩm Dật Thần anh.
Hồ Cẩn Huyên cảm nhận được cánh tay nóng rực ghìm chặt eo thon của cô, im lặng
không lên tiếng, trong mắt lóe lên một nụ cười, anh sợ rằng lại đang ghen, cô
hiểu rõ anh, cô chỉ cần cùng người đàn ông khác nói một câu thừa thải, trước
mặt mọi người, anh sẽ biểu hiện loại động tác bá đạo này, mà anh cũng là người
bá đạo nhất, nhưng cô lại cố tình cảm thấy loại bá đạo này mê người đến chết.

Nhiếp Phong không biến sắc nhìn Hồ Cẩn Huyên và Thẩm Dật Thần, trong lòng khẽ
co rút đau đớn, trước tình huống này cơn sốt của anh sẽ càng bộc phát nặng
hơn.

Lập tức, không khí chung quanh bọn họ có vẻ dị thường quỷ dị.


Vợ Yêu Của Xã Hội Đen - Chương #65