Người đăng: quanhoanganh
Chờ đến khi trời trở tối, Cơ Huyền mới rời khỏi Hoàng Cung nhắm hướng Cơ gia
bí cảnh mà đi.
Theo nguồn tin mà Thiên Vong Lâu cung cấp. Liệt Diễm Môn trận này phái xuất 3
vị Trưởng Lão, 4 vị Hộ Pháp cùng 50 vị Nội Môn Tinh Anh đệ tử để trợ giúp Đông
Triều Quốc kháng địch.
Nhưng hắn lại cảm nhận một cổ âm mưu mùi vị đang lẫn quẩn quanh đây.
Bọn chúng chỉ thủ không công, Chiến Vương thì hành tung kỳ bí, lúc ẩn lúc
hiện. Không mạnh mẽ công phá, lại không toàn lực phòng ngự. Rõ ràng là muốn
câu giờ.
Bọn chúng đang đợi điều gì, Cơ Huyền đều biết rất rõ. Cái kế dẫn xà xuất động,
dương đông kích tây hắn đã quen thuộc rất nhiều.
Mọi thứ bây giờ chỉ phụ thuộc vào Thiên Ý.
Hắn đi gặp Cơ gia Lão Tổ trao đổi qua loa chút chuyện rồi quay về.
Nếu thật sự mọi thứ đều diễn ra như hắn sắp xếp, Liệt Diễm Môn lụi tàn trong
nháy mắt đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Ngày mai liền xuất chinh, đêm nay đi kiếm các nữ tâm sự một đêm đi. Dù sao với
khí lực của hắn, chắc không đến mức ngày mai phải liệt giường không dậy nỗi
đâu.
Cơ Huyền nở một nụ cười thỏa mãn, nhắm hướng Hoàng Cung mà đi.
Nhưng...
Hắn bỗng chốc dừng lại, nụ cười trên môi lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng nội tâm lại đang rung động rất lớn.
Hắn đứng như trời trồng một chổ, hết nhếch mi, lại nhíu mày, cứ tưởng mình
nhìn lầm.
Chỉ thấy phía trước mặt hắn đang có một lão đạo sĩ, quần áo rách rưới, tay cầm
một cái bảng hiệu : Nhận Tiền Xem Quẻ, Vạn Sự Đều Thông. Nhắm hướng hắn đi
tới.
" Tiểu ca, xem bói không ".
Lão Đạo Sĩ thấy Cơ Huyền đứng đó, không khỏi nở một nụ cười, hướng hắn hỏi.
Cơ Huyền nghe vậy nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm nghiền như
không giám đối diện với lão.
" Có ".
Đắng đo một lúc hắn vẫn quyết định trả lời. Hai mắt từ từ mở ra, nhìn chăm
chăm lão đạo sĩ.
Là phúc không phải họa, mà họa tránh không khỏi. Cứ thuận theo số phận vậy.
Cơ Huyền không phải là kẻ nhát gan, thậm chí có đôi chút lạnh lùng khát máu.
Nhưng đối diện với ông lão kỳ quái này, hắn cũng không khỏi run sợ.
Hắn tu luyện chính là Vọng Khí Thuật, dù đối phương cảnh giới ra sao, mạnh mẽ
thế nào, dùng thủ đoạn áp chế tu vi gì đi chăng nữa hắn đều có thể nhìn ra.
Bán Thần.
Đừng nói chỉ một Bắc Vực nhỏ bé, ngay cả toàn thể Chiến Thần Đại Lục, thậm chí
đặt tại Vô Biên Tứ Hải, Tội Ác Chi Địa, Thập Vạn Đài Sơn cũng được xem là Đỉnh
Tiêm cao thủ tồn tại nha.
Con quái vật này không phải bây giờ hắn có thể đối phó. Thậm chí xử lý không
tốt còn có thể gây liên lụy rất nhiều người.
