Âm Nhạc ?


Người đăng: khnguyen37

13:00:59-13:10:00-Theo giờ Đông Nam Á

Trái Đất-Thái Dương Hệ
Trên bầu khí quyển của Trái Đất tự dưng xuất hiện một lỗ đen, nói chính xác
hơn thì nó là một cánh cổng. Một chàng trai xuất hiện qua cánh cổng đó

Chàng trai nhìn vào Trái Đất và tự hỏi:
"Là đây ư ? nơi này có vẻ khác với những nơi mình vừa đi qua. Nơi này, có vẻ
đẹp hơn"

"Này cậu trai trẻ, cậu là ai thế ?Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?". Bỗng dưng
một ông lão xuất hiện và hỏi chàng trai

Ông nói mà trên mặt của ông vẫn giữ một nụ cười hiền hòa. Trước đó khi ông
đang ngủ thì bỗng dưng một luồng sức mạnh đang tới, tuy nó không mang theo sát
ý nào nhưng ông cũng muốn làm rõ chuyện này

Khi ông vừa tới thì ông thấy một chàng trai trẻ bước ra từ một cánh cổng, nhìn
chàng trai rất trẻ nhưng ông biết những người tu tiên thì sẽ luôn giữ được tổi
thanh xuân của mình, nhưng điều làm ông bất ngờ hơn là ông không nhìn thấu
chàng trai này.

Dù gì ông cũng là một Sáng Thế Thần của dãy Ngân Hà này, và thường được người
ta gọi là Thiên Đạo và hai từ Sáng Thế cho thấy ông đã gần như đạt cực hạn của
giới tu tiên, nhưng khi đứng trước chàng trai này ông lại cảm giác mình đang
đứng trước một vị thần, ông cũng không ngờ mình lại có cảm giác như thế này
trước một người khác

"Tôi là ai ư ? Tôi cũng không biết nữa. Ông có thể cho tôi biết tôi là ai được
hay không .Tôi chỉ biết tôi chỉ vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ thôi?"-Chàng
trai tỏ vẻ bối rối khi không biết trả lời sao

Thiên Đạo thì ngơ ngác nhìn chàng trai, ban đầu lúc ông nhìn chàng trai giống
một người điềm đạm thì bây giờ giống như một đứa trẻ vậy

"Cậu là ai thì ta sao biết được chứ ? nhưng cậu có thể nói cho ta biết lý do
cậu đến đấy được chứ ?- Sau một hồi ngơ ngác ông trả lời chàng trai

"Tôi đến đây vì nó "

"Nó ? Nó là cái gì ?"-Ông không hiểu chàng trai đang nói cái gì cả

"Ông không nghe thấy nó ư?"

"Ta nghe thấy cái gì chứ ở đây ngoài ta và cậu thì còn có ai được nữa
chứ?"-Càng nghe chàng trai nói ông càng rối

Rồi bỗng chàng trai búng tay một cái khiến Thiên Đạo phải thủ thế vì sơn chàng
trai làm gì đó thì bỗng một âm thanh vang vọng bên tai ông:

"Thời gian ơi! Xin hãy trở lại
Từng phút giây nhưng đang trở lại
Lời nói dối cho ai ngày xưa
Bây giờ chỉ còn là những kỉ niệm
Những trò đùa cột tà áo nhau
Hay những ghen tuông, giận hờn 1 thời quá hồn nhiên

Tuổi ngây thơ, làm sao quên mắt nai những rung động
Chạy theo những cơn mưa đầu mùa
Hạnh phúc khi trao nhau lời hẹn
Đưa đón nhau về từng ngày, tình yêu trong sáng 1 thời
Tuổi áo trắng...
Phút giao mùa nghẹn ngào khóc lên
Thầy tôi vẫn đứng nhìn theo...
Trường xưa ơi...
Chẳng bao giờ tôi quên. " ( Khoảng trời ký ức-Lala school đang nghe bài này
nên ...)

Cái âm thanh này làm ông giật mình, nhưng ông nghĩ lại điều này cũng bình
thường đối với một tu tiên giả nên ông bình tĩnh lại

"Cái đó là cái gì thế ?"-Chàng trai hỏi lại một lần nữa, nhưng vẫn không tỏ ra
vội vàng gì, vẫn rất nhẹ nhàng hỏi ông lão trước mặt mình

"Cái đó là âm nhạc một trong những thứ được nhiiều người ưa thích ở hành tinh
này"

"Âm nhạc, đó là gì?"-Chàng trai vẫn ngơ ngác không hiểu hỏi Thiên Đạo

Thiên Đạo thật hết nói nổi cõ lẽ chàng trai này là tình huống đặc biệt, bỗng
một ý nghĩ nảy sinh trong đầu ông làm ông cũng gật nãy mình. Ông nhìn chàng
trai từ trên xuống dưới, khuôn mặt cân xứng, dù không phải rất đẹp đẽ nhưng
cũng rất dễ nhìn, ( còn phần quần áo tác giả chịu vì không biết nên miêu tả
mặc gì nên lược bỏ nha, thanks), có vẻ là một người tốt nên ông quyết định
thực hiện suy nghĩ của mình

"Âm nhạc là gì giải thích ra rất khó tại sao cậu lại không tự tìm hiểu nhỉ, nó
rất là thú vị đấy?"-Thiên Đạo bắt đầu dụ dỗ chàng trai

"Thế ta nên làm thế nào ?"- Chàng trai không nghi ngờ gì cả hỏi lại Thiên Đạo

Thiên Đạo nhìn chàng trai mỉm cười hiền hòa, rồi bỗng ông quật tay một cái một
cánh cửa màu trắng hiện ra

"Cậu còn rất thiếu hiểu biết nên đầu thai có lẽ là cách tốt nhất để cậu có thể
vừa tìm hiểu âm nhạc là gì vừa có thể bổ sung thêm tri thức cho mình.Cậu cứ
bước vào đi còn mọi việc cứ để ta lo"

Chàng trai hoàn toàn tin tưởng ông lão trước mặt mình này, có lẽ vì đây là
người đầu tiên mà cậu nói chuyện sau suốt bao nhiêu thời gian một mình nên cậu
không nghi ngờ gì cả

Khi cậu bước vào cánh cửa thì ông lão đằng sau lưng cậu bỗng hô to

"À chút quên ta là Thiên Đạo nhé, Thiên trong Thiên Địa Đạo trong Đạo trời "

Việt Nam-Đông Nam Á
19:30:00- ngày 30/04/2017
Lãnh gia- Thủ đô Hà Nội
Phòng khách Lãnh gia
-----------------------------------------------To Be
Continued-------------------------------------------------------------


Vợ Tôi Là Gia Trưởng - Chương #4