Bạn Có Bao Giờ Tin Vào Tình Yêu Sét Đánh


Người đăng: khnguyen37

Cẩm Tú dạo này bận quá không thể nói chuyện với Lãnh Ngạo, cho dù mới gặp hôm
qua nhưng hai chị em vẫn chưa nói gì "Chắc nó giận mình lắm đây"- Cẩm Tú nghĩ-
Điện thoại thì hết pin còn đang sạc không thể gọi được, Cẩm Tú đành phải đến
phòng Ký túc của Lãnh Ngạo, để rủ Lãnh Ngạo ăn sáng. Khi đến nơi thì chỉ có
một người bạn cùng phòng của nó thôi, một chàng trai to cao, có thể nói là
dáng người khá giống ... một con tinh tinh nói rằng "Cả đêm qua không có ai về
phòng cả", thế là Cẩm Tú chỉ có thể ăn sáng một mình

"Rốt cục là nó đi đâu chứ"- Cẩm Tú không lo lắng cho Lãnh Ngạo mà chỉ tò mò
thôi, khi vừa đi ngang cổng trường cô đã thấy Lãnh Ngạo bước xuống từ một
chiếc xe,

"Nhìn chiếc xe này quen quen"- Cẩm Tú nghi hoặc

"Đây...chẳng phải là xe đưa đón của Băng Linh sao, vậy là tối qua hai đứa nó ở
chung"- Cẩm Tú nhận ra chiếc xe của Băng Linh

"Phải lấy điện thoại chụp lại mới được"- Cẩm Tú quyết định móc điện thoại ra
chụp lại

"Ấy chết, đã đem sạc pin mất tiêu rồi "- Cẩm Tú chợt nhớ lại vấn đề

"Vậy mà không phải vì Băng Linh, chị mày phải thông báo cho cha mẹ Lãnh mới
được"- Cẩm Tú nhớ lại lúc Lãnh Ngạo xin một slot đi dự thảo

.......................................................

"Liệu đó thật sự chỉ là một giấc mơ ? Không, chắc chắn đó là mơ rồi, làm sao
người ấy có thể biết mình ở đây được chứ, nhưng lúc đó mình đã thất bại rồi,
làm sao lại thành công đột phá Hợp Thể kỳ được đây. Chẳng lẽ..."- Băng Linh
nghi ngờ nhìn Lãnh Ngạo

"Có chuyện gì à Băng Linh ?"- Lãnh Ngạo cảm giác Băng Linh đang nhìn mình

"Không, không có chuyện gì đâu."- Băng Linh ngại ngùng đáp, đây là lần thứ 2
cô nhìn chằm chằm vào người ta rồi

"Tớ biết tớ đẹp trai sẵn rồi, nên cậu không cần nhìn tớ nhiều vậy đâu. Bây giờ
chúng ta đã là bạn cậu có thể nhìn mình bất cứ lúc nào mà"- Lãnh Ngạo tự sướng
nói

"Phốc"- Băng Linh không nhịn được bật cười, cô cảm thấy có người bạn này cũng
không có gì là xấu. Tuy trước đó cô có chán ghét Lãnh Ngạo nhưng có lẽ nhờ
Lãnh Ngạo đã đỡ hộ cô một nhát chí mạng nên bây giờ cô cũng không ghét Lãnh
Ngạo nữa

"Đó đúng rồi, cứ cười như vậy. Thấy không bây giờ trông cậu đẹp lắm"- Lãnh
Ngạo thất thần nói

"Được..."- Băng Linh đang định nói thì bị một âm thanh cắt ngang

"Này, Lãnh Ngạo Băng Linh im lặng chút đi, đừng có nói chuyện nữa"- Thầy giáo
đang dạy trên bục giảng thì chợt tháy Băng Linh và Lãnh Ngạo đang nói chuyện
nên nhắc nhở

"Được rồi, cũng hết giờ rồi, vì thế hôm nay tôi tha cho hai em nhưng nhớ không
được có lần sau nữa đấy"- Thầy giáo ân xá

"Vâng, cảm ơn thầy"- Lãnh Ngạo và Băng Linh cùng lúc nói
.........................................................