Chiến Thánh Đỉnh Phong, muốn đột phá Chiến Thần Chi Vị phải đáp ứng được hai
điều kiện
Độ qua Thiên Kiếp
Nắm giữ Luân Hồi lực lượng
Chỉ cần nắm giữ đk 1 trong 2 yếu tố đó, đều được vinh danh là Bán Thần. Từ thọ
nguyên cho đến sức mạnh chính là nhất cử đề thăng. Nên cũng có thể xem nó là
một tiểu cảnh giới cũng không sao.
" Vậy Tiểu Huynh đệ muốn xem cái gì ? "
Lão đạo sĩ mỉm cười.
Cơ Huyền mặt vô biểu cảm đáp
" Tại hạ chỉ có hai vấn đề muốn hỏi, chỉ sợ tiền bối không thể đáp mà thôi ".
" Ồ ".
Ông lão nghe vậy, khẽ kêu lên một tiếng ngạc nhiên, nhìn kỹ Cơ Huyền một mạch
từ trên xuống dưới rồi gật đầu liên tục ba cái.
" Chỉ cần không hỏi lai lịch mọi thứ khác ta đều có thể đáp ".
Lão đạo sĩ này với Cơ Huyền tính ra cũng có chút nhân quả, 16 năm gặp lại vẫn
chỉ có một mục đích mà thôi.
Cơ Huyền nghe vậy hai hàng lông mày liền nhếch lên. Không khỏi bật cười một
cái. Áp lực trong lòng cũng theo đó mà bay đi đâu mất.
" Vậy được, ta đổi một câu khác là được ".
" Không được hỏi mục đích ".
" Ách ". Cơ Huyền trợn tròn hai mắt. Cứ giống như lão ta có thể đọc được ý
nghĩ của hắn vậy. Hắn muốn làm gì lão ta đều biết.
" Vậy thì... "
Không đợi Cơ Huyền nói hết câu lão đạo sĩ đã lắc đầu đáp
" Đừng hỏi ta xưng hô, ngay cả ta cũng chẳng nhớ nỗi tên mình là gì nữa rồi ".
Cơ Huyền hít một hơi thật sâu, cố đè ép cơn sóng mới dâng trong bụng mình.
Hắn chịu thua, lắc đầu thở dài.
" Vậy tại hạ chỉ còn một câu hỏi, nhưng lại có một đề nghị, tiền bối liệu có
đáp ứng chăng ".
Lão đạo sĩ nghe vậy cười to. Cũng không thèm hỏi xem chuyện gì, quay người ra
sau bước đi.
" Liệt Diễm Môn khí số đã tận, thọ cũng chẳng được bao lâu. Yên tâm đi, chuyến
này xuất hành, tất mã đáo thành công ".
Lão vừa đi vừa nói, Cơ Huyền cũng lẳng lặng theo sau, đến một quán rượu ven
đường thì cả hai cùng dừng lại.
Lão Đạo Sĩ phóng khoáng, vừa ngồi xuống đã gọi liền 10 chung rượu, 3 dĩa đồ
nhắm, tự túc ngon lành.
Cơ Huyền cũng đâu có gì ái ngại, cũng liền ngồi xuống.
Hai người từ đầu tiệc đến cuối tiệc chỉ ăn với uống, người kính ta, ta kính
người một câu ngoài lề cũng chẳng ai nói.
Cuối cùng 10 chung đã cạn, men rượu cũng đã lên. Lão đạo sĩ nhìn hướng mặt
trời đằng Đông đang ló rạng. Bất giác đứng dậy. Quay người mà đi.
Cơ Huyền cũng không cản, chỉ ngồi im một chỗ bất động, hai mắt nhắm nghiền,
ngưng thần chờ đợi.
Nếu lão thật sự đoán được lòng mình nghĩ gì, tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà
đi. Vì yêu cầu kia của hắn không phải là uống rượu, mà là giảng đạo.
Quả nhiên....
" Hỏi khắp thế gian tình là gì?
Làm dạ ưu tư chẳng được chi
Tim nhung, lòng nhớ, không dám tỏ
Ngắm bóng lưng người rồi lại đi ".
