Người đăng: ducmanh012345
Một tiểu chu thiên.
Hai tiểu chu thiên.
Ba tiểu chu thiên.
...
Từng dòng nguyên lực từ nguyên thạch theo một hấp lực nhanh chóng chuyển hóa
thành chân khí đi vào đan điền, chẳng mấy chốc từ ban đầu kiệt quệ quang cảnh
thành tràn đầy sức sống, từng đám sương mờ chân khí thoắt ẩn thoắt hiện lượn
lờ xung quanh tường bích.
Hô! Thanh Phong thở ra một hơi, chậm rãi mở ra đôi mắt, tinh quang lóe lên
nhìn xuống lòng bàn tay.
Tại đó là một khối đá màu xám, ảm đạm cùng đá bình thường không khác nhau là
mấy.
Rắc! Hơi dùng lực truyền vào lòng bàn tay, khối đá ngay lập tức tan thành tro
bụi rơi lở tả xuống mặt đất.
"Tiêu tốn mười viên hạ phẩm nguyên thạch mới có thể khôi phục hoàn toàn lượng
chân khí, thời gian hấp thụ chỉ có đến một nửa canh giờ." Thanh Phong lẩm nhẩm
tính, đồng thời cũng đứng lên rời khỏi phòng.
Chân khí của hắn do tạo ra mười đạo kim sắc minh ấn mà cạn kiệt, không có thịt
yêu thú ngay, trong viện cũng tạm thời chưa có nguyên thạch do hắn mới đột phá
hậu thiên cảnh giới.
May mắn nhờ vào lễ phẩm của mấy đại nhân vật mang đến trong đó có cả nguyên
thạch, hắn mới xoay sở được tình hình.
Thanh Phong vừa tiến ra khỏi phòng, tiểu Thúy đã chờ sẵn ở bên ngoài nhìn thấy
vậy vội vàng tiến đến cung kính đưa ra một trang giấy viết vô số văn tự.
Nàng nhẹ nhàng nói:
"Điện hạ, đây là tổng toàn bộ lễ phẩm được mang tới, trong đó có ghi chép chi
tiết từng người mang đến bao nhiêu."
Cầm lấy trang giấy, Thanh Phong bình tĩnh nhìn lướt qua một lượt, toàn bộ chữ
viết ghi tạc toàn bộ vào trí nhớ, không sai một chữ.
Tể tướng Trần Nghiêm, ba mươi viên cực phẩm nguyên thạch, một trăm viên thượng
phẩm nguyên thạch, một ngàn viên trung phẩm nguyên thạch, ba vạn viên hạ phẩm
nguyên thạch...
Chu vương gia, năm trăm viên cực phẩm nguyên thạch, ba trăm viên tụ khí đan,
cực phẩm linh khí Ma Liên thủ sáo, mười gốc thanh huyết thụ,...
An vương gia, mười con Địa Linh xích thố, ba trăm vạn cân thực cốc đan, một
trăm viên cực phẩm nguyên thạch, một nghìn viên thượng phẩm nguyên thạch,...
...
Tổng cộng năm ngàn viên cực phẩm nguyên thạch, mười vạn thượng phẩm nguyên
thạch, ba mươi năm vạn trung phẩm nguyên thạch, nửa ức hạ phẩm nguyên
thạch,...
Đưa lại trang giấy cho tiểu Thúy, Thanh Phong lạnh lùng nói:
"Ngươi tu vi là hậu thiên mấy trọng."
Tiểu Thúy hơi có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó nàng cũng nhanh chóng đáp lại:
"Điện hạ là tam trọng, tiểu Thúy thiên phú cùng ngộ tính thấp kém, cả đời
không thể tiến xa hơn."
Thanh Phong tiếp tục nói: "Dừng lại bao nhiêu năm rồi."
"Là hai năm thưa điện hạ." Tiểu Thúy cung kính nói.
"Ngươi có muốn mạnh hơn không." Bất chợt Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt tiểu
Thúy, cười như không phải cười, ý vị biến ảo khôn lường.
Là hắn đang thử ta.
