Người đăng: vuxuanchi
Lúc này, ở biệt thự ngoại ô thành phố, một mảnh mờ mờ, rèm che cửa sổ sát đất
đóng chặt, không lưu một khe hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người
ngồi trước bàn đọc sách, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng tim đập từng nhịp,
thời gian cứ như vậy từng giọt từng giọt đi qua.
Đông đông đông. . . . ..
Lúc này, cửa thư phòng bị gõ.
"Vào đi!" Một giọng nam trầm thấp trong nháy mắt vang lên, mang theo có chút
táo bạo nóng nảy.
Trong chốc lát, một người đàn ông trung niên đi vào, bộ dáng bình thường
thường thấy nhất, cũng không có đặc biệt gì.
"Đã lâu như vậy còn không có tin tức sao?" Bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách
trầm giọng hỏi, trong giọng nói có chút ác độc.
"Bẩm chủ tử, vừa nhận được tin tức, ám sát thất bại, sát thủ chúng ta phái đi
không ai sống sót." Người tới một mực cung kính bẩm báo, nghĩ đến chút nữa
phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc, đành gượng chống hai chân xiêu vẹo
chỉ chực sụp đổ.
Bắn ——
"Đồ khốn kiếp, ước chừng mười mấy sát thủ cũng không làm được nhiệm vụ, Thẩm
Dật Thần này là thần tiên sao?" bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách nghe thuộc
hạ báo cáo, tức giận tới mức phát run, quả đấm to hung hăng nện trên bàn, lớn
tiếng gầm hét.
Đáng chết, bọn họ có biết lần này ra tay không thành công sẽ làm tổ chức tổn
hại bao nhiêu, Thẩm Dật Thần cũng không phải ngồi không, nếu không làm sao có
thể ngồi ở vị trí lão đại, còn đem hắc đạo tổ chức lại đàng hoàng, không có
chút tài năng làm sao có thể làm đến, tin đồn hắn ta hung ác vô tình, tuyệt
không giả dối.
"Lập tức phái tất cả sát thủ cấp một trong tổ chức ám sát Thẩm Dật Thần!" Bóng
dáng trước bàn đọc sách ác độc phân phó, lần này Thẩm Dật Thần phải chết, nếu
không cái chết chính là bọn họ.
"Chủ tử, này vạn vạn không thể a! Lần này không có Hắc Ưng bang hộ vệ, mười
sát thủ cấp một cùng mấy sát thủ cấp hai của chúng ta toàn bộ chết thảm, Thẩm
Dật Thần này thực lực không thể khinh thường, huống chi hiện tại Thẩm Dật Thần
có đám hộ vệ kia đối với hắn ta một tấc cũng không rời." người đàn ông trung
niên trung niên hùng hồn phân tích nói.
Trong tổ chức, nếu tất cả sát thủ vì vậy phải bỏ mạng, tổ chức này sẽ hỏng
mất, bồi dưỡng những sát thủ này tốn ba bốn mươi năm công phu, thời gian không
nói, còn tốn rất nhiều tiền, không thể trắng trợn bắt sát thủ chịu chết.
"Hừ. . . . . . . Hiện tại chúng ta đã “đả thảo kinh xà” (rút dây động rừng),
cậu nghĩ chúng ta không làm gì, Thẩm Dật Thần sẽ bỏ qua cho chúng ta sao, hiện
tại chúng ta chủ động xuất kích còn có chút phần thắng, nếu không đánh, chỉ
còn cách chờ chết." Bóng dáng trước bàn đọc sách ác độc hừ nói.
Thẩm Dật Thần cũng không dễ đối phó, trước kia nghe nói hắn ta không gần nữ
sắc, không nghĩ tới bây giờ không chỉ cưới vợ, hơn nữa còn hết sức thương yêu
người phụ nữ kia, để biết chút tin tức này, ông tốn không ít Đô-la.
Bên cạnh Thẩm Dật Thần thời thời khắc khắc đều có rất nhiều hộ vệ tùy thân,
vất vả thừa dịp hắn ta ra ngoài, chặn lại, không nghĩ tới lại thất bại, ước
chừng tổn thất mười sát thủ cấp một, nghĩ tới đây, trong lòng ông liền giận
muốn chết.
"Này. . . . . . Chủ tử nói rất đúng, thuộc hạ lập tức đi an bài." Người đàn
ông trung niên nghe đến đó, giọng nói lập tức chuyển thành kiên định.
Ở thế giới hắc đạo, thủ đoạn Thẩm Dật Thần mọi người đều biết, một câu nói của
anh có thể làm tất cả người của hắc đạo bán mạng vì anh, huống chi anh còn có
thân phận hiển hách ngoài sáng và tài sản phong phú, những thứ này đều là hậu
thuẫn kiên cường, bọn ông bây giờ không thể ngồi mà đợi chết.
"Đợi đã nào...! Hiện tại Thẩm Dật Thần đã bắt đầu thích phụ nữ, dùng mỹ nhân
kế không hẳn là không thể. Bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách quỷ dị cười nói,
bóng tối trong thư phòng cực kỳ âm trầm, trước kia từng sắp xếp đủ loại đàn bà
đi lung lạc Thẩm Dật Thần, kết quả bóng dáng Thẩm Dật Thần cũng không nhìn
tới, nói chi là hấp dẫn hắn ta.
"Thuộc hạ hiểu!" Nam tử trung niên cung kính nói, sau đó thối lui khỏi phòng,
tất cả bình tĩnh lại.
"Thẩm Dật Thần, muốn trách chỉ có thể trách mày cản đường tao, hoàng đế ngầm
phải là tao mới đúng." Bóng đen ngồi trước bàn đọc sách tàn khốc nói, giống
như cho mình tự tin.