Giọng thì của người, nhưng hình đã vô tích.
Cơ Huyền lẩm bẩm đọc lại bài thơ một lượt, môi không khỏi nhếch lên. Lòng khen
hai chữ Kỳ Nhân.
" Chúc mừng ký chủ phát hiện ra được Thiên Giai Thượng Phẩm Chiến Kỹ Vấn Tình
Tam Kiếm, phải chăng muốn học ".
" Học ". Cơ Huyền sắc mặt bình thản, đứng dậy tính tiền rồi nhắm hướng Hoàng
Cung đi về.
Dùng ý thơ bày tỏ Áo Nghĩa, thông qua âm thanh quáng đỉnh tinh thần. Quả nhiên
là Bán Thần, thủ đoạn quá nghịch thiên.
Hắn có thể cam đoan, dù cả thiên hạ này có nghe được bài thơ đó, muốn khám phá
ra được huyền diệu bên trong... Không phải Bán Thần, đừng hòng.
" Hữu Tình Đạo, vạn vật đều có nhân quả, Lão nhân này... " Cơ Huyền vừa đi vừa
lẩm bẩm.
Lão đạo sĩ đứng tại một cái nóc nhà cao khuất gần đó, chưa chịu đi, hai mắt
chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Cơ Huyền, hài lòng gật đầu liên tục.
" Càn Khôn nghịch chuyển, cải tử hoàn sinh, Thiên Đạo thử thách, thành nghiệp
Chí Tôn. Tương lai còn dài, có duyên gặp lại ".
Nếu Cơ Hàn ở đây chắc chắn hắn sẽ nhìn ra thân phần lão đạo sĩ kia. Vì.... Ông
ta chính là người 16 năm trước đã xem bói cho Cơ Huyền.... Cũng là người phán
định Cơ Huyền có thể đạt thành sự đại nghiệp sau này.
" Sư phụ, ngài cũng đến ".
Phía sau lão đạo sĩ bất ngờ xuất hiện thêm một bạch y lão nhân khác. Vẻ mặt
thập phần quen thuộc.
" Phúc khí của ngươi thật không nhỏ ". Lão đạo sĩ hai mắt nhìn vần thái dương
đang dần hé lộ phía sau chân trời. Miệng đầy cảm thán nói.
" Đây là phúc phận của Cơ gia, cũng là phúc của toàn thiên hạ, Cơ Đan không
dám độc hường "
" Ừm, ngộ tính xác thực rất tốt, thiên phú cũng không tồi, nếu thật sự hắn có
thể thông qua được tam tai bất tử, tiền đồ liền vô khả lượng ".
" Haizzzz, tùy ý trời vậy ".
Cơ Đan lão nhân thở dài một hơi ảo não nói.
Lão đạo sĩ nghe vậy liền quay mặt lại, nhìn Cơ Đan. Cũng đã ngàn năm rồi hắn
chưa gặp lại đứa học trò này. Xem như duyên phận sư đồ thật chưa tận.
" Mỗi người đều có một số mệnh riêng, hắn cũng không ngoại lệ, bản thân lại
được Tích Huyết Châu nhận chủ, chú định một đời sát nghiệp đã không thể tránh.
Chúng ta chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi, đi được bao xa, phải dựa vào hắn rồi
".
Cơ Đan Lão Tổ nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu.
Lão Đạo Sĩ thấy vậy cũng khá hài lòng, vỗ nhẹ vai hắn một cái. Một luồng Linh
Lực mạnh mẽ cũng theo đó hướng Bản Mệnh Linh Phù của lão phóng tới, tự động
chữa trị.
Cơ Đan Lão Tổ cả người khẽ run lên một cái, một cảm giác thư thái liền bao
trùm lấy cả cơ thể hắn.
Đã hơn ngàn năm rồi hắn mới được cảm thụ lại cái cảm giác này.
" Đa tạ sư phụ ".
Lão ta vội vàng quỳ xuống, hướng bóng lưng Lão Đạo mà lạy.