Người đăng: prisonercalm
Một tiếng hét thất thanh của cô gái, Vô Danh như thói quen chục năm nay chạy
tới . Hắn từng bắt và trừng trị rất nhiều dâm tặc, nếu là nam cho làm nguyên
liệu luyện tiên đan, nữ thôi thì thả đi . Hắn cho rằng mấy dâm nương, les đó
cũng chẳng gây thiệt hại gì ?
Đến nơi thì thấy cũng có vài nam tiên nhân và nhiều nữ tiên nhân vây quanh ,
cô gái bị hại đang dùng một cái khăn tắm lớn che kín cơ thể . Ánh mắt căm thù
nhìn một tên thanh niên sắc mặt hèn mọn gần đó . Vừa tới gần, chưa hiểu ra
sao, tên sắc lang kia lại chạy tới chỗ hắn vỗ vai rồi nói :
Sau đó tên này không biết dùng cách nào biến mất hút . Những nữ nhân kia quay
ra nhìn Vô Danh với ánh mắt hình viên đạn . Hắn cũng chẳng muốn dây vào một
đám nữ nhân đang lên cơn này . Dùng xuất nhập với tên khốn nạn vừa đổ oan cho
hắn.
Tên này còn đang hí hửng thì Vô Danh đột nhiên xuất hiện sau lưng . Cũng không
có ngạc nhiên, quay lại đùa :
Anh bạn thật giỏi, đuổi theo nhanh thật đấy.
Dâm quy !
Đâu đâu, làm gì có ?
Ta nói ngươi đấy, Huyền Vũ đại la kim tiên
Anh bạn đừng có nhận nhầm người chứ, ta sao có thể là vị đại năng đẹp trai
, phong độ ngời ngời, gái theo thành hàng ....
Da mặt con rùa nhà ngươi càng ngày càng dày . Đem ra làm tiên khí phòng ngự
được rồi đó.
Quá khen, quá khen ... A ! Lộ mẹ nó rồi ? Mà sao ngươi nhận ra ta.
Cái thể loại dâm tặc bị bắt còn vô sỉ như ngươi được mấy ai . Cho dù có
cũng không có khả năng chạy nhanh như vậy được . Có mấy nam nhân ở gần hơn sao
lại cứ chọn ta . Hiểu rồi chứ ?
... Ngươi thông minh như vậy chứng tỏ sư phụ ta đây rất giỏi . Mình thật
pro.
Đưa ra đây, mảnh thứ tư . Ngươi đừng có giở trò, bằng không ta sẽ bám
theo phá, mơ mà đi nhìn trộm nữa.
Ấy ấy, đừng có tuyệt tình thế chứ . Cầm đi !
Vô Danh hiện đã hoàn thành ghép lại '' Luyện Tiên Ấn '' . Một đám kim tiên
tích trữ, đã đưa tu vi của hắn lên Kim Tiên bậc chín . Cái ấn này không còn
tác dụng rồi, hắn quay qua yêu cầu con rùa :
Cho ít tinh huyết coi.
Khụ khụ ... Không đời nào.
Hắn cũng chỉ thử thôi, chứ con rùa vô sỉ này có cho mới là lạ . Nhưng dù sao
nó cũng sống tại tiên giới lâu như vậy chắc có cách tăng tu vi . Sau khi hỏi
con rùa về việc này, Vô Danh được nó gợi ý manh mối nằm ở chỗ ba vị tiên
vương.
Còn không kịp hỏi rõ ràng, con rùa này lại chạy mất . Hắn dây dưa mấy lần nữa
, khi đảm bảo nó không lừa hắn và cũng không biết gì thêm mới thôi . Đa phần
tiên nhân chỉ có thể tăng tu vi lên Kim tiên bậc chín, tiên đan cũng không
còn hiệu quả nữa . Cũng không biết từ khi nào mà, cách đột phá đại la kim
tiên chỉ có các tiên vương biết.
Đám thần thú trưởng thành là đại la kim tiên cũng không để ý vấn đề này . Mà
tinh huyết của chúng cũng như tiên đan, chỉ có tác dụng đến Kim Tiên bậc chín
. Có lẽ là từ vị tiên vương đầu tiên xuất hiện đã tìm cách bảo thủ bí mật .
Làm vậy để hấp dẫn người đầu nhập, tăng cường thực lực thủ hạ của bản thân ,
củng cố quyền uy của mình.
Cho dù là một số vị tiên nhân đã sống từ rất lâu trước có biết, cũng không ai
nói ra . Đám cổ lão này có khi còn biết cách đột phá tiên vương, bởi vì tiên
giới đôi khi xuất hiện một vị tiên vương lạ hoắc, trước đó không có ai nghe
nói . Thêm một vài điểm kỳ quái khác như địa bàn của ba vị tiên vương hiện tại
luôn không thay đổi.
Mê Huyễn tiên vương trước đó cũng là xuất thân từ địa bàn của một trong ba
tiên vương . Mà địa bàn của nàng sau đó cũng là 3 vị kia tự động cắt lãnh địa
nhường cho . Lúc mới đột phá, Mê Huyễn tiên vương còn chưa có năng lực mê
hoặc mạnh như sau này.
Tất cả chuyện này đều chỉ ra Vô Danh phải đến thăm hỏi ba vị đứng đầu tiên
giới . Thủy Hoàng tiên vương chắc chắn bi kịch, nói theo một cách khác, có
thể đây là cha vợ tương lai . Nhưng hắn chỉ từng thấy vị này, cho nên một cái
xuất nhập quen thuộc dùng ra.
Đột nhiên thấy kẻ làm mình gần đây khốn đốn xuất hiện, Thủy Hoàng tiên vương
tức giận muốn ra tay . Nhưng nghĩ đến những thông tin truyền về kia lại kiềm
chế, đánh là lan ra những người gần đó mà tên này lại chẳng có vấn đề gì .
Hơn nữa đây lại là cung điện của mình, không thể để hỗn loạn lên được, lão
không muốn bị chê cười nữa . Có tiên vương nào lại phải chịu cảnh như lão chứ
!