Người đăng: vuxuanchi
Trong chốc lát, Liên Y Na liền bưng một ly cà phê đen và bánh ngọt có vẻ ngoài
đặc biệt tinh xảo đẹp mắt đi về phía phòng làm việc, những nữ nhân viên trên
đường đều bày tỏ hâm mộ với cô, họ cũng rất muốn tự mình xử lý ăn uống cho
tổng giám đốc.
Người trong công ty đều biết tổng giám đốc anh tuấn tiêu sái, quả thật chính
là chế tác hài lòng của thần, nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt, mặc dù anh rất
lạnh, cũng có rất nhiều người bị khí thế mạnh mẽ của anh chèn ép không dám đến
gần, nhưng điểm này cũng không làm suy suyển địa vị của anh trong lòng phái
nữ, rất nhiều người vẫn cả gan muốn ngã qua.
Liên Y Na cảm nhận được ánh mắt chung quanh, trong lòng cười hả hê, đã nói là
gần quan được ban lộc, chỉ cần có cô ở đây, đám phụ nữ kia căn bản không có
cách đến gần tổng giám đốc.
Cốc cốc cốc. . . . . . . . . . . . . . . ..
Liên Y Na dùng một tay cầm đĩa, một tay khác gõ nhẹ cửa phòng làm việc của
tổng giám đốc. Nhìn phần ăn trong tay cô từ từ toát ra mùi thơm, cô hài lòng
cười, lại nói muốn bắt được trái tim của một người đàn ông thì phải bắt được
dạ dày của người đàn ông đó, những thứ này đều là phần ăn cô tự làm ở trong
phòng bếp nhỏ của côn ty, tin tưởng anh nhất định sẽ thích.
"Mời vào!" trong chốc lát giọng nam lạnh lẽo làm cô mê mẩn này liền vang lên.
Liên Y Na mừng rỡ cầm đĩa đi vào trong phòng làm việc, người đàn ông coi công
việc như mạng quả nhiên còn vùi đầu làm việc, không bởi vì chưa ăn bữa ăn sáng
mà dừng làm việc, anh không quan tâm thân thể của mình sao? Cô lắc đầu một
cái, bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Giờ phút này giống như có một vòng ánh sáng nhàn nhạt vây quanh anh, khiến cả
người anh tản ra không khí làm người ta không dám đến gần, làm người ta mê
muội giống như thần, khiến Liên Y Na mê mẩn nhìn bóng dáng của anh.
Hồi lâu không có nghe được thanh âm người tới, Thẩm Dật Thần vừa làm việc vừa
hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Dạ, tổng giám đốc, bữa ăn sáng của ngài." Liên Y Na vội vàng phục hồi tinh
thần lại, cung kính nói, gần đây sao cô luôn nhìn anh mê muội, vậy cũng không
hay, nếu như bị anh phát hiện cô dùng ánh mắt ái mộ này nhìn anh, anh nhất
định sẽ không chút nào do dự đuổi cô, việc này tuyệt đối không được, không
nhìn thấy anh, cô sẽ cảm thấy không cách nào hô hấp.
"Đặt ở trên khay trà là được." Thẩm Dật Thần lạnh lùng nói, từ khi Liên Y Na
đi vào phòng làm việc, anh vẫn chưa liếc nhìn cô một cái, vẫn vùi đầu làm
việc, đối với anh mà nói, làm anh mê muội trên thế giới chỉ có bảo bối Huyên
của anh, sau đó chính là công việc, trừ ra, không có bất kỳ chuyện tình có thể
kích thích hứng thú của anh.
"Vâng" Liên Y Na để đĩa xuống, sau đó đứng tại chỗ nhìn Thẩm Dật Thần đang vùi
đầu làm việc.
Hồi lâu sau, Thẩm Dật Thần không nghe được bất kỳ thanh âm rời đi, ngẩng đầu
lên lạnh như băng hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có, tôi chỉ muốn nói với tổng giám đốc, tin tức đi họp đã thông báo
xuống, còn có bữa ăn sáng vẫn còn nóng." Liên Y Na cung kính nói.
Thật ra thì những công việc này cũng có thể gọi thư ký khác đi làm, dù sao
tổng giám đốc không phải chỉ có mình cô là thư ký, nhưng cô là thư ký trưởng,
tự nhiên có quyền gọi bọn họ làm việc.
Nhưng cô lại luôn muốn tự tay hoàn thành mỗi công việc anh giao, cho nên mọi
chuyện đều tự mình làm, huống chi chỉ cần gọi điện thoại cho tầng dưới, tin
tức tự nhiên có thể thuận lợi thông báo xuống.
Bị Thẩm Dật Thần nhìn soi mói, Liên Y Na cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhịp
tim tăng nhanh, gương mặt nóng lên, để miễn bị nhìn ra khác thường, cô nhẹ
giọng nói ra: "Nếu như tổng giám đốc không còn chuyện gì, tôi liền đi ra ngoài
làm việc."
"Ừ, tôi biết rõ rồi." Thẩm Dật Thần phất phất tay, lạnh như băng nói.
Mà Liên Y Na thì cười đi ra khỏi phòng làm việc, nghĩ đến anh ăn thức ăn cô tự
mình làm, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Đợi đến Liên Y Na đi ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Dật Thần mới đi đến ghế sa
lon bằng da thật cao cấp nhập khẩu trước bàn trà, ưu nhã ngồi xuống, bưng cà
phê đen lên từ từ uống, khi anh nhìn thấy bánh ngọt trên bàn ăn, mày đẹp chán
ghét cau lại.
