Chừng Nào Ngài Vượt Qua Ta Rồi Tính


Người đăng: quanhoanganh

" Chủ nhân, quyết định nhanh đi à, yêu thú đó sắp đến rồi! " Đắc Kỷ thúc dục.

Cơ Huyền đang vui vẻ nghe vậy giật mình tỉnh lại.

" Đúng ha, nguyên một mớ kinh nghiệm sao bỏ lở được, Đắc Kỷ ta có việc nhờ
ngươi đây ". Cơ Huyền ánh mắt chợt hiện lên một vệt ranh ma, môi lại cong lên.

Đắc Kỷ thấy vậy rùng mình một cái, lông tóc chẳng mấy chốc dựng đứng cả lên,
nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, mở miệng hỏi.

" Không biết chủ nhân có chuyện gì, xin cứ phân phó . "

Cơ Huyền quay lưng lại, chống kiếm xuống đất, tay khoanh trước ngực, hai mắt
nhìn trời, thần thái ung dung, từ từ cất tiếng.

" Cũng không có gì, tí nữa nó đến ngươi một chưỡng làm nó trọng thương là được
".

Cái gì? Cái này mà cũng nghĩ ra được, ngươi là cái dạng gì lịch luyện, ta một
chưởng đập nó hấp hối mất rồi, còn đánh đấm gì nữa. Tuy nghĩ vậy nhưng Đắc Kỷ
cũng không có nói ra, chỉ gật đầu nhẹ một cái tỏ ý ưng thuận.

Gàoooo.....

Theo tiếng gầm là hàng chục tiếng bước chân nặng nề vang lên. Mặt đất cũng
rung chuyển theo nhịp bước, gió thổi cũng ngày càng mạnh hơn.

" Khủng khiếp thật ". Cơ Hàn nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn đối diện với
sức mạnh khủng bố như vậy nhưng trong lòng lại không mảy may run sợ chút nào.

" Đây chính là chiến lưc của Thập Tinh Chiến Sư sao? Nếu không có Đắc Kỷ một
mình hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Nhưng chỉ tiếc... " Nghĩ đến đây
hắn lại mĩm cười.

Rầm...

Một thân ảnh không lồ lao ra, đứng trước mặt Cơ Huyền thì dừng lại, hai mắt
nhìn chằm chằm vào hắn như đánh giá cái gì.

" Thật không ngờ lại là Kim Tiền Báo, nếu thật để nó lấy được Long Tiên Thảo
tấn thăng lên tam giai truyệt đối không nói chơi ". Cơ Huyền cũng đánh giá hắn
một lần, âm thầm suy nghĩ.

Hắn nhìn sắc trời cũng đã quá giữa trưa, thời gian của hắn cũng đã không
nhiều, đành đánh nhanh rút gọn vậy.

Hắn nới lỏng tay, dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy trường kiếm xông thẳng phía
Kim Tiền Báo mà đi. Vừa đi vừa hét.

" Đắc Kỷ ".

Đắc Kỷ hiểu ý, khí thế bộc phát, một luồn chưởng lực vô hình hướng Kim Tiền
Báo xé không mà đi.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ngay cả nhanh như Kim Tiền Báo cũng không kịp
phản ứng thì chưởng phong đã hướng nó quét ngang.

" Gàoooo .... " Kim Tiền Báo hét lên đau đớn, lăn lộn chục vòng trên đất mới
dừng lại tuy còn chưa chết, nhưng cũng chẳng còn mấy hơi.

" Lưu Tinh Điểm Nguyệt ". Một tiếng hét bất ngờ vang lên, một ánh chớp màu lam
nương theo tiếng hét nhắm hướng yết hầu của Kim Tiền Báo đâm tới.

Chỉ nghe một tiếng " phọt " cổ họn con báo đã bị đâm xuyên.

Rất nhanh, thật sự quá nhanh. Ngay cả nhanh như Kim Tiền Báo một chút lực phản
ứng cũng đều không có. Hai người này phối hợp quá ăn ý đi.

" Chúc mừng người chơi đánh giết thành công Kim Tiền Báo, thu được 500 điểm
kinh nghiệm, thượng phẩm chữa thương đan 1 viên ."

