Người đăng: Vuvatvo
Duy Thế Hùng xuất hiện, cầm tờ giấy lên, trong mắt lộ ra vẻ hàn lãnh. Tiêu Sơn
gia chính thức khai chiến Duy gia, việc đầu tiên bọn chúng làm là bắt cóc
người thừa kế của Duy gia và đòi một cái giá khó tưởng: Kim Thủ Quyền bản gốc.
“Nhất nhi, ta nhất định sẽ cứu Dương nhi về, con không cần lo lắng, quan trọng
là làm thế nào thôi.Bọn chúng không có cho giới hạn người tới lấy con tin, ta
e đây là kế dương đông kích tây, để Duy gia kéo hết lực lượng đi, nhân đó đánh
vào Duy gia, cướp được Duy phủ.Duy phủ có nhiều tài liệu trân quý của Duy gia
ta, thực sự là không thể để mất. Chi bằng giờ con với Anh nhi cùng một vị cung
phụng nào đó mang Kim Thủ Quyền đến để cứu Dương nhi, sau đó bất kỳ xuất ý đòi
lại là được.”Duy Thế Hùng điềm đạm.
“Con xin tuân theo ý cha.Nhị huynh, chúng ta đi lấy Kim Thủ Quyền, gọi thêm
Viên bá bá nữa.” Duy Nhất chát đắng.
Nói xong hắn xoay người bước vội về thư phòng.
“Vậy thưa cha, con xin đi. Xin cha cho Viên bá bá đi cùng. Viên bá bá đi có lẽ
sẽ gây bất lợi cho mọi người ở nhà nhưng mong cha thứ lỗi cho, con sợ đánh
không lại họ.”Duy Anh vội vã.
“Được. Viên huynh,phiền huynh đi với chúng. Tất cả mọi người lập tức đi khởi
động trận pháp hộ gia, tăng giới nghiêm. Cuộc chiến với Tiêu Sơn gia tất không
tránh khỏi.Tất cả lập tức thi hành.” Duy Thế Hùng nói lớn rồi rảo bước đi tập
hợp toàn bộ trưởng lão và cung phụng.Viên Nhất Hoa lặng lẽ ra khỏi đám đông,
rảo bước theo Duy Anh.
Một lúc sau, cả ba người tập hợp ngoài đại môn. Trên tay Duy Nhất cầm một cuốn
sách vàng ố, cũ kỹ phảng phất ngàn năm bụi bặm của thời gian.Đây chính là bản
gốc Kim Thủ Quyền, được tạo ra 5000 năm trước. Nó là bảo vật vô giá của Duy
gia, nó còn ở trong Duy phủ thì Duy phủ còn. Bây giờ rời phủ, không biết Duy
gia còn tồn tại hay không. Ai cũng cảm thấy bùi ngùi khó tả, nặng nề ra đi.
Đoàn người gồm 23 người, ngoài ba người dẫn đầu, Duy Anh còn dẫn thêm 20 người
thân tín trong phủ, đều là Bá Khí cảnh.Đoàn người lặng lẽ tiến về phía đông
thành, nơi hẹn trao đổi.Đông thành là mọt khu nghèo và hang vắng của Thiên
Thủy thành. Từ xa bước tới đã thấy một đám người mặc trường sam dắt trường
kiếm lanh lùng đang bắt giữ một đứa bé đang gào khóc:”Cha ơi, cha cứu con..!”
Duy Nhất thét lớn:”Mau thả Dương nhi ra.”
Đám người trường sam điềm đạm,một người lên tiếng:”Giao Kim Thủ Quyền ra đây,
chúng ta sẽ thả cho ngươi.”Hắn chính là Tiêu Sơn Tam Lượng, đệ nhị thiếu gia
của Tiêu Sơn gia. Hắn tiếp tục:” Thả người cũng đơn giản. Đánh bại được hết
chúng ta, chúng ta sẽ thả người,Kim Thủ Quyền bản gốc cũng không cần.”
Duy Anh lên tiếng, giọng nói lộ vẻ thù hận:
-Tiêu Sơn gia tốt đẹp từ bao giờ vậy. Các ngươi đánh ta gần chết, hôm nay còn muốn vasv mặt đến đây sao? Không sợ ta giết các ngươi sao?
-Tiêu Sơn Du chỉ là một tên phế vật, giết cũng chả sao. Chúng ta để ngươi giết hắn chỉ là lấy cớ đến đây. Ngươi cũng không giết được ta, ta không sợ. Tiện đây hỏi các ngươi luôn, có hay không biết âm mưu của Duy Thế Hùng?-Tiêu Sơn Tam Lượng lạnh lùng.