Anh không thích ăn món ngọt, xác thực mà nói anh không thích ăn món ngọt của
người khác làm ngoại trừ Huyên, dù là đầu bếp trong khách sạn cao cấp tự làm,
anh cũng ghét.
Thẩm Dật Thần bưng cà phê lên chậm rãi uống, đột nhiên, trước mắt giống như
xuất hiện bóng dáng Hồ Cẩn Huyên và giọng nói mềm mại của cô ‘ không thể uống
cà phê khi bụng rỗng! ’
Anh bất đắc dĩ thả ra cà phê uống được một nửa trong tay, hạnh phúc cười cười,
nếu bảo bối của anh không thích anh uống cà phê, vậy anh không uống, để miễn
bị cô phát hiện mà đá anh xuống giường, vậy anh sẽ lỗ mất, ôm không tới thân
thể ấm áp thơm tho của cô, anh sẽ thao thức.
Xem ra buổi sáng hôm nay anh không cần ăn, thư ký này ngay cả sở thích của anh
cũng không hiểu rõ, làm việc như thế nào.
Nhưng điều này cũng không thể trách cô ta hết, anh luôn luôn không thích người
khác dò thăm anh, thư ký mặc dù đi theo bên cạnh anh nhiều năm, nhưng cũng
không rõ ràng anh yêu thích cái gì, thôi thôi.
Thẩm Dật Thần đứng dậy bắt đầu vùi đầu vào trong công việc, hi vọng sớm kết
thúc công việc để có thể trở về nhà gặp bảo bối của anh.
Nửa giờ sau, thư ký Liên Y Na tiến vào phòng làm việc lần nữa.
"Tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu." Liên Y Na cung kính nói, mắt len lén
liếc đến bánh ngọt không nhúc nhích nằm ở trên bàn ăn và cà phê đen uống được
một nửa, nghi ngờ nhíu mày, tổng giám đốc thế nào nhỉ, cả cà phê đen thích
nhất cũng chỉ uống một nửa, còn có bánh ngọt cô tự làm cũng vẫn còn nguyên.
"Ừ, bảo người dẹp mấy thứ đó đi." Thẩm Dật Thần chỉ chỉ đĩa trên khay trà, sau
đó bước nhanh đi tới phòng họp.
"Tổng giám đốc, xin chờ một chút, những bánh ngọt đó, tại sao ngài không ăn?"
Liên Y Na dưới tình thế cấp bách, mở miệng gọi lại bước chân của Thẩm Dật
Thần, lên tiếng hỏi.
"Thư ký Liên, hình như cô trông nom quá nhiều." Thẩm Dật Thần không quay đầu
lại, lạnh như băng nói, trên thế giới này trừ bảo bối của anh ra, không có
người nào có tư cách chất vấn hành động việc làm của anh.
"Nhưng. . . . Nhưng đó là bữa ăn do chính tôi làm." Liên Y Na uất ức nói, cô
cũng không biết hôm nay thế nào, luôn muốn dựa vào gần anh, lấy được sự chú ý
của anh.
Nhìn thấy anh không nhìn cô, cô sẽ cảm thấy trong lòng bế tắc; nhìn thấy anh
không nhìn bánh ngọt cô tự mình làm, trong lòng cô cảm thấy uất ức; nghe thanh
âm lạnh như băng của anh, cô cảm thấy trong lòng rất lạnh, giống như bị thanh
âm của anh lây truyền, cô giống như cảm thấy có vật gì đó sắp mất đi.
Không trách được, nguyên lai là bữa ăn sáng cô chuẩn bị, anh đã nói, đầu bếp ở
‘khách sạn Á Toa’ không thể nào không biết khẩu vị của anh, nguyên lai là có
người tự chủ trương rồi, hừ. . . . Làm hại anh không thể ăn bữa ăn sáng,
chuyện của anh cô có thể làm chủ sao, quả thật chính là vọng tưởng, Thẩm Dật
Thần thầm nghĩ ở trong lòng.
"Thư ký Liên, hình như cô đã quên phân phó vừa rồi của tôi, tôi nói gọi ‘
khách sạn Á Toa ’ đưa bữa ăn tới đây, tôi không hy vọng có lần sau nữa." Thẩm
Dật Thần lạnh lùng nói, sau đó bước nhanh biến mất ở trong phòng làm việc, bỏ
lại mình Liên Y Na âm thầm thương tâm.
Cô cũng chỉ là muốn cho anh ăn bữa sáng nóng hổi sớm hơn, cô có lỗi gì, lòng
riêng lớn nhất chỉ là muốn được anh chú ý.
Hay là bởi vì anh không thích ăn món ngọt, cho nên mới chọc cho anh tức giận,
Liên Y Na thu thập xong tâm tình, nói thầm trong lòng, ừ, xem ra là như vậy,
tuyệt đối không thể gặp phải một chút chuyện nhỏ liền buông tha, hiện tại
chuyện cô phải làm chính là nhanh chóng tham gia hội nghị, nếu không sẽ chọc
cho tổng giám đốc không vui, trong chốc lát, Liên Y Na lộ ra mỉm cười tự tin
đi ra phòng làm việc.