Người đăng: khnguyen37
Tất nhiên là vì danh tiếng của ông cụ Lãnh, người cống hiến rất nhiều cho quốc
gia. Ông là tinh thần của người Việt, là anh hùng của nước Việt, là người mãnh
mẽ nhất đất Việt. Hầu hết mọi người đến đây chủ yếu là xu nịnh ông, nếu may
mắn hơn thì có thể được thông hôn với cháu trai ông
Lãnh Ngạo chưa tròn tháng mà căn phòng được dụng để đựng quà các gia tộc đưa
tới đã đầy. Tại sao cậu lại tên là Lãnh Ngạo ư ?Lúc ở bệnh viện, sau một hồi
tranh cãi quyết liệt thì chàng trai đã có một cái tên, Lãnh Ngạo- một cái tên
thật kiêu hùng, Lãnh trong họ Lãnh- Ngạo trong kiêu ngạo, muốn hoàn thành
nghiệp lớn phải có ngạo khí (sự kiêu ngạo) riêng của mình vì thế nen quyết
định của ông cụ Lãnh được mọi người đồng ý
Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, tiếng chúc mừng vang vọng khắp nơi,
rượu mừng không ngừng được đưa lên. Tiếng cười thống khoái của ông cụ Lãnh
vang lên không ngừng nghỉ, bà cụ Lãnh thì luôn luôn làm từ thiện lần này lại
chi lớn, xuất ra 50 tỷ VNĐ cho những trại mồ côi, hay những trại khuyết tật và
những người khó khăn khiến cho những người đó thầm cảm tạ chúc phúc cho bà
Lãnh Ngạo nằm trong lòng mẹ, thật ấm áp, nhưng vẫn thiếu cái gì đó, cậu biết
trong giai đoạn này cậu chỉ có thể khóc ăn và ngủ vì cậu đã tạm tời biết những
kiến thức khi ở trong giai đoạn là một đứa bé nên cậu chỉ giãy dụa nhẹ
"Sao thế con trai, con đói à"- Nhan Nghiên thấy con trai giãy dụa thì quan tâm
hỏi
"A...A..."Lãnh Ngạo giả vờ
Như hiểu ý con trai, Nhan Nghiên biết mỗi lần đứa bé như vậy thì có lẽ muốn
nghe mẹ hát một bài nào đó
"Lâu nay em luôn một mình
Lâu không quan tâm đến người nào
Nhưng tim em đang ồn ào
Khi anh quay sang nói lời chào.
Hẹn hò ngay với em đi, đâu có mấy khi
Sao không yêu nhau bây giờ, yêu luôn đi
Tin không em đang thật lòng
Em nghe đây anh nói đi anh..."- Giọng hát dịu dàng của Nhan Nghiên vọng lên
Như được thỏa mãn Lãnh Ngạo nằm im lắng nghe thưởng thức bất giác chìm vào
giấc ngủ
"Con mình có vẻ thích âm nhạc đấy bà xã, sau này thằng bé chắc làm ca sĩ đấy
"- Lãnh Văn từ đằng sau ôm lấy Nhan Nghiên hạnh phúc nói
"Con làm gì em không quan tâm chỉ cần nó quan tâm đến chúng ta là em vui rồi"-
Nhan Nghiên hạnh phúc nói theo
Có lẽ giai đoạn khó nhất của Lãnh Ngạo là giai đoạn phải bú sữa, vì Nhan
Nghiên có vóc dáng chả khác gì một tiểu la lỵ cả nên lượng sữa cũng không
nhiều lắm nên bà cụ Lãnh đã kiếm cho Lãnh Ngạo hai vú nuôi cường tráng và khỏe
mạnh. Đương nhiên là Lãnh Ngạo có chết cũng không chịu bú rồi mỗi lần sáp đứa
nhỏ vào bầu ngực thì nó lại tránh cái đầu sang một bên, điều này khiễn bà cụ
Lãnh rầu rĩ miết không thôi
Nhan Nghiên thấy Lãnh Ngạo không chịu bú sữa liền đau lòng ôm vào lòng. Không
nghĩ đến vừa tiến vào trong lòng mẹ thì tên gia hỏa này liền trở nên hợp tác
vô cùng. Từng ngụm từng ngụm uống một cách ngon lành, trên gương mặt nhỏ tràn
đầy hạnh phúc.