Hay còn mục đích khác.
Tiểu Thúy trong đầu suy nghĩ ra vô số hướng, thử rất nhiều cách nhưng vẫn vô
dụng, nhìn không ra, cuối cùng vẫn phải cắn răng mà nói:
"Điện hạ, ta thực sự muốn mạnh lên. Ta muốn mình mạnh lên để có thể bảo vệ
được ngài."
"Tốt." Thanh Phong gật đầu hài lòng.
"Thu xếp đi, ta với ngươi ngay bây giờ vào cung gặp mẫu thân của ta, hẳn sẽ
rất thú vị."
...
Trong một thư phòng rộng lớn, ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ, một nữ tử đang ngồi
trên ghế chăm chú đọc một quyển kinh thư.
Nàng mỗi một cử chỉ đều có thể làm trăng phải thẹn thùng, hoa phải nhún
nhường, rung động biết bao trái tim của nam nhân, khuấy lên một dục vọng mãnh
liệt, nhưng đôi khi dục vọng đó lại không bằng được nhìn nàng cười, một nụ
cười như mùa xuân có hoa anh đào nở, đẹp đến hút hồn.
Bất chợt nàng hơi nhíu mày, giọng nói thanh thúy vang lên: "Liễu Mi, có chuyện
gì."
Từ xa xa, một nha hoàn lại gần, nha hoàn này không nói lời nào mà lại sử dụng
truyền âm bằng ý niệm.
"Nương nương, Thanh Phong điện hạ đến gặp ngài."
Vị nữ tử này tâm tình hơi kích động khi nghe nhắc đến Thanh Phong, tuy nhiên
ngay sau đó được kìm nén lại.
Đúng thế, vị nữ tử này không ai khác chính là Ái Lệ quý phi, mẹ của Thanh
Phong.
"Phong nhi! Nó đến gặp ta! Cho vào đi."
Cạch! Cửa vừa mở, Thanh Phong nhanh chóng tiến vào, trong thư phòng bây giờ
duy nhất chỉ còn hắn và Ái Lệ.
"Mẫu thân đại nhân, hài nhi đến thăm ngài." Thanh Phong cung kính hành lễ,
động tác rất đi vào lòng người.
Ái Lệ nhẹ nhàng cười: "Phong nhi, con đã đột phá đến Hậu Thiên cảnh giới rồi
sao, không tệ. Mười tuổi đạt hậu thiên, thật sự làm ta rất vui."
Thanh Phong cười nhạt mà lắc đầu: "Đa phần đều là nhờ hoán khí đan của ngài
đưa, nếu không ta cũng phải hao phí nhiều phen công phu mới đạt được."
Dừng lại một lúc, Thanh Phong mới nói tiếp: "Hơn nữa thanh tích này so với
người đó cũng chẳng đáng để vào mắt."
Nghe hết câu nói, nụ cười trên mặt Ái Lệ hơi cứng lại, không khí bất ngờ trở
nên ngột ngạt khó tả, chỉ thấy Ái Lệ thở dài, chậm rãi nói:
"Mười tuổi tiên thiên, năm mươi tuổi thông linh, trăm tuổi huyền đan, thật sự
phải làm cho người ta khiếp sợ, dùng hai chữ yêu nghiệt vẫn còn là đánh giá
thấp hắn. Chỉ có điều con thiên phú không dưới hắn, ta tin nhất định sẽ có
ngày con đuổi kịp, Phong nhi."
Không quên mục đích của mình, Thanh Phong đáp lại:
"Đa tạ mẫu thân đại nhân đã động viên hài nhi, hài nhi sẽ cố gắng không phụ
lòng tin tưởng của ngài. Với cả lần này hài nhi đến đây còn có việc muốn nhờ
mẫu thân đại nhân giúp, thực sự chỉ có ngài mới giúp được hài nhi."
Ai Lệ hơi nhíu lại đôi lông mày lá liễu mà nhìn thẳng vào hai mắt của Thanh
Phong, trong đầu vẫn đang chờ đợi câu nói kế tiếp của hắn.
