Ôm


Người đăng: khnguyen37

"Đói quá không biết trên này có gì ăn không nhỉ ?Này Băng Linh liệu trên này
có đồ ăn không, đây là lần đầu mình đi máy bay nên không biết tí gì cả (tác
cũng chưa đi máy bay bao giờ)"- Lãnh Ngạo xấu hổ nói với Băng Linh đang chăm
chú đọc sách

"Cậu nói mới nhớ mình cũng đói rồi, mà mọi người đâu rồi ?"- Băng Linh quen
giờ giấc nên bây giờ cô cả thấy khá đoi, nhưng quay qua quay lại chả thấy ai,
trừ Lãnh Ngạo vì thế cô hỏi

"Mình cũng không biết, mình đọc sách đến nỗi ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy thì
không thấy mọi người đâu "- Lãnh Ngạo nói

"Chắc là mọi người đi ăn trưa rồi, chúng ta mau xuống căng tin thôi"- Băng
Linh đoán

"Căng tin ?Ở trên này cũng có căng tin ư ?Thật sướng quá, đúng rồi cốn sách
hay chứ ?"- Lãnh Ngạo thiếu hiểu biết nói

"Tùy máy bay thôi, mà cuốn sách hay lắm, tớ đọc cũng sắp xong rồi. Thôi đừng
nói gì nữa chúng ta mau đi ăn thôi "- Băng Linh hối thúc
"Được, đi thôi "- Lãnh Ngạo cười nói

....................................................

"Băng Linh, Lãnh Ngạo ngồi đây"- Lãnh Ngạo cùng Băng Linh vừa bước vào căng
tin của máy bay thì có người gọi, nhìn về phía đó thì thấy người kêu là Cẩm Tú

Lãnh Ngạo bước lại chỗ của Cẩm Tú, "Chị đi ăn mà sao không gọi em, giận chị
luôn "- Lãnh Ngạo dỗi

"Haha, do chị thấy em đang ngủ còn Băng Linh thì mải đọc sách nên mới không
uốn làm phiền hai đứa đấy mà. Thôi ngồi đi, đứng làm gì nữa cho mỏi chân"- Cẩm
Tú nói

"Không ngờ Lãnh Ngạo cũng có lúc đáng yêu như thế "- Băng Linh bỗng nảy lên
một suy nghĩ, nếu mà Bá Lộc có ở đây thì chắc đã nói "Băng Linh cô nói đây là
đáng yêu ư, đáng tởm thì có"

"Này Băng Linh, sao em còn đứng đó, mau ngồi đi"- Cẩm Tú thấy Băng Linh còn
đứng nên kéo cô xuống ghế

Băng Linh đang thất thần bất chợt bị Cẩm Tú kéo một cái, mất đà ngã xuống

"Á "- Băng Linh phản xạ la lên, nhắm mắt lại

"Ửm không có gì xảy ra vậy"- Băng Linh không cảm giác mình bị ngã, mà cảm giác
như ai đó đang ôm lấy mình, cô còn có thể ngửi thấy một mùi hương, nó...thật
dễ chịu, nhưng cũng rất quen thuộc

Cô mở mắt ra thì thấy vòng tay Lãnh Ngạo đã vòng qua eo mình, ngực cô và ngực
Lãnh Ngạo chạm vào nhau (Vì khá lép nên cả hai chạm cảm nhận được nhịp tim của
nhau :v )

"Cậu không sao chứ Băng Linh, chị Tú, chị cũng thật là"- Lãnh Ngạo quay sang
trách Cẩm Tú, mà cánh tay ôm Băng Linh vẫn không buông

"Chị xin lỗi mà, em không sao chứ Băng Linh"- Cẩm Tú hiền hòa cười nhưng thâm
tâm lại nghĩ "Yead, thành công"

"Lãnh...Lãnh Ngạo...cậu...cậu...bu...buông mình ra được không ?"- Lần đầu tiên
được ôm bởi người khác giới làm cô thấy ngượng, cô đỏ mặt nói. Cô cảm thấy mùi
hương khá quen thuộc nhưng bây giờ cô không còn tâm trí đến việc đó nữa

"Á xin lỗi... xin lỗi"- Lãnh Ngạo xấu hổ nói, khi buông Băng Linh ra cậu còn
cử động bàn tay như muốn tiếp tục ôm Băng Linh vậy
.....................................................

