Người đăng: tuan2k1tvtb@
Tôi tranh thủ chào hết mọi người. Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Ngày tôi đi
chỉ bé Linh và sư phụ không biết vì sư phụ và bé đã đi vào Nam có công việc.
Cũng hơn chục người ra tiễn. Bà nội tôi thì ôm tôi xoa đầu như con nít rồi đưa
tôi một phong bì, tôi dịnh chối thì bà nói chỉ một mình tôi là châu đích tôn,
giờ xa bà bà không chăm được, chỉ có ít tiền mà không lấy là bà không nhận
cháu luôn đấy. Tôi đành nhận lấy rồi quay qua chào mọi người.
Lên xe đi mà cứ quay lại nhìn thì thấy bà già với bà nội cứ khóc nhìn theo xe.
Ông già thì chỉ lặng thinh nhìn nhưng sâu trong ánh mắt là biết bao sư yêu
thương lo lắng. Mọi người thì chỉ vẫy tay chào thôi. Tôi cũng chả sao, dù gì
cũng chỉ là nơi mới, mọi người mới thôi. Cái chủ yếu tôi tìm là hình bóng bé
Linh mà mãi cũng chả thấy, xe đi xa khuất không thấy bóng dáng mọi người nữa
tôi cũng quay lên ngủ một giác ngắn để đón cuộc sống mới.
…
Xe vào tới thủ đô thì tôi cũng tỉnh giấc. Bắt một chiếc taxi rồi tôi đến nhà
bác S. Tôi cũng đã vài lần đến nhà bác, bác cũng rất quý tôi, ngày bé bác về
thăm lần nào cũng có quà, lớn hơn thì không có quà nữa nhưng thay vào đó là
những lời tâm sự và dạy bảo từ bác. Dù rất thân nhưng tôi cũng chỉ biết bác là
nhà giáo ở trên đất HN này. Trong kí ức tôi nhà bác đơn giản là một căn nhà
hai tầng trong một hẻm nhỏ. Nhà còn có một khoảng sân ở phía trước và sau nhà.
Ngày nhỏ tôi lên chơi cùng anh N con trai bác ngày nào cũng hai anh em chơi
đùa quanh khoảng sân đó. Xe dừng lại, trước mắt tôi ngôi nhà ấy hiện ra, vẫn y
nguyên như trong kí ức tôi. Trả tiền taxi vào gặp bác chào hỏi, hỏi thăm xong
bác nói chuyện chính:
– P à, bác đã nghe bố con nói rồi, giờ cháu lên vẫn sớm. Cháu cứ làm quen môi
trường đi, việc học hành thì đã có bác lo. Nhưng sao chê nhà bác à mà lại đòi
ở riêng.
Ở riêng là do tôi muốn thực sự tự lập muốn tự lo cho bản thân, nên tôi đã mặc
cả với ông bà già sẽ cho tôi ở riêng, giờ bị bác hiểu nhầm như vậy thì thấy
ngại quá. Tôi liền nói lí do và mong bác thông cảm. Bác thấy tôi rối lên thì
cười hà hà. Rồi phán một câu:
– Bác đùa thôi không phải cuống. Với lại cháu bác lớn thật rồi đó.
Ngồi chuyện thêm một lúc nữa tôi hỏi bác địa chỉ trường tôi sẽ học và xin phép
đi tìm chỗ ở.
Tới địa chỉ bác cho hiện ra trước mắt tôi là một ngôi trường THPT khá lớn. Tôi
thăm dò thêm một lúc rồi ra quán nước ven đường vừa giải khát vừa hỏi thăm tìm
nhà luôn. Cũng may bà bán nước nhiệt tình, bà chỉ cho một khu nhà trọ sinh
viên khá gần trường tôi. Theo chỉ dẫn tôi tới một căn nhà tập thể 4 tầng, mỗi
tầng ngang có 5 phòng khá rộng rãi thoáng mát lại khá sạch sẽ. Tôi tìm chủ nhà
rồi thống nhất giá cả. Xong xuôi tôi nhận một phòng ở tầng 3 ngay đầu nối cầu
thang đi nên. Căn phòng khá rộng có bếp với nhà tắm khép kín. Giá cả thì chỉ
có 2,5m một tháng bao gồm cả điện nước.
Bắt tay vào dọn dẹp xong xuôi đi sắm các đồ cần thiết. Các đồ cần thiết thôi
vì ông già tôi sẽ sắm và mang đồ lên cho sau, giờ tôi ổn định đã.
À mà các công việc hồi lớp 9 lớp 10 tôi làm để ra cũng được hơn 50m(cf hơn
15m, quán ăn 10m, bar nhiều nhất 25m) với 10m tiền mặt ông bà già cho với một
cái thẻ ngân hàng cũng của ông bà già cho nhưng chưa xem thử. Mà còn tiền bà
nội cho thì cứ niêm phong đã vì chưa cần đến, nhưng chắc không dưới 10m vì
nhìn phong bì cũng kha khá. Mà sắm đồ dùng vài thứ lặt vặt, một cái máy cây 5m
cũng chỉ hết có hơn 10m. Nghĩ chưa học với lại ở riêng nên tôi quyết định kiếm
việc làm thêm cho dù tiền thì giờ chưa thiếu.
Tôi sắp xếp xong thì cũng chiều tối lười nấu ăn lên ra ngoài đầu hẻm ăn phở
luôn. Hết ngày nhắn tin cho ông già địa chỉ, ổng kêu ngày mai lên mang luôn
cho con EX135 của em để lấy phương tiện đi lại, mừng húm. Mà quên mất chưa
chào hàng xóm. Đứng dậy ngó xung quang chỉ có một phòng sáng đèn phòng này ở
cuối dãy cùng tầng tôi. Sang chào hỏi thì phòng có hai chị em, chị thì đang
sinh viên năm nhất, cô em thì bằng tuổi em. Vì ở quê ba mẹ bận làm ăn lên cô
em lên đây ở luôn.