"Này Lãnh Ngạo, rốt cục người tối qua là ai mà lại muốn giết cậu vậy"- Băng
Linh thấy trong lớp không còn ai nên cũng muốn hỏi Lãnh Ngạo vấn đề này

"Mình cũng không biết nữa, chắc có lẽ là ganh tị vì mình đẹp trai quá nên mới
muốn giết mình thôi"- Lãnh Ngạo giả vờ nói

"Vì nhan sắc ư, đùa à Một Phân Thần kỳ muốn giết người chỉ vì nhan sắc. Chưa
bao giờ thấy một ai lấy cớ tệ như vậy"- Băng Linh nghĩ

"Hả có chuyện gì, ai muốn giết anh yêu của em vậy hả "- Bỗng nhiên một âm
thanh vang lên làm cả hai giật nảy mình

"Này Băng Linh, hồi nãy em nói gì vậy hả. Có người muốn giết Lãnh Ngạo"- Cẩm
Tú truy hỏi Băng Linh

"Này Lãnh Ngạo, em có sao không chứ, có bị đau chỗ nào không"- Cẩm Tú quan tâm
nhìn Lãnh Ngạo, lén lút nhìn Băng Linh

Lãnh Ngạo không hiểu bà chị này muốn gì, tại sao lại xưng hô và hành động
giống một cặp tình nhân thế chứ, cho dù hai người không cùng huyết thống nhưng
cũng không có nghĩa là phải lấy bả làm vợ đâu nha. Cẩm Tú nếu mà biết suy nghĩ
này của Lãnh Ngạo thì chắc đã cạo đầu Lãnh Ngạo rồi

Băng Linh nhìn hai người thân thân mật mật, không hiểu sao nổi lên một sự khó
chịu. Cô nhăn mặt rồi nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng biểu hiện này
nhanh chóng rơi vào mắt của Cẩm Tú

"99% Chắc chắn là có gian tình"- Cẩm Tú nhìn thấy một sự khó chịu hiện lên
trong ánh mắt của Băng Linh nhưng nhanh chóng rồi biến mất

"Chào em, Băng Linh chắc em cũng biết chị rồi nên chị khỏi giới thiệu nhỉ ?"-
Cẩm Tú bắt chuyện với Băng Linh

"Vâng, thôi bây giờ em có chuyện phải đi trước. Tạm biệt chị, mai gặp Lãnh
Ngạo"- Băng Linh lạnh lùng nói rồi đi ra ngoài

"Này, này Băng Linh, đợi mình chút đã"- Lãnh Ngạo muốn chạy theo Băng Linh
nhưng nhanh chóng bị Cẩm Tú nhéo tai lôi lại

"Ui ui đau đau chị "- Lãnh Ngạo xin tha

"Hừ đau thì tốt, nói, rốt cục là hôm qua em có chuyện gì ?Mà sáng nay lại đi
chung vơi Băng Linh vậy"- Cẩm Tú bắt Lãnh Ngạo ngồi xuống rồi nói

"Thì chuyện là thế này ...."- Lãnh Ngạo kể lại toàn bộ nhưng chuyện tối qua,
nhưng có một số chi tiết thì bỏ qua

"Rồi em không sao chư, chị xin lỗi vì đã không bảo vệ được em, em còn đau
không "- Cẩm Tú đau lòng nói, dù gì đây cũng là đứa em cưng của cô từ nhỏ đến
lớn nó chưa từng bị thương dù chỉ là một vết thương nho nhỏ, thế mà lại bị
người khác ám sát cũng may là có Băng Linh cứu nó

"Em không sao mà, chị không cần lo cho em đâu. Mà chị đừng nói chuyện này cho
mẹ em nhé mắc công bà lại buồn"- Lãnh Ngạo nhắc nhở

"Được rồi, chị sẽ không nói mẹ Lãnh biết đâu, mà tại sao em lại dại thế chứ,
lại thay Băng Linh đỡ một dao thế "- Cẩm Tú xoa đầu Lãnh Ngạo nói

