Người đăng: vuxuanchi
Một tuần lễ cứ như vậy đi qua, mấy ngày nay, Thẩm Dật Thần cơ hồ dẫn Hồ Cẩn
Huyên đi khắp thắng cảnh nổi tiếng ở Paris, Tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn
(Triumphal Arch), Place De La Concorde, điện Louvre, nhà thờ đức bà Paris,
cung điện Vẹc-xây v.v...
Tựa như lo lắng Hồ Cẩn Huyên chơi không thoải mái, Thẩm Dật Thần đều an bài
mỗi ngày kín mít, không quá buồn bực cũng không quá mệt mỏi, hai vợ chồng kết
hôn hơn hai năm không ngừng thăng hoa, thân mật giống như là vợ chồng vừa mới
cưới, làm người ta không ngừng hâm mộ.
Thẩm Dật Thần một tay lôi kéo Hồ Cẩn Huyên ngồi xuống trên ghế ngồi trong
phòng chờ ở sân bay, một tay khác thì đặt túi đồ trên ghế nhỏ bên cạnh, ánh
mắt người chung quanh không khỏi chuyển về phía hai người bọn họ, thỉnh thoảng
phát ra mấy tiếng nói khoác, cũng không ít người da trắng nhỏ tuổi cầm điện
thoại di động lên chụp.
Dù sao hai người bọn họ đều không phải là người bình thường, vô luận là tướng
mạo xuất chúng, hay là khí chất cao quý không ai sánh bằng từ người họ phát
ra.
Thẩm Dật Thần đột nhiên hơi híp đôi mắt hung dữ, hai ánh sáng giống như lưỡi
kiếm sắc bén phóng vào trên người đám người tụ tập chung quanh, trong mắt chớp
qua rất nhiều không vui, cả người thả ra khí thế lạnh lẽo cường đại.
Những người này chụp hình anh, anh còn có thể khống chế cơn giận của mình,
nhưng hiện tại những người này thậm chí ngay cả bảo bối của anh đều muốn chụp,
hơn nữa trong đó còn không thiếu đàn ông trẻ tuổi, điều này thực khiến anh vô
cùng tức giận, bọn họ không có ánh mắt sao? Đây là bảo bối đặc biệt của Thẩm
Dật Thần anh, không phải cho bọn họ mơ ước, cả nhìn lâu một cái cũng không
được.
Hồ Cẩn Huyên cảm thụ khí thế cường đại phát ra từ trên người anh, trong mắt có
nụ cười thấu hiểu, sao cô lại không biết anh nghĩ cái gì, đưa ra một cái tay
nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay to của anh, ý bảo anh buông lỏng, dù sao nơi này phần
lớn đều là học sinh, hơn nữa người khác cũng không có ác ý, mọi người đều là
theo đuổi cái đẹp thôi, căn bản không có lỗi gì, bộ dạng này của anh thật
giống một con báo nhỏ nguy hiểm, tùy thời đều có thể xé nát người khác.
Thẩm Dật Thần cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng an ủi anh, đầu
tiên là giật mình một cái, ngay sau đó, lửa giận liền nhanh chóng tản đi giống
như thuỷ triều, cô luôn có biện pháp bình phục lửa giận của anh, cầm lại bàn
tay nhỏ nhắn mềm mại kia, bao bọc nó chặt trong bàn tay mình, thở dài một
tiếng trong lòng, chuyện cô không thích, anh sẽ không làm.
"Lần này du lịch vui vẻ không?" Thẩm Dật Thần ôm cô vào trong ngực, dịu dàng
hỏi, trước kia anh nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, bây giờ nguyện vọng của
anh chính là muốn cưng chiều bảo bối của anh lên trời cao, để cô đắm chìm
trong trong hạnh phúc mỗi ngày.
Mặc dù mấy ngày nay đều nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, nhưng anh còn muốn
nghe được câu trả lời từ chính miệng của cô.
"Ừ, không nờ mỗi lần tới nước Pháp đều có cảm giác khác nhau, Paris thật sự là
một thành phố làm cho người ta lãng mạn không ngán." Hồ Cẩn Huyên cười nói, có
thể thay đổi tâm tình đáng kể!
Trước kia lúc cô tới Paris thi hành nhiệm vụ một mình lại không cảm thấy Paris
có gì để chơi, nhưng kể từ sau khi kết hôn với Thẩm Dật Thần, bọn họ cùng nhau
đi qua Paris không dưới năm lần rồi, mỗi lần đều tận hứng mà về, tất cả đều
nhờ công của người đàn ông bên cạnh, mỗi lần đều an bài hành trình thật tốt.