-Ngươi đột nhiên nói cái này làm gì, phải chăng muốn ly gián chúng ta. Ta khinh! Các ngươi vỡ mộng đi.-Duy Anh giận dữ, chiến ý lăng thiên. Trong tích tắc, Duy Anh tựa mãnh hổ xuất sơn, mạnh mẽ vọt lên không trung, một cước phá không đạp xuống, tràn ngập quang mang.
“Nhất Cước Bình Sơn, thức thứ năm của Cuồng Bá Cước Thuận Thiên Môn, không ngờ
tên tiểu tử này học đươc nó..”Tiêu Sơn Tam Lượng lẩm bẩm, tiện tay vứt Duy
Dương đang gào khóc cho một thủ hạ rồi hờ hững xuất kiếm. Từ trên hư không,
mây đen xuất hiện, thiểm điện thét gào. Một đạo thiểm điện cũng từ đó xuất
hiện trên kiếm của Tiêu Sơn Tam Lượng, biến ảo, tựa như vạn lôi tiễn quấn
quanh. “Vạn Tiễn Phong Lôi, một đạo kiếm ý mà tựa vạn đạo kiếm ý,van đạo kiếm
ý tựa vạn mũi lôi tiên, tạo thành sát cục kinh thiên, nhị huynh nguy rồi.” Duy
Nhất kinh hô, định xuất thủ thì Viên Nhất Hoa cản lại, ý nố không cần lo.
Hai đạo năng lượng va chạm với nhau, không biết bên nào sẽ thắng. Một bên tràn
ngập hoàng kim, một bên ngập tràn thiểm điện.
Ầm..Ầm.. Tiếng vang xé nát hư không, uy chấn làm Duy Dương trực tiếp ngất đi,
ai ny cũng hoảng sợ không yên. Duy Anh và Tiêu Sơn Tam Lượng đứng cách nhau
mươi trượng, áo thổi phần phật trong gió. Tiêu Sơn Tam Lượng giọng cảm
khái:”Quả nhiên là người mạnh nhất thế hệ trẻ Duy gia, sức của ngươi đủ để cân
vài gã trưởng lão, cung phụng trong Duy gia rồi. Đáng tiếc, kế hoạch của Duy
Thế Hùng thất bại rồi, hôm nay các ngươi phải bỏ mạng.”
Duy Anh hàn lãnh:”Ta không quan tâm cha ta có kế hoạch gì, chỉ biết các ngươi
không cản được ta, chỉ có chết.”, lần nữa lao lên. Lần này vẫn là hai cước
xông lên trước, một quyền theo sau. Duy Anh đây là dùng hai chân thi triển
chiêu Nhất Xước Bình Sơn lần nữa đồng thời sau đó thi triển thức cuối cùng của
Kim Thủ Quyền: Cự Long Xuất Thế. Đây chính là đại sát chiêu của Duy Anh. Duy
Anh có thể mạnh nhất Duy gia thế hệ này bởi hai lý do. Thứ nhất là thiên phú
cực cao, thứ hai là vì hắn vận dụng quyền cước thông thạo, hai cái kết hợp, bù
trừ khuyết điểm của nhau, tao ra thứ võ cong cực mạnh. Giờ đây, Tiêu Sơn Tam
Lượng phải đối đầu sát chiêu này vẫn hờ hững, hắn tiếp tục nói:”Ngươi có thấy
lạ không, Duy gia quản hạt ngầm 50 thành xung quanh Thiên Thủy thành, làm sao
chúng ta có thể không tiếng động tiến vào, Duy gia phòng thủ rất chặt, sao
chúng ta vào được để bắt Duy Dương? Tất cả là vì Duy gia có một bí mật...”
Trong lúc nói Tiêu Sơn Tam Lượng cũng xuất kiếm, kiếm chiêu biến ảo khôn
lường, kiếm ý bén nhọn, thiểm điện bao phủ thân kiếm. Đây là Lôi Minh Kiếm của
Tiêu Sơn gia, Vạn Tiễn Phong Lôi cũng chỉ là một thức trong đó. Giờ đây, hắn
lahi thi triển một chiêu khác:Vạn Lôi Quy Nhất. Thiểm điện tụ hội trên kiếm
hóa thành một cây lôi kiếm, lấy tốc độ khủng bố lao về phía Duy Anh, chớp mắt
đã phá nát hai cước. Duy Anh không sợ, quyền thế đã thành hình, hắn xoay người
trên không co hai chân lại, quyền vung lên. Cự lon đối đầu vời siêu thiểm
điện, rốt cuộc ai sẽ thắng?...