Thiên Thiếu Chết


Người đăng: khnguyen37

"Thiên nhi, lần này con biết sai rồi chứ "- Trong một căn phòng kín, một người
trung niên ngồi trên chiếc sopha nhìn xuống chàng thanh niên trẻ đang quỳ dưới
đất

"Thưa cha, Thiên nhi lần này biết sai. Lần sau sẽ không tái phạm được nữa"-
Thì ra người thanh niên đang quỳ kia chính là Thiên thiếu, người đã sai người
giết Lãnh Ngạo

"Còn có lần sau "- Người đàn ông nhíu mày, nghe theo xưng hô thì có lẽ đây
chính là cha của Thiên thiếu

"Không, nhất định không có lần sau"- Thiên thiếu vội vã nói

"Thôi được rồi, đứng dậy đi. Việc gì qua rồi hãy cho qua, nhưng việc này thì
không thể, rốt cục thằng đó là ai, có thể giết được Thẩm trưởng lão thì chứng
tỏ không phải là hạng tép riu gì "- Người đàn ông truy hỏi Thiên thiếu

"Cha làm sao cha lại biết Thẩm trưởng lão đã chết, có lẽ ông ta đang hành hạ
tên đó thì sao"- Thiên thiếu ngu ngơ nói

"Đồ ngu, nếu mà hắn mà đang làm gì đó thì ngươi có quỳ ở đây nhận lỗi không.
Hả...hả"- Mỗi từ Hả Hả cứ như làm tăng lên uy áp làm Thiên thiếu cảm thấy ngạt
thở

"Được rồi, đi theo ta"- Nói rồi người đàn ông bước đi về phía góc phòng

Thiên thiếu tò mò đi theo sau cha của mình, cậu tò mò không biết ông muốn làm
gì, chỉ thấy ông chạm vào một cơ quan nào đó, bỗng một cánh cổng hiện ra, cậu
có thể nhìn rõ ràng nó không liên hệ gì với bức tường, cảnh cổng như giả như
thật vậy

"Được rồi, hãy đi theo ta"- Người đàn ông đi vào trước rồi Thiên thiếu đi sau

"Một đường hầm thật u tối, thật đáng sợ. Đằng kia... là ánh sáng "- Thiên
thiếu rởn tóc gáy, đi theo cha, con đường tối đen như mực, nhưng rốt cục cậu
cũng thấy ánh sáng

"Tới nơi rồi, đây chính là chánh điện của Đào gia chúng ta "- Người đàn ông
trung niên nói

"Chánh điện của Đào gia chúng ta ư. Nhưng tại sao cha lại dẫn con đến đây,
chuyện này có liên quan gì đến cái chết của Thẩm trưởng lão chứ ?"- Thiên
thiếu tò mò hỏi,

Vừa bước vào đây, cậu cảm nhận được một sự lạnh lẽo nào đó, ở giữa chánh điện
đặt một pho tượng rất lớn, nhìn nó...rất giống một con quỷ. Không chính xác
hơn nó là một con quỷ, ở dưới chân pho tượng là những viên ngọc rất đẹp, nhưng
điều đặc biệt là cậu có thể cảm nhận được sự sống tỏa ra từ nó

"Cha nơi này là sao, cha có thể giải thích cho con được không ?"- Thiên thiếu
thật không hiểu cha mình mang mình đến đây là có ý gì

"Con đừng nói gì cả, hãy đặt tay lên viên ngọc ở đằng kia đi, rồi con sẽ hiểu
mọi chuyện"- Rồi chỉ về phía một hòn đá trước mặt

Hòn đá này rất khác với những hòn đá còn lại, đây là một hòn đá trong suốt,
nhưng bên trong nó, có nhiều luồng khí đen bay qua bay lại

"Lại đây, lại đây. Cậu có thể có được sức mạnh, sức mạnh làm chủ tất cả. Nào
hãy lại đây, chàng trai trẻ"- Âm thanh dụ hoặc làm Thiên thiếu thần trí mơ hồ,
cậu từ từ, từ từ, chậm rãi chạm vào viên ngọc

Một luồng sức mạnh chảy quanh người cậu, rồi bỗng một bóng đen xuất hiện trong
tâm trí cậu, "Chàng trai trẻ, cậu có muốn sức mạnh không ?"- bóng đen dụ hoặc
nói

"Muốn, đương nhiên là muốn rồi "- Thiên thiếu không nhịn được nói, cậu hoàn
toàn bị dụ hoặc

"Thế thì cậu hãy giúp ta một chuyện, được không "- Bóng đen thần bí nói

"Được, tất nhiên là được. Chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý"- Thiên thiếu bị mê
hoặc nói

"Vậy thì hãy cho ta mượn thân thể của cậu"- Nói rồi bóng đen cười to nói

"Không, không, cha cha ơi,mau cứu con. Con không muốn chết"- Thiên thiếu quàng
tỉnh, nhưng tiếng kêu cứu vô ích

"Con trai cha xin lỗi, nhưng vì sự phát triển của gia tộc con phải chết, coi
như cái chết của con có giá trị"- Người đàn ông trung niên đau đớn nói, nhưng
vì gia tộc ông có thể làm tất cả