Nếu không phải lo lắng công việc của anh sẽ bị trễ nãi, cô vẫn chưa muốn trở
về nhanh thế đâu, dù sao anh còn phải nuôi sống gia đình, kinh doanh một tập
đoàn lớn thế thật không dễ dàng.
". . . . . ." Trong đôi mắt có ánh sóng lưu chuyển, nụ cười của Thẩm Dật Thần
càng sâu hơn, mê chết người khác.
Tại lúc này, tròng mắt thâm thúy của Thẩm Dật Thần thoáng qua ánh sáng không
rõ, anh liền đứng lên, dịu dàng nói với Hồ Cẩn Huyên: "Bảo bối, anh đến phòng
rửa tay một lát, em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh."
Nói xong vẫn không quên quét ánh mắt cảnh cáo về chỗ tối.
"Ừ!" Hồ Cẩn Huyên cười thật rực rỡ với anh, gật đầu nói, nhìn thấy bóng dáng
anh đi xa, ánh mắt của cô thoáng qua vẻ si mê, sau đó liếc mắt về chỗ khác thì
chợt lóe lên tàn nhẫn tựa như địa ngục Tu La, làm người ta sợ hãi.
"Đi ra đi! Còn muốn trốn đến lúc nào nữa?" Hồ Cẩn Huyên sờ sờ lại móng tay,
mỉm cười nói.
Từ sau khi bọn họ ra khách sạn, cô cũng cảm thấy chung quanh có rất nhiều ánh
mắt theo đuổi, vừa mới bắt đầu cô không có để ý, chỉ cho là những người ái mộ,
dù sao ở thành phố cởi mở này, loại chuyện như vậy không phải chưa từng xảy
ra.
Nhưng sau khi Thần rời đi, thì đối phương chợt lộ ra sát khí - bán đứng chúng,
cô mới khẳng định đối phương là sát thủ, về phần mục tiêu là cô hay là Thần
thì không thể biết được, nhưng vô luận là ai, cô đều muốn cho bọn họ chỉ có
tới chớ không có lui.
Xem ra đối phương có rất nhiều ý định, sát thủ có thể tự khống chế phát ra sát
khí thì khẳng định có thực lực không thấp, cả cô cũng là năm năm trước mới có
thể tùy ý khống chế sát khí, núp ở trong đám người như người bình thường.
Nhân vật có thể trở thành sát thủ cáp một, có ai không phải đi ra từ địa ngục,
cả người mang theo sát khí?
Ám vệ ở chỗ tối nghe được lời Hồ Cẩn Huyên nói, giật mình một cái, không phải
bị phu nhân phát hiện sự tồn tại của anh chứ? Anh đã rất cố gắng ẩn núp mình,
nhưng phải nhìn kỹ đã, nói không chừng không phải nói anh đấy.
"Còn không ra sao? Anh xác định chủ nhân nhà anh không bảo anh ở lại chỗ này
giúp tôi?" Hồ Cẩn Huyên cười nói, nụ cười không có đạt tới đáy mắt, xem ra hôm
nay cô cần phải ra tay, dựa vào thân phận sát thủ cấp một của đối phương, ám
vệ núp ở chỗ tối căn bản không phải là đối thủ của người ta, cho nên gọi anh
ta ra ngoài, chỉ là để cho anh ta chiếm một phần tiên cơ trước thôi, dù sao
đánh nhau cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa và một số nhân tố khác.
Đúng vậy, bên cạnh cô luôn là có một ám vệ, mặc dù đối phương rất nỗ lực giấu
giếm hơi thở của mình, nhưng bằng vào khứu giác bén nhạy cô vẫn cảm nhận được,
xem ra ông xã thân yêu của cô không phải người bình thường, có thể làm cho một
người có bản lĩnh y hệt sát thủ cấp một làm ám vệ? Ha ha ha. . . . Thật đúng
là thú vị.
Ám vệ lắc mình một cái, lập tức xuất hiện trước mặt của Hồ Cẩn Huyên, y phục
màu đen tôn lên bóng dáng cao gầy của hắn, cả người phát ra khí thế cường đại
như tu la, đồng thời, bốn phía phòng chờ của sân bay có rất nhiều người áo đen
đến gần Hồ Cẩn Huyên, trong những người này còn có phần lớn có tài nghệ của
sát thủ cấp một.
"Clap, clap, clap, không hổ là vợ của Thẩm Dật Thần, lâm nguy không loạn, thật
can đảm!" Người áo đen dẫn đầu nhìn thấy Hồ Cẩn Huyên đang chuyên chú sờ sờ
móng tay của cô, không chút nào lo lắng hãi hùng vì sự xuất hiện của họ, khóe
miệng không thể ức chế giật giật.