Ông từng cho rằng năng lực của mình so với Thẩm Dật Thần không phân cao thấp,
nhưng Thẩm Dật Thần lại ngồi lên vị trí đứng đầu hắc đạo, mà ông chỉ có thể
làm Bang chủ của một hắc bang nho nhỏ, lệ thuộc trực tiếp ‘ Hắc Ưng bang ’,
ông không phục, ông muốn làm lão đại, hung hăng giẫm trên đầu Thẩm Dật Thần.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . ..
Mọi âm thanh yên tĩnh, cả tòa cao ốc " tập đoàn Thần Thoại " cũng tăt đèn, duy
chỉ có phòng làm việc tổng giám đốc ở lầu cao nhất vẫn sáng đèn.
Lúc này, Thẩm Dật Thần đang nghiêm túc phê duyệt tài liệu công ty tích lũy cả
tuần lễ này, anh thỉnh thoảng cau mày thỉnh thoảng suy nghĩ sâu xa, cả người
tràn đầy mị lực, đáng tiếc chung quanh không ai thưởng thức. Cả phòng làm việc
chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức tích tích lộc cộc lộc cộc và âm thanh lật
xem tài liệu.
Hồi lâu sau, Thẩm Dật Thần nâng khuôn mặt mệt mỏi, vuốt vuốt mi tâm, nhìn về
phía đồng hồ báo thức cách đó không xa, đã chín giờ, không biết bảo bối hiện
tại tỉnh chưa? Có ăn cơm hay không?
Bao nhiêu lâu không gặp, anh chỉ nghĩ đến cô. Bọn họ trở về A thị là lúc sáu
giờ, bởi vì lâu không về công ty, cho nên anh không thể không nói tài xế đưa
cô về nhà, còn anh xử lý một chút công việc.
Từ khi cô về đến nhà, anh cách nửa giờ sẽ nhận được điện thoại của nữ quản
gia, hướng tới anh hồi báo hành động của cô, nửa tiếng trước cô còn đang ngủ,
đại khái là mệt muốn chết rồi, tối hôm qua trễ như vậy mới ngủ, ở trên máy bay
lại ngủ được không tốt, trong phi trường lại xảy ra chuyện kia.
Mặc dù cô giấu diếm anh, nhưng mùi máu tươi nồng như vậy, anh không biết cũng
không được, hiện tại anh nên cảm thấy may mắn cô học qua công phu, nếu không
khi anh không có bên người cô, cô rất có thể bị thương, vừa nghĩ tới anh sẽ
mất đi cô, anh liền sợ, vì vậy người sau lưng không thể không trừ, Thẩm Dật
Thần híp ánh mắt thâm thúy, chiết xạ ra ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này điện thoại di động tút tút tút vang lên, không cần hỏi, Thẩm Dật Thần
cũng biết này là ai gọi tới, cú điện thoại chỉ có người trong nhà, anh không
chút do dự cầm điện thoại trên bàn, lạnh như băng hỏi: "Phu nhân còn chưa tỉnh
sao?" . Trong giọng nói còn chứa một tia lo lắng, anh lo lắng thân thể cô
không chịu nổi, vẫn ngủ như vậy, cơm tối cũng không ăn.
Chỉ là người nào đó quên mất, trước kia anh chưa kết hôn, mỗi khi làm việc
chính là bộ dạng này, trong mắt chỉ có công việc. Kể từ khi kết hôn, người nào
đó mới chuyên cần về nhà sớm, không! Phải nói thường bỏ bê công việc, về
phương diện ẩm thực tự nhiên có người lo.
" Đồng học Thẩm Dật Thần thân ái, anh cho rằng phu nhân của anh là con heo a,
thiếu nãi nãi đã sớm tỉnh." Hồ Cẩn Huyên nói.
Nghe giọng nói khàn khàn quen thuộc, Thẩm Dật Thần cưng chiều cười ra tiếng,
cũng không vạch trần cô, trong giọng nói mới vừa lạnh như băng, đã dịu dàng có
thể chìm chết người: "Em tỉnh rồi! Có nhớ em hay không?"
"Không có, em chỉ suy nghĩ đến Chu công." Hồ Cẩn Huyên cười nói, để cho người
ta hoài nghi người này có đúng là “bất cẩu ngôn tiếu” (nói năng thận trọng),
anh bây giờ nào có “bất cẩu ngôn tiếu”, bờ môi khêu gợi động một chút toàn nói
lời ngon tiếng ngọt rót vào lòng người.
"Thật làm anh đau lòng, anh rất nhớ em, tốt lắm, hiện tại nhanh đi ăn cơm, chờ
một chút anh về sẽ kiểm tra, còn có trừ anh ra không cho phép nghĩ đến người
đàn ông khác." Thẩm Dật Thần bá đạo nói.
"Biết, quản gia, có cần đưa cơm cho anh hay không?" Hồ Cẩn Huyên cười nói,
nghe nói trước kia người này cũng không sắp xếp thời gian làm việc và ăn uống
hợp lý, không nghĩ tới hiện tại quản cô nghiêm như vậy, ăn cơm cũng xen vào,
ngủ cũng xen vào, đi chơi cũng trông nom, chỉ là trong lòng cô rất ngọt ngào.
"Không cần, anh còn chút công việc, rất nhanh sẽ về." Thẩm Dật Thần dịu dàng
nói, buổi tối khuya, hiện tại hỗn loạn như vậy, anh đúng là không dám để cô
ra ngoài mạo hiểm.
" Trở về sớm chút, bái bai!" Hồ Cẩn Huyên cười đến mặt ngọt ngào cúp điện
thoại.
Thẩm Dật Thần cưng chiều nhìn điện thoại, sau đó bắt đầu làm việc, xem ra cần
cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ về sớm một chút.