Lãnh Ngạo thấy Băng Linh "Á" lên một cái, cậu không suy nghĩ gì đứng dậy ôm
Băng Linh, vì Băng Linh khá nhỏ nhắn nên cậu như muốn ôm cả thân thể Băng Linh
vào lòng vậy

Cánh tay của cậu đang vòng qua eo của Băng Linh, một suy nghĩ hiện ra trong
đầu cậu "Eo cô ấy thon quá", từ khoảng cách gần thế này cậu có thể cảm nhận
được một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ, toát ra từ Băng Linh. (Kinh nghiệm
sống 21 năm ở TĐ) Cậu chắc chắn rằng đây không phải là mùi nước hoa, hay nói
cách khác đây là hương thơm từ cơ thể cô ấy.

Lãnh Ngạo không nhịn được nói nhỏ "Thơm thật", Băng Linh đang áp sát cậu nên
cô có thể nghe Lãnh Ngạo đang nói gì, cô biết cô không có thói quen xài nước
hoa, nên có thể bây giờ cô biết Lãnh Ngạo đang khen thứ gì. Băng Linh đỏ mặt
nói ,"Lãnh...Lãnh Ngạo...cậu...cậu...bu...buông mình ra được không ?"- Cô
dường như tâm trí không ổn định được nữa, lần đầu gần một người con trai khiến
tim cô đạp loạn nhịp

Lãnh Ngạo nghe Băng Linh nói vậy thì cũng quàng tỉnh, cậu tiếc nuối buông Băng
Linh ra, đôi tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm khi vừa ôm Băng Linh, thật thoải
mái, thật dễ chịu, nhưng khá khác khi ôm mẹ, có vẻ dễ chịu hơn- Lãnh Ngạo
nghĩ, ừ thì nếu Nhan Nghiên biết con trai cưng của mình so sánh mình thua
crush nó chắc thì bây giờ Lãnh Ngạo cũng banh xác

Lãnh Ngạo xấu hổ quá bèn lấy Cẩm Tú làm bia "Chị Tú, chị cũng thật là" nhưng
khi nhìn ánh mắt gian xảo của bà chị thì Lãnh Ngạo liền biết đây là âm mưu của
bả, thật hết chỗ nói
................................................

Một phục vụ viên sau khi nghe Cẩm Tú gọi liền đứng bên bàn của Lãnh Ngạo để
bắt đầu gọi món

"Hai đứa ăn gì nào ?"- Thấy cả hai vẫn còn ngượng ngùng, Cẩm Tú đành lên tiếng
trước

"Cái gì cũng được "- Lãnh Ngạo cùng Băng Linh cùng lúc nói

"Nói món gì đi chứ, nói vậy làm sao chị biết mà gọi chứ"- Cẩm Tú cười cười nói

"Thế thì bò xào xã ớt đi, lâu rồi em không ăn món này "- Lãnh Ngạo nói

"Băng Linh cậu ăn món gì ?Hay cậu ăn bò xào xã ớt luôn đi, ngon lắm"- Lãnh
Ngạo cười nói

"Bò xào xã ớt à, thế thì 3 phần bò xào xã ớt nhé"- Cẩm Tú cười cười nói

"Được! xin hỏi chín toàn bộ hay là tái thôi?"- Phục vụ hỏi

"Ta chín 7 phần là được, sirloinsteak đi, có tiêu đen thì rắc lên nhiều một
chút, còn cậu Băng Linh?" - Hướng Nhật hỏi

"Ta cũng chín 7 phần, filetsteak "- Băng Linh trả lời

"Huhu, em trai vì gái bỏ chị. Không thè hỏi chị muốn ăn gì luôn"- Cẩm Tú giả
vờ buồn nói

"Rồi rồi, chị ăn ra sao"- Lãnh Ngạo chịu thua

"Cho tôi phần giống cô gái này, cảm ơn. "- Cẩm Tú cười cười nói

"Chị thật là..."- Cẩm Tú thay đổi như chóng chóng làm Lãnh Ngạo chóng cả mặt

(Tác đi học, chút về viết tiếp)


Vợ Tôi Là Gia Trưởng - Chương #33