Thật không biết nên cười cô ta ngu ngốc, hay là cô thật sự có tự tin Thẩm Dật
Thần sẽ kịp tới cứu cô ta, vừa rồi cô có thể cảm nhận được sự hiện hữu của họ
chỉ là do may mắn thôi.Dù Thẩm Dật Thần đuổi được tới đây, bằng hắn ta và ám
vệ trước mắt này căn bản cũng không có bản lãnh chạy trốn khỏi bàn tay của bọn
họ, huống chi còn phải mang theo một người phụ nữ tay không tấc sắt, hôm nay
bọn họ nhất định bắt được Thẩm Dật Thần, thâu tóm Hắc Ưng bang.
"Tất nhiên, dáng vẻ này của mấy người giống như đại ca móc túi đi theo phía
sau mông người khác, còn làm người ta ghét hơn đám ong ruồi ngoài kia." Hồ Cẩn
Huyên thổi thổi móng tay, không chút để ý nói.
Rất tốt, mục tiêu của bọn họ là ông xã thân yêu của cô, thật là có gan dạ sáng
suốt, cả ông xã của sát thủ đứng đầu thế giới cũng dám ra tay, bọn họ đắc tội
với Hồ Cẩn Huyên cô rồi, chỉ là cô thật đúng là vô cùng tò mò ai là chủ tuồng
vui phía sau những người này.
"Hừ! Dám đùa miệng lưỡi, chờ một chút tụi bây đừng khóc cầu xin tha thứ, lên
cho tao, bắt lấy con nhỏ kia, bắt sống đấy! Thằng kia thì trực tiếp giết
chết." Người áo đen dẫn đầu hừ lạnh rồi lớn tiếng nói, thật là cho mặt mũi mà
lên mặt, làm hắn ta mất hết mặt mũi trước mặt thuộc hạ, chờ chộp được cô, anh
phải cho cô đẹp mắt.
"Ai! Có vài người nói không lại người khác thì muốn đánh muốn giết, thật là
một chút phong độ cũng không có." Hồ Cẩn Huyên nhìn móng tay vừa được cô sửa
lại chỉnh tề, chu môi nói.
Ám vệ đang đối kháng với người áo đen nghe mấy lời này của cô, chân lảo đảo
một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Thầm than trong lòng, bà cô của tôi ơi, lúc
này có ai nói phong độ với cô chứ, đây là xã hội đen đổ máu, không thấy máu
không bỏ qua, ngài đừng quấy rối, để tiểu nhân yên ổn đỡ cho ngài mấy dao, nếu
ngài xảy ra việc không hay, chủ tử còn không chém tôi ra thành nhân thịt sao,
suy nghĩ một chút anh liền lạnh đến buồn nôn!
Cuộc đấu đang xảy ra kịch liệt, những nhân viên quốc gia làm việc ở phòng chờ
thấy cục diện này đều chạy trốn không thấy bóng dáng.
Hồ Cẩn Huyên sửa sửa quần áo, nhìn ám vệ một mình đối phó mười người áo đen,
cười cười, xem ra mới vừa cô đã coi thường ám vệ này, mặc dù một mình anh đánh
rất vất vả, nhưng ít nhất anh có thể đủ ngăn trở những người áo đen kia, không
để cho bọn họ có cơ hội đến gần cô nửa phần, không hổ là thuộc hạ của Thần,
trong mắt Hồ Cẩn Huyên rõ ràng có tán thưởng.
"Đội một và hai vây quanh tên đó, những người khác đi bắt lấy con nhỏ kia."
Người áo đen thấy thủ hạ đánh lâu như vậy vẫn không có biện pháp đến gần Hồ
Cẩn Huyên nửa bước, nhất thời nóng nảy, tức giận phân phó, xem ra hắn đã coi
thường Thẩm Dật Thần, cả ám vệ bên người cũng thật lợi hại.
Ám vệ vừa nghe người áo đen nói, thầm than trong lòng hèn hạ, lại muốn kéo
bước chân của anh, trực tiếp đối phó phu nhân.
Quả nhiên cái biện pháp này rất hữu hiệu, ám vệ bởi vì tác chiến lâu dài mà
thể lực bị tiêu hao, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào đối
kháng nhiều người, khiến một số người có cơ hội.
Hồ Cẩn Huyên nhìn những người nhích lại gần mình, nhướng lông mày đẹp mắt,
trong mắt lóe lên tàn nhẫn và không kiên nhẫn, đám người này không bắt được cô
thề không bỏ qua mà, nhưng người sau lưng là thương nhân muốn đối phó ông xã.
. . . Hay là ai khác?