Ngày Đầu Đi Học


Người đăng: khnguyen37

"Em trai, chị muốn thấy dị năng không gian của em đấy"- Cẩm Tú nhìn Lãnh Ngạo
bằng đôi mắt lấp lánh

"Được rồi, chị muốn đi đâu"- Lãnh Ngạo hiểu ý Cẩm Tú, vì Cẩm Tú học ở Thành
phố Hồ Chí Minh mà bây giờ còn ở Hà Nội, sợ rằng sẽ trễ buổi khai giảng đây mà

"Đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh"- Cẩm Tú hào hứng nói vì rất muốn
nhìn thấy dị năng không gian của em trai, đây cũng là bí mật của hai chị em
cô. Hầu như cả hai gia đình ai cũng không biết điều này

Thở dài Lãnh Ngạo búng tay một cái cả chiếc xe lẫn hai chị em biến mất, nế có
người ở đay chắc sẽ chết ngất vì tự dưng thấy một chiếc xe biến mất

Tầng hầm để xe trường Đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh, một chiếc xe
bỗng dưng từ tầng không xuất hiện, có một người đàn ông trung niên đã xuất
hiện bên cạnh như đợi sẵn

"Chào tiểu thư, chào thiếu gia"- người đàn ông tôn kính chào Cẩm Tú và Lãnh
Ngạo

Ông đã được Cẩm Tú thông báo rằng sẽ cho em trai mình nhập học, nên ông nghĩ
xưng thiếu gia là đúng.

"Làm phiền hiệu trưởng quá"- Cẩm Tú mỉm cuời nhìn ông

"Ồ, ông là hiệu trưởng à"- Lãnh Ngạo hứng thú nhìn ông, nhìn một hồi bỗng Lãnh
Ngạo bật cười bước xuống xe

"Em trai, em cười gì vậy ? "- Cẩm Tú xuống xe thấy Lãnh Ngạo đang nhìn hiệu
trưởng rồi bỗng nhiên bật cười, tò mò hỏi

Hiệu trưởng thấy Lãnh Ngạo nhìn chằm chằm mình dù không đợc thoải mái cho lắm
nhưng vẫn không tỏ ra khó chịu gì vẫn mỉm cười lấy lòng. Đùa ư đây là em trai
của tiểu thư Cẩm Tú, dù trong học bạ vết rằng là con một nhưng ông vẫn tin đây
là một chàng trai không tầm thường

"Hiệu trưởng à..."- Lãnh Ngạo thần bí ghé tai hiệu trưởng nói

"Á, cậu nhìn ra ư"- Hiệu trưởng chảy mồ hôi hột, nếu mà tin này mà lan truyền
ra ngoài thì không biết mặt mũi ông bỏ đâu đây

"Nếu ông có thể giúp tôi một số chuyện thì tôi sẽ chữa cho ông"- Lãnh Ngạo dụ
dỗ

"Tôi, tôi..." Hiệu trưởng không biết nói sao, nếu mà đó là yêu cầu quá đáng
thì...

"À tôi chỉ muốn ông giúp tôi có thể không lên lớp thường xuyên mà vẫn không bị
sao thôi mà"- Lãnh Ngão biết hiệu trưởng sợ thư gì nên nói rõ cho ông biết

Cẩm Tú ở bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra chỉ thấy cãi tên Lãnh
Ngạo này vẫn lười học như như vậy, thật là hết nói nổi

"Vậy thì được, đây là chuyện nhỏ không có vấn đề gì. Cứ để đó cho tôi "- Hiệu
trưởng thở phào, may là đây chỉ là chuyện cỏn con chứ không biết làm sao, mà
ông cũng hi vọng tiểu thiếu gia này có thể chữa cho mình

Lãnh Ngạo thấy Hiệu trưởng trả lời như vậy, gật gù thỏa mãn, từ trên tay biến
ra một viên thuốc, đưa cho hiệu trưởng và nói "Uống và hết". Rồi bảo Cẩm Tú
dẫn mình đi nhận lớp

Trên đường đi Cẩm Tú tò mò giữa cuộc đôi thoại giữa hai người, đang định hỏi
thì Lãnh Ngạo đã trả lời trước

"Ông ta bị bất lực"- nói xong Lãnh Ngạo không nhịn được mà cười trối chết

"Bất lực là không thể là gì đó hả ?" Cẩm Tú ngay thơ nói

Thấy bà chị không hiểu ý mình, Lãnh Ngạo ghé vào tai Cẩm Tú nói nhỏ "Bất lực
là..."

