Người đăng: khnguyen37
Thủ đô Hà Nội- 20:10
Phòng cấp cứu
"Sao lâu quá vậy trời ?"- Một người đàn ông trung niên ngồi lo lắng ngoài
phòng cấp cứu
"Đúng đó, sao lâu thế. Không biết Tống Thanh và đứa bé sao rồi, mong mẹ con họ
ổn"- Nhan Nghiên cũng rất lo lắng
"Tuấn Kiệt, vợ cậu không sao đâu. Dù gì cô ấy cũng là một tu sĩ Phân Thần kỳ,
chút chuyện này thì có là gì chứ. Nghiên Nghiên à em đững trừng mắt với anh
vậy được không, anh nói là thật mà"- Lãnh Văn hết nói nổi, chẳng lẽ hai người
này quên Tống Thanh là một tu sĩ chứ không phải là người thường à
"Anh thì biết gì chứ, ...ọe...ọe"- Nhan Nghiên phản bác lại
"Rồi anh biết rồi, anh biết rồi, anh sai em mau ngồi xuống đi, coi chừng động
thai"- Lãnh Văn khi nghe mẹ mình kể lại là vợ mình đã mang thai thì anh rất
vui, khỏ phải bị cụ Lãnh xử
"Mà sao anh đi với anh Tuấn Kiệt vậy ?Em tưởng anh đi làm việc chứ"- Nhan
Nghiên vừa hỏi mà trong đó mang theo chút chất vấn
"Thì anh đến tìm Tuấn Kiệt có chút chuyện đấy mà, rồi hình như lúc đó em gọi
tới rồi cậu ấy vội vã kéo anh chạy ra đây luôn"- Nói mà Lãnh Văn trên mặt hơi
đỏ, vừa nói anh vừa dùng nội lực truyền sang bụng vợ mình để cho vợ mình đỡ
khó chịu
"Em quên mất là có thể dùng nội lực làm hết buồn nôn, cảm ơn chồng nhé"- Nhan
Nghiên tuy không hiểu tại sao chồng mình đỏ mặt nhưng anh ấy tốt với mình quá
"Nhan Nghiên, cậu có biết vì sao cạu ấy tới tìm mình không"- Lấy lại bình
tĩnh, Tuấn Kiệt đùa với vợ chồng Lãnh Văn cho đỡ căng thẳng
"Tuấn Kiệt anh đừng nói"
"Tuấn Kiệt anh nói đi" -Cả hai vợ chồng Lãnh Văn đồng thanh
"Thật ra thì ..."- Tuấn Kiệt đang định nói thì
"Đinh"- Rồi cánh cửa phong cấp cứu mở ra, Bác sĩ Trương trên mặt mang theo nụ
cười tươi
"Chúc mừng Trần thiếu gia, là một đứa bé gái rất xinh xắn. Phu nhân và đứa bé
rất ổn, người có thể vào thăm phu nhân
"Phù, chút nữa thì"- Lãnh Văn thở thào nhẹ nhõm
"Chút nữa thì sao, rốt cục anh hỏi Tuấn Kiệt cái gì thế ?"- Thấy chồng mình
thở phào, Nhan Nghiên rất tò mò rốt cục là hai người họ nói cái gì
"Em đừng nhìn anh nữa, mau vào thăm Tống Thanh kìa"- Lãnh Văn nhắc khéo vợ, cô
ý đánh trống lãng
"Á em quên mất, Thanh Thanh à cậu có sao không"
Thấy vợ mình vào trong phòng Lãnh Văn lấy tay lau mồ hôi
Bệnh viện Đại học Quốc gia Hà Nội
Thủ đô Hà Nội- 20: 20
Phòng bệnh
"Nhan Nghiên à, cậu sắp làm mẹ rồi,cậu ôm chằm chằm tiểu Kha làm gì vậy chứ"-
thấy Nhan Nghiên ôm chằm chằm con mình, vội trêu
"Con bé dễ thương quá, tớ quyết định rồi. Sau này nếu tớ sinh con trai tớ sẽ
bắt hai đứa cưới nhau, nếu sinh con gái thì hai đứa sẽ là một đôi tỷ muội tốt,
suy nghĩ của tớ thật tuyệt vời phải không nào"- Nhan Nghiên cảm thấy suy nghĩ
của mình thật tuyệt vời rồi đặt đứa bé xuống giường vì đứa bé có dấu hiệu muốn
ngủ
"Tuyệt vời cái đầu em, nếu mà sinh con trai, sau này khi lớn lên hai đứa không
yêu nhau thì làm sao mà cưới, chả lẽ ép hôn tụi nó à"- Lãnh Văn gõ đầu vợ mình
"Em đùa thôi mà, sao anh đánh em"- Nhan Nghiên bắt đầu làm nũng
"Đúng đấy Nghiên Nghiên à, biết đâu sau này cậu sinh con trai mà nó cũng ngốc
giống cậu thì lỗ cho con gái mình mất"- Tống Thanh vẫn không thể không trêu
Nhan Nghiên
"Hai người, hai người ức hiếp em, huhu"- Nhan Nghiên cảm thấy rất uất ức
"Thôi chồng đùa mà, không trêu vợ nữa"- Lãnh Văn dỗ vợ mình, ôm vợ vào lòng.
"Anh thấy vợ chồng nhà người ta không, yêu nhau đằm thắm thật đó"- Tống Thanh
thấy Lãnh Văn ôm Nhan Nghiên thật hạnh phúc tỏ vẻ ao ước nhìn chồng
Tuấn Kiệt thấy vậy ôm Tống Thanh vào lòng an ủi- "Sao lại ganh tị với vợ chồng
nhà người ta thế, nếu em muốn anh có thể ôm em bất cứ lúc nào mà"
Tống Thanh được Tuấn Kiệt ôm thì khuôn mặt hiện lên vẻ hạnh phúc
Ngoài phòng bệnh, Thiên Đạo nhìn vào trong phòng thấy hai cặp vợ chồng ôm nhau
hạnh phúc như vậy, ông nghĩ không biết mình có nên kiếm cái hạnh phúc của mình
không nhỉ ( E hèm)
"Ta chỉ giúp cậu đến đây thôi việc còn lại cú thuận theo tự nhiên của nó, mong
là cậu sẽ không làm nguy hại Tinh cầu này"- Thiên Đạo tự nhủ rồi biến mất vào
hư không
3 Tháng sau
Thủ đô Hà Nội
Lãnh gia- Phòng ngủ vợ chồng Lãnh Văn
-------------------------------------------------To Be
Continued----------------------------------------------------------------