"Haha, thật sảng khoái. Không ngờ Hắc Vận Chi Thân thật sự có thể giúp ta trốn
dược Cũng 15 năm rồi ta mới có thể hít thở không khí trong lành này. Tốt lắm
Đào Thiên Nhân, ngươi làm rất tốt, rất tốt"- Thiên thiếu bỗng cười lớn nói,
hai con mắt cậu đen sì nhìn chả khác gì một bóng ma cả

"Vâng, vâng cảm ơn ngài khen tặng"- Đạo Thiên Nhân khúm núm nói, nhưng nội tâm
thì khóc ròng

"Thât thể này thật thoải mái, thật không hổ là Hắc Vận chi thân mà, thật không
thể tưởng tượng được hai tên ngốc này lại không biết lợi dụng thân thể này,
ngu thật"- Thiên thiêu suy nghĩ nói, không hay nói đúng hơn là bóng đen nói

"Nguyễn Thiên Vân, ngươi không ngờ ta lại còn sống chứ gì, không ngờ trên đời
này lại thật sự có Hắc Vận chi thân hahaha."- Bóng đen cười lớn nói, nếu không
phải vì lần trước Đào Thiên Nhân mang theo Thiên Cơ ngọc ra ngoài thì hắn cũng
không biết rằng, Đào Thạch Thiên lại có Hắc Vận chi thân cơ chứ

"Được rồi, ta cần một chút thời gian để bình ổn lại tu vi, ngươi đi trước đi"-
Thiên thiếu phất tay nói

"Vâng, vâng, thưa Chủ Thượng, tôi đi trước"- Đào Thiên Nhân nói rồi cáo lui ra
ngoài

"Nguyễn Thiên Vân, ta Nguyễn Thiên Bằng sẽ ngồi lên cái chức gia chủ Nguyễn
gia. Còn Nguyễn Trần Băng Linh con gái của ngươi, ta sẽ cho nó biết thế nào là
sống không bằng chết, để coi như là bù đắp lại cho 15 năm qua ngươi đã nhốt ta
trong Thiên Cơ ngọc vậy, hahaha"- Bóng đen cười lớn tiếng nói


"Cái cảm giác này là sao, thật khó chịu, rốt cục là mình bị sao vậy chứ"- Băng
Linh ôm ngực thổn thức

"Nó thật khó chịu, chắc là do việc đột phá cưỡng chế rồi"- Băng Linh không
nhận ra mình vừa bị gì cả

"Tiểu thư, cô không sao chứ"- Tài xế Trương vội vàng chạy len xe, hai tay ôm
ngực, nên ông quan tâm hỏi

"Tôi không sao, ông chở tôi đến công ty"- Băng Linh nói

"Vậy còn người kia thì sao ạ"- Tài xế Trương thắc mắc nói

"Không cần quan tâm đến anh ta"- Băng Linh bỗng hét lớn làm Tài xế Trương giật
mình

"Cậu ấy có ngươi đón rồi, ông không càn quan tâm "- Băng Linh chợt nhạn ra là
mình đang to tiếng nên vội nhẹ nhàng nói lại, cô không biết mình vừa bị gì nữa

"Vâng, thưa tiểu thư "- Tài xế Trương ngạc nhiên không biets hôm nay tiểu thư
bị sao nhưng nhất định liên quan đến chàng thanh niên kia, dù vậy vẫn không
liên quan đén ông, ông mở máy rồi lái xe đi

..........................................................
"Thưa Chủ tịch, Tập đoàn Hồ Thị đã bị phá sản 3 ngày trước, nên dự án lần này
chúng ta phải tạm ngưng vì không đủ vốn đầu tư"- Trong phòng họp một vị Cổ
Đông đứng dậy nói

"Phá sản, tại sao, tôi nhớ Hồ Thị cũng là một tập đoàn lớn mà, tại sao là bị
phá sản trong nháy mắt thế chứ"- Băng Linh nghi vấn nói

"Chủ tịch ngài vẫn chưa biết chuyện này à. Chứng khoán của Tập đoàn Hồ Thị
trong một đêm đã bị giảm đen mức thấp nhất, nên đã bị phá sản rồi "- Một Cổ
đông nói

"Vì Tập đoàn Hồ Thị bị phá sản nên dự án không thể tiếp tục được, chúng ta cần
có nguoocf kinh phí để tiếp tục"- Một vị cổ đông khác nói

"Về việc kinh phí các vị không cần lo, dự án sẽ được tiếp tục. Thôi cũng trễ
rồi, tan họp"- Băng Linh nói, rốt cục là Hồ Thị đã đắc tội với ai chứ "Thôi
được rồi, dù gì việc này cũng không quan tâm đến mình"

"Phải về thôi"- Băng Linh chuản bị ra về thì chiếc thoại rung lên

"Alo, có chuyện gì ?"- Băng Linh lạnh lùng nói

"Thưa gia chủ, về chuyện lần trước. Chiếc tai phone Circum-aural đã điều tra
được rồi, không biết ngài có cần thông tin chi tiết cho nó không"- Bên kia
điện thoại không nhanh không chậm nói

"Có rồi ư, mau mau gửi qua nhà cho ta"- Băng Linh thất thố nói

"Em rốt cục cũng sắp tìm được anh rồi"- Băng Linh đầy yêu thương nói
........................................................To Be
Continued--------------------------------------------------------------


Vợ Tôi Là Gia Trưởng - Chương #28