Người đăng: quanhoanganh
Trong một tòa cung điện làm bằng ngọc bích, ở sâu trong chốn núi rừng, một
tiểu cô nương 12, 13 tuổi cùng một con mèo đen hai đuôi, đang đứng đối diện
nhau, tranh luận phải trái.
" Mấy vạn năm rồi mới cảm nhận lại được mùi vị này, Thiên Miêu, quả nhiên
ngươi chưa chết ".
Thấy Thiên Miêu hình dạng quen thuộc xuất hiện, tiểu cô nương kia cũng không
khỏi ngạc nhiên. Bao nhiêu năm bặt vô âm tín, bây giờ lại chủ động đi tìm
nàng, thật sự là mặt trời mọc đằng đông a.
" Meo, tiểu yêu tinh, miệng mồm vẫn ác độc như ngày nào, mấy vạng năm mới gặp
lại, câu đầu tiên đã trù bổn đại gia chết, ngươi... ".
Thiên Miêu bất mãn càu nhàu. Nếu không phải sự tình cấp bách, nói thật hắn
cũng chẳng muốn gặp lại con bé này chút nào. Oan gia mấy cả triệu năm rồi, đến
giờ vẫn như vậy, không có chút nào khá hơn một điểm.
Tiểu nha đầu nghe Miêu Miêu nói vậy không khỏi khinh thường.
" Từ chín đuôi rớt xuống hai đuổi rồi, còn cái gì nữa mà lắm miệng, hứ ".
Miêu Miêu làm sao chịu yêu thế, Cơ Huyền hắn có thể không bằng, nhưng con bé
con này, muốn chiếm hắn tiện nghi... Đừng hòng.
" Ngươi cũng khấm khá gì hơn ta, cả ngươi giờ cũng chỉ như một nhóc con mười
mấy tuổi, chưa nằm sấp đã là may, còn cứng miệng... Xí "
Nghe đến " nhóc con " hai chữ, tiểu cô nương kia lập tức nổi đóa. Đây chính là
nổi đau của nàng mấy vạn năm qua a. Tên này không đến thì thôi, vừa mới xuất
hiện đã lấy muối sát ngay vào chổ đó. Bảo sao nàng không điên cho được.
Cả hai người đều là Thượng Cổ tồn tại, một con là Yêu Thú, một cái là Tinh
Linh, trời sinh đã không hợp, khắc khẩu, đánh nhau mấy chục vạn năm hình như
vẫn chỉ là số lẽ.
Nhưng mỗi người mỗi vẻ, không ai mạnh hơn ai, giao tranh cả triệu lần cũng chỉ
lấy lưỡng bại làm kết cục. Nếu không phải năm đó đại chiến làm bọn họ sấp mặt,
ám thương đến bây giờ còn chưa lành, nói không chừng bây giờ đã bay vào nhau
chí chóe một hồi rồi.
" Hừ, không có chuyện bất quá giang Tam Bảo Điện, nói hôm nay lếch đến đây làm
gì ".
Quen biết cũng không phải một hai ngày, tính khí của nhau ra sao, ai cũng đều
rõ. Nếu nói Miêu Miêu là đến kiếm nàng cải nhau, đánh chết nàng, nàng cũng
không tin.
Miêu Miêu nghe Nàng nói vậy sắc mặt cũng thoáng nghiêm lại. Nhưng vẫn không
biết nói thế nào.
Thấy Miêu Miêu lưỡng lự như vậy, tiểu cô nương kia cũng không khỏi mềm lòng.
" Ngươi muốn mượn Hỗn Độn Linh Cầm chớ gì? "
Nàng đương nhiên biết rất rõ, hiện tại thứ đáng giá nhất mà nàng đang giữ, có
thể làm Miêu Miêu động tâm cũng chỉ có độc nhất cái kia Hỗn Độn Linh Cầm mà
thôi.
Miêu Miêu đương nhiên hiểu rõ mục đích của mình, Hỗn Độn Linh Cầm Thập Phương
Thần Khí bài danh Đệ Thất. Tuy uy lực không sánh bằng Tích Huyết Châu, nhưng
cũng là thứ duy nhất có thể trấn áp được nó.
