Người đăng: khnguyen37
"Ma ma, con nhớ ma ma quá, không được thấy ma ma xinh đẹp của con làm con buồn
quá"- Lãnh Ngạo nịnh hót
"Mẹ biết mẹ đẹp rồi không cần nịnh nữa đâu, sao rồi hôm nay ngày đầu đi học ổn
chứ ? Có kết bạn được chưa ? Có phải con lại sử dụng dị năng không gian phải
không ? Sau này hạn chế sử dụng lại nghe chưa ? Còn nữa mẹ vừa chuyển thêm
tiền vào thẻ của con đấy, con cứ muốn làm gì mình thích "- Nhan Nghiên quan
tâm hỏi
"Vâng, mọi chuyện điều ổn, mẹ không coi thử con trai mẹ là ai chứ, là một soái
ca tài giỏi, thôi nha mẹ con muốn đi tham quan trường chút nữa, yêu mẹ nhiều"-
Lãnh Ngạo cúp máy, cảm giác được quan tâm thật thích
Điện thoại lại rung một lần nữa, Lãnh Ngạo lấy ra thì thấy Cẩm Tú gọi, vừa
định mở miệng thì Cẩm Tú đã giành nói trước
"Chị phải họp rồi, em có thể đi đâu đó tham quan đấy. À còn nữa chỗ của em là
phòng 27 ở khu ký túc xá nam đấy nhá. Mà em thật to gan dám hôn chị ở trong
trường giờ náo loạn trường rồi đấy, à đúng rồi em hãy coi chừng đấy, chị em
xinh đẹp quá nên có khá nhiều người theo đuổi..."- Cẩm Tú nói đến đây thì Lãnh
Ngạo hiểu ý là có người sẽ đối phó mình
"Trưa rồi mà vẫn làm việc thế à, tranh thủ nghỉ đi. Thôi em đi chơi một mình
đây, chiều nay em không có tiết, em sẽ đi tham quan thành phố vậy, bye chị"-
Lãnh Ngạo tạm biệt Cẩm Tú, vừa sực nhớ không biết ký túc xá nam ở đâu, lại móc
điện thoại ra một lần nữa nhưng chợt suy nghĩ lại sợ làm phiền nên lại thôi
Đang trong dòng suy nghĩ miên man thì một giọng nói làm cậu tỉnh lại
"Cậu...cậu. có phải là Lãnh Ngạo không ?"- Một nam sinh đeo kính rụt rè kéo áo
Lãnh Ngạo
"Đúng rồi mình là Lãnh Ngạo, có chuyện gì vậy ?"- Nhìn chàng trai đeo kính có
vẻ tôn vinh lên chút nhan sắc nên có suy nghĩ mình có nên mang theo kính hay
không
Nếu chàng trai mà biết Lãnh Ngạo suy nghĩ như vậy chắc sẽ sống chết vơi Lãnh
Ngạo, đây là do người ta bị cận có được không chứ không phải vì đẹp có được
không
"Mình ...là Phú Thành, mình... được hội trưởng nhờ phải dãn cậu đến ký túc
xá"- Nam sinh vẫn rụt rè nói
Lãnh Ngạo hết chỗ nói, nhìn lại bản thân, trông mình có đáng sợ vậy ư ?
Được nam sinh dẫn đến chỗ ký túc đó là một căn phong cũng khá rộng lớn, nhìn
trong phòng có 4 cái giường, chắc đó là bạn cùng phòng với mình
Nam sinh sau khi căn dăn Lãnh Ngạo một số việc thì đi. Lãnh Ngạo nhìn đồng hồ
"Bây giờ mới 1 giờ chiều, thôi đi mua sắm chút đã". Quyết dịnh xong Lãnh Ngạo
bắt đầu thực hiện
Bắt taxi đến Trung tâm Thương mại Lucky Plaza, wow Trung tâm này không thua
kém gì những trung tâm thương mại ở Hà Nội cả có khi còn lớn hơn đấy chứ. Phải
đi tham quan một vòng cái đã, cậu đi từ trên xuống, từ khu giải trí đến khu đồ
ăn mà vẫn chưa mua thứ gì, vì cậu muốn tham quan trước rồi mới mua đồ. Nhưng
khi đến khu quần áo cậu lại gặp người quen, đúng là người quen, cậu lại thấy
Băng Linh, cô bé mà cậu hầu như không thể quên được. Cô ấy đang làm gì ở đây
vậy
Lãnh Ngạo tò mò không biết Băng Linh làm gì ở đây nên lén theo dõi, Băng Linh
cảm thấy không có người ở đây nên cô lựa vài một bộ váy rồi vào phòng thay đồ
mà không biết rằng có một người đang chăm chú nhìn mình ở bên ngoài phòng thay
đồ, cô rất tự tin về năng lực của mình nên khi cô cảm giác chỉ có một mình ở
đây nên cô rất tự nhiên
Đây là không phải là lần đầu tiên cô đến đây, cô rất muốn mặc thử những chiếc
váy này, muốn mang nó cho mọi người xem nhưng cô không thể. Cô không lạnh lùng
như vẻ bề ngoài, cô cũng là một con người cũng có trái tim cũng có những xúc
cả riêng của mình mà.