Thanh Phong tâm không dao động, bình tĩnh nói:
"Đó là..."
...
Tại một chỗ cấm địa nào đó trong cung, sâu dưới lòng đất là một căn mật thất
ẩm thấp, bóng tối gần như bao trùm chỉ còn le lói ảnh lửa yếu ớt từ một ngọn
nến phát ra, không gian một mảnh tĩnh mịch phẳng lặng.
Bất ngờ một giọng nói khàn khàn vang lên khuấy động không khí nơi đây: "Bệ hạ,
tam hoàng tử đã đi tới chỗ của quý phi nương nương."
"Mục đích!" Một giọng nói khác đáp lại.
"Thần không thể tiến sâu hơn vào bên trong, chỉ có thể nhìn từ bên ngoài nên
lượng thông tin thu được rất ít, vì vậy mục đích tạm thời là chưa rõ."
"Lui đi, tiếp tục quan sát, chú ý nhất cử nhất động bên đó."
"Rõ thưa bệ hạ."
Giọng nói vừa dứt, không gian lại chìm vào trong tĩnh mịch, u ám mà ảm đạm,
ngột ngạt khó chịu, không có gì nổi bật, chỉ còn ánh nến vẫn duy trì một chút
ánh sáng yếu ớt trong bóng tối vô tận.
...
"Điện hạ, bên này." Một trung niên nam tử mặc bạch y ra hiệu.
Thanh Phong hơi gật đầu, cước bộ không giảm theo sát phía sau, tinh thần một
chút cũng không nơi lỏng, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện đi ra, một mảnh
bình thản, thong dong mà tự nhiên.
Xuyên qua vô số dãy hành lang, hai bên đèn đuốc chiếu rọi, cuối cùng cũng đến
điểm kết thúc.
Ngõ cụt...không hẳn. Thanh Phong âm thầm nghĩ nhưng ngay lập tức phủ định mà
tiếp tục quan sát.
Chỉ thấy trung niên nam tử cước bộ dừng lại, tay phải nhẹ nhàng chạm lên một
chỗ trên mặt tường đối diện, dùng một chút lực.
Ngay lập tức chằng chịt trận văn, lít nha lít nhít kí tự hiện lên trên mặt
tường, đồng thời toát ra một vẻ thần bí huyền ảo.
"Điện hạ, đây là huyễn ma trận cấp bốn, có tác dụng thay đổi không gian xung
quanh bằng ảo cảnh, tuy nhiên chỉ được kích hoạt nếu như hành động thiếu cẩn
thận." Trung niên nam tử một bên hóa giải trận văn, một bên giải thích cho
Thanh Phong hiểu.
"Nếu như hành động cẩn thận tức là không sao." Thanh Phong tùy ý hỏi một câu.
Trung niên nam tử nhếch miệng cười, giọng nói bất ngờ trầm xuống:
"Không, nó sẽ tự bạo."
Ong!
Ong!
Nương theo thanh âm thanh thúy vang lên, trận văn rốt cuộc cũng bị hóa giải,
chỉ thấy từng đạo văn tự bắt đầu tan rã dung nhập vào mặt tường rồi biến mất.
Ngay sau đó tường đá ầm ầm chấn động lùi sâu xuống dưới mặt đất để lộ ra một
thông đạo hoàn toàn khác.
Thanh Phong cùng trung niên nam tử nhanh chóng tiến vào, xuất hiện trước mặt
họ là gian phòng trống rỗng nhưng sạch sẽ, chính giữa gian phòng nổi lên một
bục hình tròn đường kính ba mét.
Trên đó phân biệt tại sáu chỗ khác nhau mép ngoài cùng là sáu đạo hố nhỏ ,
ngoài ra cũng khắc rất nhiều văn tự cổ khó hiểu trải rộng khắp bục.
Nhìn một màn này Thanh Phong không khỏi kinh ngạc mà thốt lên: "Đại hình
truyền tống trận."
Thật không thể tin được Ái Lệ ẩn dấu đủ sâu, đại hình truyền tống trận đồ vật
này cũng có thể lôi ra được.