Chào hỏi xong hỏi thêm về khu này thì tạm thời đang nghỉ hè nên họ về quê hết
rồi, hai chị em kia thì bà chị còn bận làm thêm hè nên đành ở lại. Chào hỏi
xong hẹn mai sang nhà em ăn cơm rồi ù về ngủ đã. Ngày hôm nay mệt quá…
…
Sáng hôm sau thức dậy chào ngày mới cuộc sống mới. Dậy sớm vệ sinh cá nhân tự
chuẩn bị bữa sáng. Chuẩn bị tinh thần cho một việc mà mình đã chuẩn bị từ lâu.
Gọi sư phụ xin địa chỉ, sư phụ chỉ cho rồi cười khó hiểu. Rồi bắt xe tới thẳng
chỗ ấy. Một căn nhà, không mà phải gọi là biệt thự trước mắt tôi. Bấm chuông
một lúc thì một chị bước ra. Chị nhìn khá xinh, hơi choáng nhưng nhớ ra mục
đích tới đây.
– Chào chị ở đây có ai tên Huy không, Vũ Long Huy đó.
– Có, mà em là ai gặp có chuyện gì?
– Chị chỉ cần nói có P cần gặp.
– P em kết nghĩa với anh Huy hả?
– Từng.
Chị tỏ vẻ mặt không hiểu:
– Sao lại từng. Mà thôi cậu vào nhà đi để chị kêu anh ý.
– Em không cần vào. Chị kêu ra hặp em đi.
Vẫn vẻ mặt không hiểu nhưng cũng vào nhà luôn.
Một lúc sau một thanh niên khá lịch sự đi ra. Trông quá thay đổi nhưng vẫn còn
nét của người tôi đã coi là anh đấy.
Tôi không nói không rằng lao vào đấm tên đó. Hắn né được cú đấm nhưng ngay khi
gần lướt qua hắn thì tôi lên gối, không kịp né hắn nhận chọn cú lên hối của
tôi rồi khuỵ xuống. Tôi quay lại tiếp tục đạp vào lưng hắn. Đang định đánh
tiếp thì có tiếng sư phụ. Sao lại có tiếng sư phụ ở đây. Tôi quay ngươi lại
thì không chỉ sư phụ mà còn cả bé Linh. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
thì sư phụ lại lên tiếng.
– P sao lại đánh sư huynh con?
– Hắn bỏ sư phụ theo người khác không đáng làm sư huynh con.
– Là sao. Đệ nói gì huynh không hiểu?
Cái quái gì thế này. Hơn chục năm qua tôi ghét vì bỏ sư phụ tôi và Linh giờ
lại được sp và Linh bảo vệ và như không hiểu tại sao.
Sư phụ thấy thế thì kêu cả 3 vào nhà. Vào thì tôi được nghe và thức sự rõ mọi
việc. Lại thêm một bất ngờ nữa.
Huy rời đi là vì để về học cách chiến đấu đầu óc “chỉ huy” và để về với bố mẹ
ở trên này. Và thực sự bất ngờ là Huy và Linh là hai anh em ruột.
Tôi dần hiểu câu nói “chỉ được đứng thứ hai” là vì sư phụ thấy được tính cách
bốc đồng bất cần của tôi nên như vậy để tôi luôn có người giám sát và đó là
Huy. Còn việc gây sock thực sự là hai người kia là anh em ruột. Thực sự trong
hơn chục năm qua cái điều ấy tôi chưa từng được biết đến hay đề cập đến. Tôi
cảm giác như đang là con rối bị lừa rối như một đứa trẻ suốt ngần ấy năm.
Tôi đang định bỏ chạy để được thoát khỏi nơi ấy suy nghĩ ấy. Nhưng sư phụ đã
nhận ra kéo tôi lại và giảng giải. Cuối cung tôi nhận ra người có lỗi chính là
mình. Tự nhận là anh em mà những việc nhỏ nhoi ấy cũng không thể bỏ qua được.
Quá vô tâm đến những người xung quanh. Cũng may mọi người có thể tha thứ cho
tôi. Hai anh em lại ôn lại chuyện xưa. Chỉ có câu kết nói đùa mà mình thấy có
lỗi nhất là.
– Chú lên cơ đấy. Đánh mà giờ anh vẫn còn đau đấy…
Sau khi rõ mọi chuyện với anh Huy thì tôi ở lại ăn cùng gia đình anh và bé
Linh. Bữa tối có cả bố mẹ Linh. Ăn mà toàn bị tra hỏi như tra khảo ấy. (Sau
này mới biết là vì bé Linh) Còn sư phụ chỉ là bố nuôi của Linh và anh Huy
thôi.
Xong bữa tối định chào tạm biệt thì bé Linh kéo áo tôi nũng nịu.
– Anh P mai bé lại về quê rồi, anh phải ở lại với bé thêm đã.
Tôi thì chịu rồi, cô em gái mà, lại thêm cả cái mặt xụ xuống trông ghét thật ý
(toàn thua bé khi bé dùng chiêu ấy).
Đành ở lại nói chuyên thêm với bé. Tới 21h thì về, bé Linh cứ lài suốt rồi
phụng phịu khi tôi về nhưng chịu thôi có ở thêm cũng chỉ để hành xác bởi bé
thôi.