Tuy đã xem nhiều bộ xxx rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lãnh Ngạo thấy thân thể
của một cô gái ngoài đời, vòng eo thon thả, bộ ngực tuy nhỏ, nhưng chếc đùi
thon lại càng tôn vinh lên vẻ đẹp của cô, nhìn cô giống như một thiên sứ không
dính khói bụi trần giang vậy, điều này khiến cho Lãnh Ngạo xịt máu mũi
Khi thấy Băng Linh từ trong phòng thay đồ ra, Lãnh Ngạo không thể dùng lời nói
để diễn tả sao chỉ có thể hình dung 2 chữ Hoàn mỹ. Băng Linh mặc trên người
chỉ đơn thuần là một chiếc đầm trễ vai, khuôn mặt thánh khiết khiến Lãnh Ngạo
phải thốt lên "Đẹp quá"
"Ai ?"- Băng Linh cám giác rất tốt, Lãnh Ngạo vừa mở miệng cô đã có thể cảm
giác được. Lãnh Ngạo thấy thế liền vội biến mất. Băng Linh lại gần nơi Lãnh
Ngạo vừa đứng nhưng bây giờ lại không cs một bóng người, cô nhìn qua nhìn lại
không thấy ai đáng nghi cả "Chả lẽ mình lầm ư, chắc là vậy rồi"
.............................
"Phù xém nữa là bị phát hiện"- Lãnh Ngạo hú tim, cậu đang đứng trước cửa phòng
ký túc của mình nghe bên trong có vẻ ồn ào chắc có lẽ là mấy người cùng phòng
đang ở bên trong
Mở cửa vào phòng, Lãnh Ngạo thân thiện chào "Chào mọi người, mình tên Lãnh
Ngạo, hân hạnh được làm quen"
Trước mắt Lãnh Ngạo là 3 chàng trai ,một người cao to lực lưỡng một người thì
nhỏ bé nhưng rất điển trai, người còn lại thì đang cắm đầu vào chơi game, Lãnh
Ngạo nhìn vào game thì biết đây là Liên Minh Huyền Thoại game đang rất được ưa
chuộng hiện nay
"Chào, mình tên Thanh Bằng, thế là phòng chúng ta đủ 4 người rồi hahaha"-
Chàng trai cao to tên Thanh Bằng sáng khoái cười to, khoát vai Lãnh Ngạo nói
"Mình tên Văn Chương, hân hạnh làm quen, còn kia là Bá Lộc"- Chàng trai điển
trai nói
Bá Lộc quay sang chào hỏi cho có lệ thì bỗng thấy Lãnh Ngạo quen quen
"Á cậu là chàng thanh niên hôn Hội trưởng hội học sinh phải không"- Bỏ con
chuột xuống, chàng trai Bá Lộc nói to
"Ồ thế cậu là người đó à"- Thanh Bằng và Văn Chương đồng thanh nói, cả ba điều
rất bất ngờ, không ngờ người dám hôn hội trưởng hội học sinh lại ở chung phòng
với mình
"Hehe, thật ngại quá, chính là mình"- Lãnh Ngạo ngại ngùng nói
"Trời ơi, thế sao cậu còn ở đây mau đi đi nếu không tên Thiên kia sẽ giết cậu
đấy"- Vì là bạn cùng phòng nên Bá Lộc thiện chí nhắc nhở
"Tên đó à dám làm gì cậu thì đã có mình, cứ để mình lo"- Thanh Bằng vỗ ngực tự
tin
"Oh, tớ nghĩ cậu nên cẩn thận hắn đây"- Văn Chương đệm thêm
Chỉ có Lãnh Ngạo là tự hỏi "Thiên, tên đó là ai thế ?". Sau khi nghe đám bạn
cùng phòng kể lại, thì ra tên Thiên đó là Thành Thiên, con trai độc nhất của
Chủ tịch Tập đoàn Thiên Thành, đang hợp tác với tập đoàn Băng Linh, vì là con
độc nhất nên hắn rất được chiều chuộng nên cạu coi chừng
"Và lại hắn còn là... à không có gì"- Văn Chương xém chút lỡ miệng
Biết Văn Chương định nói cái gì nhưng Lãnh Ngạo chỉ khẽ cười "Dù sao cũng cảm
ơn mọi người, nhưng sẽ không có chuyện gì đâu"
------------------------------------------------To Be
Continued-----------------------------------------------------------------------