Người đăng: prisonercalm
Sau một thời gian dài, Vũ trụ mới này đã ổn định hình thành . Trải qua một
lần đại thanh tẩy, chết đa phần là kẻ yếu, mỗi loại phương thức tu luyện thể
hiện ra đặc sắc của riêng mình . Pháp tắc cũng trở nên hoàn mỹ giống như trước
đây là bị vỡ vụn ra vậy . Thế giới này nghênh đón một thời kỳ mới, những lựa
chọn thú vị cùng vấn đề phức tạp cũng nhiều hơn.
Vô Danh giống như thoát khỏi gông cùm, sứ mệnh đã hoàn thành . Đến lúc phải
đi gặp người kia rồi ! Giải thoát cho Dịch Kiếm và Ngao Bá, cũng không để ý
hai người này, hắn dùng năng lực của mình đi đến một không gian kỳ lạ . Ở đây
hắn trông thấy một người liền như biết trước mà hỏi :
Ngươi là số mấy ?
Thần Ma số 228, Trần Tiểu Vân . Ngươi là Thần Ma số 1 ?
Đúng vậy.
Giữa hòn đảo, tòa tháp run lên, sau đó một đứa bé tóc ba chỏm chạy ra .
Thằng nhóc này ôm Vô Danh rồi mách :
Chủ nhân, là tên xấu xa này ngăn cản . Đánh hắn.
Không được.
Thằng nhóc căm tức trừng Tiểu Vân, trốn sau lưng Vô Danh làm mặt quỷ.
Đây là ngươi sáng tạo ra ? Muốn có tình cảm như nó ?
Phải . Ngươi đã biết những gì ?
Vô tận hải vốn là rất nhiều mảnh vụn của đại thế giới trước kia . Thần Ma
số 1 ứng đại kiếp nạn mà sinh, có nhiệm vụ bổ thiên, khôi phục lại đại thế
giới . Ngươi phải chờ đến thời điểm nhất định mới có thể làm được điều này .
Vốn chỉ là một công cụ, ngươi là vô tình, nhưng lại khát khao hữu tình . Bởi
vậy mới sáng lập cái truyền thừa Thần Ma tìm người trợ giúp.
Ừhm !
Ta ban đầu tới đây cũng rất hoang mang, thực sự không thể hồi sinh người
chết sao ? Không cam lòng, ta bắt đầu dùng năng lực Thần Ma trợ giúp mà đi
lên con đường tu luyện . Đấu khí, ma pháp, tu tiên, luyện thể, khoa học kỹ
thuật .... toàn bộ những thứ có thể ta đều thử . Ban đầu còn dùng tỷ năm làm
một đơn vị đếm, nhưng rồi cũng chẳng thèm để ý đã qua bao lâu . Bất kỳ con
đường nào ta đều đi từ thấp đến đỉnh cao nhất.
Sau đó ?
Tổng hợp toàn bộ kiến thức, sức mạnh có được qua tu luyện, ta sáng tạo ra
một loại năng lực thần kì mới . Thứ này có thể đối nghịch với năng lực Thần Ma
của ngươi . Vì thế ta đặt cho nó cái tên ngược lại năng lực Ma Thần . Cũng vì
vậy ta mới hiểu được nguyện vọng, cũng như mục đích việc chọn người tới đây
của ngươi.
Vậy hiện tại nên gọi là Ma Thần số 1.
Gọi gì không quan trọng, với năng lực này ta có thể giúp ngươi từ vô tình
mà sinh hữu tình . Những nữ nhân mà bị bắt đi đều trong tay ta, họ sẽ là ấm
áp làm tan dần trái tim băng giá của ngươi . Chỉ là ta làm thế để được điều gì
chắc ngươi cũng biết.
Ta biết . Vậy bắt đầu thôi.
Sau đó Vô Danh truyền toàn bộ năng lực Thần Ma của mình cho Trần Tiểu Vân .
Đứa bé kia thấy vậy thì cuống cả lên, nhưng lại bị hắn ngăn cản . Trần Tiểu
Vân sau khi có hai loại năng lực thần kỳ trái ngược này, đã có thể làm được
điều mình muốn.
....................
Tại không gian kỳ lạ này, vốn dĩ vô tận hải đã không còn vì phục hồi trở lại
thành đại thế giới . Nhưng nếu có người ở đây sẽ thấy được đại thế giới đang ở
đằng trước của hòn đảo, còn đằng sau đảo lại là một vô tận hải mới . Trên đảo
cũng không còn tòa tháp nữa, chỉ là một nơi hoang vu mà thôi.
..............................
Trong đại thế giới ,ở một thôn nhỏ, trong một gia đình nông phu, Vô Danh
sinh ra . Hắn hiện tại hoàn toàn không còn bất kì ký ức nào . Lớn lên trưởng
thành như một đứa trẻ bình thường . Sau đó lớn lên thành thanh niên lao vào
con đường tu luyện . Trên cổ hắn đeo một sợi dây chuyền gắn một cái tiểu tháp
.
Quá trình đi lên đỉnh cao, hắn gặp qua nhiều mỹ nữ có tên : Tuyết Vi, Ngọc
Thủy, Tôn Diệu, Liễu Hàm Yên, Thạch Mẫn, Lục Mỹ Dung, Hàn Tiểu Mỹ, Hàn
Thủy Anh . Có cô gái chủ động yêu hắn, có người hắn phải tán tỉnh truy cầu ,
người thì là kẻ thù, người lại là sư tỷ .....
Muôn màu muôn vẻ, nhưng cuối cùng đều thành nữ nhân của hắn . Đến một ngày ,
đứng trên đỉnh cao nhìn khắp đại thế giới bỗng dưng miệng tự động nói một câu
mà hắn không hiểu
........................
Còn tại vô tận hải mới xuất hiện kia, trong một viên bi vũ trụ, trên hành
tinh màu xanh . Đang lướt net, bị người cầm sách đánh một cái, Trần Tiểu Vân
quay lại :
Như Yến định giơ tay lên định làm phát nữa chợt thấy nước mắt em họ tràn ra .
Nàng vội hỏi :
Có đau không ? Làm sao lại khóc rồi ?
Không đau . Cũng không biết sao nhưng em rất vui.
Bị hâm à ! Đi ra ngoài thoáng gió coi . Cả ngày ở nhà nên thế đó.
Vậy thì đi biển.
Nhìn Tiểu Vân đóng laptop lại, mặc quần áo . Như Yến đầu đầy dấu hỏi, nó đổi
tính từ khi nào thế ? Kệ đi, Chuyện này tốt mà ! Nàng vui vẻ về phòng thay đồ
đi tắm biển với em họ.
Hết truyện