"Em...em"- Lãnh Ngạo không biết phải nói sao

"Nói chị nghe có phải em thích con bé Băng Linh đó không hả ?Nếu không thì tại
sao em lại đỡ bất chấp nguy hiểm để đỡ cho nó một dao chứ"- Cẩm Tú hỏi

"Thích cô ấy ư, tất nhiên à..."- Lãnh Ngạo đnag nói đến đây thì bỗng ngưng
lại, đúng vậy, lúc đó mình tại sao lại thay co ấy đỡ một dao vậy. Mình chỉ nhớ
nhát dao ấy bay thẳng vào cô ấy và rồi mình lại vội vã bay ra đỡ thay cô ấy,
cũng may mình không phải người thường nếu không thì đã chết từ sớm rồi. Rốt
cục là tại sao vậy, chả lẽ mình thích cô ấy ư, rồi cậu nhớ lại, cảm xúc đau
lòng, những khi trái tim đập rộn ràng, hay những thương xót trước những gì cô
ấy đang chịu đựng, nó khá giống với với những biểu hiện đang thích một người
mà mình đã từng đọc trong một quyển sách. Thật sự là vậy ư...

Cẩm Tú thấy Lãnh Ngạo bỗng nhiên đơ người ra, đành vỗ vai Lãnh Ngạo nói. "Có
lẽ em thích cô ấy thật rồi"- rồi bước đi, trong lòng cũng vui thay cho em trai

"Mình thật sự thích cô ấy ư, nhưng ..."- Lãnh Ngạo chợt nhớ đến một bài viết
mà cậu đã từng đọc

"Bạn có bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, vào cái nhìn đầu tiên, con tim loạn
nhịp trước một người lạ" Cậu còn nhớ bài viết này là của một cô gái, để cuối
cùng cô gái ấy lại nói rằng

"Tình yêu sét đánh mà nói là thứ tình cảm dễ đến và rất dễ đi. Bởi con người
ta yêu bởi cảm xúc mà quên nghĩ về hiện tại và tương lai thực tế cho chính
mình và cho cả hai. Có thể nói, tình yêu bong bóng rất đẹp nhưng lại dễ tan vỡ
nếu như cả 2 không biết cách vun vén, duy trì và nhường nhịn, thì sự li tan sẽ
là điều tất yếu.

Tình yêu sét đánh cũng giống như việc cảm nắng một người, sẽ rất dễ quên

Bởi là một cảm xúc mơ hồ trước mắt, nên con người ta dễ dàng lầm tưởng với
việc cảm nắng và yêu. Đến một thời điểm nào đó, khi cảm xúc vơi đi, con người
sống lí trí trở lại thì họ sẽ mỉm cười mà nói rằng "Chỉ là cảm nắng thôi, thế
mà ngày xưa mình cứ nghĩ là yêu". Và một điều mà với mọi lứa tuổi, giới tính,
cảm xúc của cái gì đó đã qua thì sẽ rất khó để lấy lại, nhất là cùng một đối
tượng. Việc dễ dàng quên đi một người mà mình đã từng yêu ở cái nhìn đầu tiên
là không thể tránh khỏi. Bởi hôm nay bạn yêu ánh nhìn và cảm giác lạ đó, thì
đến lúc nào đó, một ánh nhìn và cảm giác lạ mới hơn sẽ tìm đến bạn.. và lúc
đó, bạn sẽ lại yêu"

"Nhưng điều khiến Lãnh Ngạo nhớ nhất là còn có một dòng chứ nhỏ ở bên dưới bài
viết

"Nhưng nếu người gặp trường hợp này là một người con trai, thì Xin chúc mừng,
cậu thật sự sẽ và mãi yêu cô gái đó,
Tuy những lời này có vẻ vô lý những hãy tin tưởng nó"

"Thật sự là thế ư, mà thôi kệ cứ đẻ mọi chuyện cứ tự nhiên"- Lãnh Ngạo thở dài

"Cái cảm giác này là sao, thật khó chịu, rốt cục là mình bị sao vậy chứ"- Băng
Linh ôm ngực thổn thức

---------------------------------------------------To Be
Continued-----------------------------------------------------------


Vợ Tôi Là Gia Trưởng - Chương #27