Miêu Miêu nghe vậy gật đầu một cái.
Tiểu Cô Nương kia cau mày lại. Sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
" Ngươi đã gặp Tử Y "
Miêu Miêu nghe vậy cũng rùng mình một cái. Cái danh xưng này đã bao lâu hắn
chưa từng nghe qua.
Yêu Đình Thất Đại Thống Lĩnh một trong Tử Y, cũng là người có sức mạnh ghê gớm
nhất trong số 7 người, so với Tiểu Yêu Tinh hay Thiên Miêu đều mạnh hơn không
chỉ một bậc. Điều đáng nói nhất, sau trận chiến kia, Tích Huyết Châu chính là
nàng nắm giữ.
Thiên Miêu có Thông Thiên Kính trong tay, thứ có thể làm khó hắn được cũng chỉ
có viên kia Tích Huyết Châu mà thôi.
" Không, là chủ nhân ta, hắn hiện tại đang nắm giữ Tích Huyết Châu, nhưng thực
lực của hắn lại quá yếu, ta sợ vạn nhất... "
Nghe Miêu Miêu nói ra, Tiểu Yêu Tinh hai mắt lóe sáng, cứ tưởng mình nghe
nhầm.
Kiêu ngạo như Thiên Miêu mà có thể có Chủ Nhân ư, còn là người nắm giữ Tích
Huyết Châu nữa chứ. Vậy Tử Y đâu? Cái này không khỏi quá rắc rối đi rồi nha.
Vấn đề này có vẻ còn phức tạp hơn nàng nghĩ nhiều lắm.
" Dẫn ta theo đi, dù sao cũng chỉ có ta mới có thể phát huy hết khả năng của
Hỗn Độn Linh Cầm được. Đằng nào ở đây mấy vạn năm rồi. Ra thế giới bên ngoài
một chút cũng tốt. "
Thiên Miêu hai mắt lóe lên cảm động, tuy không nói ra nhưng Tiểu Yêu Nữ làm
được như vậy đã quá tốt rồi. Nếu thật sự có nàng giúp, 50 năm sau Cơ Huyền
quật khởi, vượt qua được tràng tai kiếp kia cũng không phải không được.
Yêu Đình mấy vạn năm vắng bóng, ai mà biết được một khi nó tái khởi, cái thế
giới này sẽ thành cái dạng gì.
Thiên Miêu cũng không dám chậm trễ, không nói tiếng nào nhắm hướng đại bản
doanh di chuyển. Tiểu Yêu Tinh thấy vậy cũng bám sát theo sau, như hình với
bóng.
" Là hắn? ".
" Đúng, chính là hắn ".
Nhìn thấy Cơ Huyền đang bị Tích Huyết Châu Ma Khí ăn mòn, Tiểu Yêu Tinh hai
hàng lông mày không khỏi cau lại.
Nàng hít sâu một hơi, rồi ngồi xuống đất.
" Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái,
Bát Quái sinh Vạn Vật. Hỗn Độn Linh Cầm, Nghịch Chuyển Càn Khôn, Thiên Địa
Huyền Hoàng, Triệu Hồi Thần Khí, cấp cấp như luật lệnh ".
Tiểu Yêu Tinh miệng niệm một hồi thần chú, linh lực trong cơ thể liền tuôn ra
như thủy triều, cùng Thiên Địa Linh Khí nhanh chóng hòa thành một thể thống
nhất, dần dần ngưng thực. Chẳng bao lâu trên đùi nàng liền xuất hiện một cây
cầm cổ 7 dây, màu xanh ngọc bích, óng ánh như pha lê.
Linh lực ba động làm Đại Bản doanh cường giả cũng phải giật mình. Tây Môn Xuy
Tuyết, Lý Tầm Hoan hợp lực mạnh mẽ xông vào Cơ Huyền nơi ở nhưng đều bị dư
chấn phản phệ thọ thương, nhưng vẫn không từ bỏ.