"Đứa bé này theo mẹ sát nhỉ, sau này lúc nào cậu cũng phải mang nó theo đấy
Nghiên Nghiên à"- Tống Thanh trên tay ôm Cẩm Tú mà vẫn thích trêu bạn
"M...mẹ...Em...b...bé"- Cẩm Tú bập bẹ nói
Hiểu y con Tống Thanh ôm Cẩm Tú lại gần Nhan Nghiên. Cẩm Tú dùng đôi bàn tay
nhỏ nhắn trắng trẻo của mình chạm vào đôi má Lãnh Ngạo
Có cảm giác ai chạm vào người mình, Lãnh Ngạo ngước lên nhìn thì thấy một đôi
mắt đáng mở to tò mò nhìn mình, Lãnh Ngạo bỗng bật cười, đây chính là chị của
mình ư
"Thằng bé cười kìa"- Tống Thanh và Nhan Nghiên đồng thanh nói, rồi chợt thấy
thằng bé lại áp và bầu ngực của Nhan Nghiên để bú tiếp
Bà cụ Lãnh thật sự rất lo lắng không biết Nhan Nghiên liệu có đủ sữa để đứa bé
bú hay không, nhưng bà không biết rằng Lãnh Ngạo đang âm thầm giúp Nhan Nghiên
có thể tạo ra sữa, với những kiến thức mà cậu trong bụng mẹ là quá đủ để làm
điều đó. Một tháng sau, những nỗi lo của cụ bà Lãnh hầu như không còn, không
những thế cơ thể của Nhan Nghiên còn tốt hơn so với trước mang thai nhiều,
tinh thần càng thêm thịnh vượng, còn có dấu hiệu đột phá Nguyên Anh Trung Kỳ
nữa
Có thể nói Lãnh Ngạo làm cho mọi người Lãnh gia rất bất ngờ, chính là từ lúc
sinh ra đến hiện tại chưa bao giờ tiểu trên giường! Cậu phải giả vờ mặt đỏ để
đại tiện hay tiểu tiện vì cậu không có khái niệm đại tiện hay tiểu tiện gì cả.
Điều này rất khác người nên cậu phải giả vờ cho giống những đứa trẻ khác cho
mọi chuyện đều ổn. Hơn nữa mỗi lần ‘giả vờ mắc tiểu liền kêu y y nha nha, tay
chân múa loạn cả lên nhắc nhở những người bên cạnh mình muốn tiểu. Quả thực là
thiên tài!
Thời gian ngày nối ngày trôi qua. Người trong Lãnh gia lại bất ngờ phát hiện
một sự tình phát sinh trên người tiểu thiếu gia nữa: “Vị thiếu gia này không
bao giờ khóc. Hơn nữa có vẻ rất thích nghe nhạc, hễ cứ mở nhạc là lại ngủ.
Việc ăn uống cũng rất dễ dàng, đến lúc đáng ăn liền há mồm ăn rất ngon lành mà
không cần người hầu hạ. Lúc không ăn không ngủ cũng rất đáng yêu! Nếu không mở
to đôi mắt chuồn chuồn ra lắng nghe mọi người nói chuyện một cách hăng hái vô
cùng, nếu không im lặng nằm một bên thì cũng tự chơi đùa. Cơ hồ mỗi một người
phụ nữ nào gặp qua tiểu thiếu gia đều nói rằng chưa từng thấy tiểu hài tử nào
ngoan ngoãn như vậy!
Và tất nhiên những việc như thế này chỉ có Lãnh gia biết !!!
-------------------------------------------------------To Be
Continued-----------------------------------------------------------