" Chúc mừng ký chủ vượt cấp đánh giết, kinh nghiệm thu được nhân hai ".

" Chúc mừng ký chủ lần đầu vượt cấp giết quái thưởng 1 lần rút thưởng miễn
phí, 1000 điểm hối đoái ".

" Chúc mừng ký chủ thăng cấp trở thành Nhị Tinh Chiến Sư ".

" Bạo, bạo lớn, không nghĩ làm như vậy cũng được xem là vượt cấp khiêu chiến,
trúng mánh rồi ". Cơ Huyền tâm tính vui vẻ cực kì vui vẻ, quay lại nhìn Đắc Kỷ

" Đa tạ ".

Đắc Kỷ thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài không thôi

Cớ Huyền thấy vậy cũng không nhiều lời, đến trước mặt Kim Tiền Báo vuốt ve bộ
lông, mười phần chân thành nói.

" Báo ca à, ngươi cũng đừng trách ta, thế giới của bọn ta còn khốc liệt hơn
cuộc sống dã thú các ngươi nhiều, cũng không phải chỉ cần nấm tay to là có thể
giữ mạng, nay ngươi chết, nhưng đối với ta có ích cực kỳ, ta lưu ngươi một cái
toàn thây ".

Đắc Kỷ đang khó chịu, nghe lời ấy lòng mười phần cũng mở ra một chút. Ít ra
tên này cũng còn chút tình người.

Cơ Huyền cũng không phải nói ngoa, tứ giai yêu thú trở xuống có yêu hạch, tứ
giai trở lên có yêu đan, dù là cái gì nó cũng là tinh hoa tích lũy của yêu
thú, giá trị thập phần quý giá. Cơ Huyền chịu hi sinh một viên nhị giai yêu
hạch cũng đã hết lòng rồi.

Hắn nói xong đào một cái huyệt, đem thi thể Kim Tiền Báo đi chôn.

Làm xong xuôi cũng qua đi hơn nữa canh giờ, Cơ Huyền cùng Đắc Kỷ cũng mau
chóng rời đi.

Sau một hồi đồ sát, Cơ Huyền toàn thân đều đã bị máu bao phủ, phải mau chóng
kiếm nguồn nước chỉnh đốn lại một chút mới được.

Hắn vừa đi hai mắt lại láo liếc, suy nghĩ một chút quay lại hỏi Đắc Kỷ.

" Đắc Kỷ có phải mọi nhiệm vụ của ta ngươi đều chấp hành đúng không ? "

" Đúng vậy, gần như là thế ". Đắc Kỷ bình thản đáp.

" Gần như ". Cơ Huyền ngạc nhiên " Còn chuyện gì không được sao ? "

Đắc Kỷ nghe Cơ Huyền hỏi, trên mặt nụ cười dần lộ ra, đôi mắt trong veo nhẹ
nhàng khẽ chớp, đưa mặt sát vào tai Cơ Huyền. Mị lực cũng nhanh chóng gia tăng
làm cho Cơ Huyền tim đập thình thịch liên hồi, khó có thể kiểm soát.

" Thân cận không được ". Sau đó rút đầu trở lại, nhưng nụ cười trên mặt vẫn
còn đọng lại.

Nghe vậy cả người Cơ Huyền như lạc vào hầm băng, rung rẩy hỏi

" Cái gì? Sao, sao lại không được chứ? " Cơ Huyền đầu như muốn điên. Có người
đẹp như vậy 24/24 ở cạnh mình mà không được phép thân cận, hắn chỉ mới 14 tuổi
thiếu niên mới lớn à nha, cái này hình như hơi quá đáng một điểm rồi.

" Đơn giản bởi vì ngài bây giờ quá yếu ". Đắc Kỷ đơn giản trả lời, nhưng nụ
cười trên mặt lại ngày càng tươi. Khiêu khích, đây là trần trụi khiêu khích à.

Cơ Huyền cứng đơ tại chỗ.

Thấy vậy Đắc Kỷ khè cười duyên.

" Chừng nào ngài vượt qua ta rồi tính ".


Vô Thượng Toàn Năng Vô Địch Hệ Thống - Chương #8