Tiểu Miêu Miêu thấy vậy không khỏi lắc đầu, đây là tạo hóa của Cơ Huyền, người
ngoài không nên phá đám là tốt nhất.
" Hổn độn không gian, bất khả xâm phạm, đây là tạo hóa của chủ nhân, các ngươi
không nên phá đám, về cả đi ".
Tiểu Miêu Miêu âm thanh tuy không lớn, nhưng bên trong lại ẩn chứa một luồng
khí tức cường đại, đủ sức khuất phục mọi thứ trên đời. Ngay cả cứng đầu như
Tây Môn Xuy Tuyết không hiểu sao vẫn răm rắp nghe theo, cùng Lý Tầm Hoan đồng
thời ngồi xuống trị thương, cùng một chỗ cảnh giác.
Tiểu Yêu Tinh thấy không gian đã bắt đầu yên tĩnh, cũng không giám chần chừ,
tay liền khẽ gãy.
Một âm thanh trong trẻo như tiếng ngân nga của tiên nữ bắt đầu vang lên. Trừ
Cơ Huyền ở ngoài, mọi người ai nấy đều cảm thấy thư thái lạ lùng.
Cơ Huyền thể nội, Tích Huyết Châu dao động ngày càng mãnh liệt, Ma Khí bạo
phát ngày một dữ tợn hơn, cùng tiếng đàn như nước với lửa giao thoa không
ngừng.
Cơ Huyền ngày càng đau đớn, ý thức tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn không dám buôn
lỏng. Vội vàng vận chuyển Tử Khí, y như lần đầu, cố gắng bao bọc lấy Tích
Huyết Châu.
Một thoải mái, một đớn đau. Một dễ chịu, một nóng rát. Một cái Thanh Cao Thoát
Tục, một cái Độc Ác Vô Thường. Hai loại cảm xúc cứ như Âm Dương hai cực đối
lập, tuy hòa quyện vào nhau, nhưng vẫn không thể trung hòa được.
Một cái thì cố gắng thẫm thấu, một cái lại cật lực thoát ra. Hai cái va chạm
vào nhau ngày một mạnh mẽ, số lượng lại ngày một gia tăng. Không một bên chịu
yếu thế.
Tiếng đàn càng ngày càng nhanh, âm điệu du dương dần biến thành vội vã. Tích
Huyết Châu càng đánh càng hăng, tự động quay vòng liên tục.
Cơ Huyền cắn răng một cái, cố gắng chịu đựng. Mồ hồi đổ như mưa, ướt mèm cả
áo, khó chịu như ngàn dao phanh thây. Nếu không phải hắn tâm trí kiên định hơn
người, chắc giờ phút này đã lăn lốc tại chỗ, nước mắt nướ mũi chảy ra, miệng
kêu gào thảm thiết rồi.
Thời gian cứ như vậy mà trôi, cũng không biết đã qua bao lâu, Tích Huyết Châu
mới chịu yên lặng mặc cho Tử Khí bao bọc, không chút chống trả.
Cơ Huyền miệng thở hồng hộc, hai mắt mở ra, nhưng chỉ lóe lên một tia rồi tắt
ngấm mất.
Tiểu Miêu Miêu thấy vậy cũng vội vàng nhảy tới bên cạnh, lo lắng hô.
" Chủ nhân... "
Nhưng rất tiếc Cơ Huyền không thể nghe được nữa rồi.
Tiểu Yêu Tinh thở dài một hơi mệt nhọc, trên má, từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy
ra. Không hiểu tại sao, chỉ từ một tiểu cô nương 11, 12 tuổi bây giờ đã trở
thành một thục nữ 19, 20 lồi lõm đầy đặn, xinh đẹp như hoa, mặn mà đáng yêu,
khả ái hơn người.
" Haizzz, ta đã cố gắng hết sức, còn lại phải dựa vào bản thân hắn mà thôi.
Không còn cách nào khác hơn ".
Tiểu Yêu Tinh yếu ớt nói một câu, Hổn Độn Linh Cầm cũng theo đó mà tan biến
mất, vô tung vô tích, như chưa bao giờ tồn tại vậy.