Nghe xong Lãnh Ngạo giải thích Cảm Tú không nhịn được cười, "Thôi, được rồi
vào lớp đi thôi, ở đó mà xàm"- Cẩm Tú dục

Cẩm Tú dẫn Lãnh Ngạo đi tìm lớp, trong thời gian đo Lãnh Ngạo nhìn xung quanh
ngôi trường, ngôi trường khá lớn, rất đẹp và khang trang, và rất tò mò không
biết điều thú vị gì sẽ đến

......................................

"Cả lớp đứng, chào cô giáo"- Tập thể sinh viên trong ban kinh tế đứng dậy

"Chào cả lớp, lại gặp lại các em"- Cô giáo mỉm cười chào lại các sinh viên

"Hôm nay có ai vắng không nào, để cô điểm danh thử nào"- Cô giáo dịu dàng nói

"Nguyễn Tường An"

"Dạ, có"

"Lê Đức An"

"Có"

...

"Nguyễn Trần Băng Linh"

"Dạ có"- Vẫn giọng nói không có lạnh băng ngày nào

...

Điểm danh xong, cô giáo nhìn Băng Linh cô gái được coi là xinh đẹp nhất trường
học giởi nhất trường được coi là học bá của Đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí
Minh này, trong lớp cô lo lắng nhất chính là em học sinh này, tuy rất giỏi
nhưng cô chưa bao giờ thấy Băng Linh mỉm cười hay giao tiếp cùng các sinh viên
khác. Thở dài cô không biết phải làm gì cho phải, vì cô đã thử mọi cách nhưng
Băng Linh vẫn chưa bao giờ nở một nụ cười

"Sau đây, cô xin thông báo cho các em một tin vui, đó là lớp ta sẽ có thêm
thành viên mới, thành viên này rât đặc biệt"- Nói vậy thôi chứ cô giáo cũng
rât tò mò về học sinh này cô cũng chỉ nghe thầy hiệu trưởng nói vậy thôi, nghe
rằng đây là học sinh rất đặc biệt, phải thỏa mãn từng yêu cầu của cậu ta

"Lãnh Ngạo em vào đi"- Bước vào lớp là mọt chàng trai khoác trên mình chiếc áo
sơ mi ca rô sọc xanh, kết hợp với chiếc quần jean xanh, chiều cao 1m80 làm nổi
bật vóc dáng của mình, làm các sinh viên nữ hào hứng

"Chào các bạn, mình là Lãnh Ngạo, 20 tuổi, sở thích nghe nhạc ,đọc sách, chơi
game"- Lãnh Ngạo học trên sách khi ra mắt đầu tiên là phải giới thiệu như thế
này

"Hú hú, đẹp trai quá"- Đám nữ sinh viên hao hứng

"Xì, chưa bao giờ có trường hợp được đưa thẳng vào như vậy, chắc đi bằng cửa
sau rồi "- Đám con trai bàn tán

Nghe mọi người bàn tán, Lãnh Ngạo cũng không có ý kiến gì, đối với ý kiến của
mấy đứa con trai kia thì cũng cho là đúng

"Thưa cô em ngồi ở chỗ nào thế"- Lãnh Ngạo hỏi cô giáo, cũng không quên chơp
mắt lấy thiện cảm

Cô giáo đang định trả lời thì thấy Lãnh Ngạo chớp mắt với mình bỗng máu cảm
chảy dài từ trên mũi xuống rồi ngất vì hạnh phúc

Các bạn nữ cũng thấy Lãnh Ngạo chớp mắt cũng liền đưa tay bịt mũi lại, cũng có
người ngất đi. Chỉ có đám con trai là khịt mũi coi thường

Lãnh Ngạo không biết hành động nhỏ của mình lại gây ra chuyện như vậy, cậu
nhịn xuống để có thể kiếm được chỗ ngồi

Còn khá nhiều chỗ trống cho đến khi cậu nhìn xuống đễn cuối góc lớp. Lại là cô
ấy

-------------------------------------------------To Be

Continued-------------------------------------------


Vợ Tôi Là Gia Trưởng - Chương #13