Chữa Bệnh Cùng Lôi Kéo.


Người đăng: quanhoanganh

Hắn vừa chạy đến cửa tiền sảnh thì đã thấy có hai người đang nằm thoi thóp
trên giường bệnh. Bên cạnh còn có một mỹ phụ đang ngồi khóc lóc sướt mướt.

Nghe tiếng động mỹ phụ quay đầu lại nhìn, vừa thấy hắn sắc mặt liền đổi thành
hoảng sợ. Lập tức hướng hắn đi đến giục.

" Huyền Nhi, sao ngươi còn ở đây. Mau, đi mau, nếu không sẽ không kịp đâu ".

Người thiếu phụ này nếu không phải mẫu thân hắn Mai Nhược Lan thì còn ai.

Nàng từ thực lực không cao, từ khi giao tranh nổ ra chỉ lẩn quẩn trong đại
điện, đến khi Cơ Hàn cùng Cơ Lãng được khiên vào cũng chỉ ở cạnh một bên chăm
sóc, làm sao biết được tình hình chiến cuộc.

Nhưng nàng ta hiểu rõ ràng, nếu ngay cả Cơ Lãng cùng Cơ Hàn đều bị đánh thành
ra như vậy thì Cơ gia còn có ai có thể chống đỡ.

Nàng không sợ chết, cùng lắm là theo hầu Cơ Hàn một đường cuối đời cũng không
sao. Nhưng còn Cơ Huyền thì khác. Nếu Cơ gia bị diệt, hắn chính là giọt máu
duy nhất của dòng chính còn sót lại. Hắn ở ngoài còn có thể giữ được chút
nhang khói, đông sơn tái khởi được hay không thì cũng mặc, yên ổn một đời là
được rồi.

Ai ngờ đâu, sớm không về muộn không về lại về lúc này. Đây rõ ràng là đi tự
sát mà.

Cơ Huyền thấy vậy lòng không khỏi ấm áp. Đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được
thân tình máu mủ. Quả nhiên có gia đình thật tốt làm sao.

" Mẫu thân yên tâm, mọi chuyện ta tự có cách sắp xếp. Ta còn ở đây Cơ gia sẽ
không có chuyện gì, gia gia cùng phụ thân cũng sẽ tương tự. "

Hắn mỉm cười nhưng giọng nói mười phần kiên định. Mà cũng không hiểu sao Mai
Nhược Lan nghe vậy lòng cũng hiện lên một tia tin tưởng.

" Thật ". Nàng hỏi lại

Cơ Huyền miệng cười ha hả, lấy tay vỗ ngực một cái.

" Đương nhiên ".

Mai Nhược Lan nghe vậy bỗng nhiên không kìm được nước mắt. Con mình nay đã lớn
rồi, vận mệnh của nó cứ để nó quyết vậy. Theo ý trời đi.

Cơ Huyền thấy vậy không khỏi vỗ vai nàng mấy cái rồi lướt lẹ vào trong.

Hắn đến bên cạnh phụ thân cùng gia gia hắn. Họ bây giờ đều đã bất tỉnh. Mặt đỏ
chót lên, toàn thân nóng ran, miệng còn ứa ra vết máu.

Hắn đang định kiểm tra tỉ mỉ thì một giọng nói xen vào : " Kinh mạch đứt đoạn,
toàn thân nội tạng đều bị thiếu đốt gần hết, không cứu được khỏi xem ".

Hắn giật mình, dừng tay lại hướng phía ra âm thanh quét tới.

Chỉ thấy một lão giả lưng cong, đầu tóc bạc trắng cùng một thiếu nữ toàn thân
y phục đỏ đã đứng phía sau hắn từ lúc nào.

Hai người này hắn đương nhiên nhận biết rất rõ.

Một người chính là Trân Bảo Lâu chủ sự Diệp Tố Như còn người kia có thể là ai
khác hơn người thần bí hôm đó trốn sau tấm bình phong.

Hắn nhíu mày nhìn chăm chú hai người.

" Các người đến đây làm gì? ". Cơ Huyền lạnh lùng lên tiếng.

Hắn cùng Diệp Tố Như tuy có thể gọi là quen biết, nhưng tất cả chỉ là công
bình làm ăn mà thôi. Ngoài giao dịch chính sự ra một câu hỏi thăm nhau cũng
chưa có. Nay kinh thành rung chuyển. Đại cục nghiên về Hoàng Thất, người ngoài
còn có thể cùng Cơ gia có quan điểm tốt sao.

Giao hảo không, lợi ích cũng không đương nhiên đến có ý đồ.

" Cơ công tử quá lời, bọn ta nghe lão gia tử cùng Cơ gia chủ gặp nạn nên mang
theo chút thuốc chữa thương đến thăm mà thôi. Không có ý gì khác ".

Cơ Huyền nghe vậy miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Nhìn chăm chăm đối phương.

Một luồng tử khí khổng lồ từ người hắn toát ra, nhanh chóng cùng thiên địa hòa
làm một, khuếch trương tứ phía mà đi.

Lão giả thần bí nhíu mày. Còn Diệp Tố Như cứ như bị người bóp cổ không thể thở
được. Sắc mặt dần trắng bệch ra.

Nàng thân là Nhất Tinh Chiến Tông, tuy không dám nhận Minh Nguyệt Quốc đệ nhất
cao thủ, nhưng cam đoan không có người nào có thể bức nàng đến nước này. Mà
thiếu niên trước mặt.... Hắn chỉ mới bao nhiêu tuổi....

Nên nhớ Cơ Huyền trước kia khi luyện hóa Tích Huyết Châu đã từng dung hợp cổ
lực lượng bí ẩn của Tử Sam Nữ Tử vào tử khí bản thân. Nên bây giờ nhất cử bộc
phát, tuy chỉ là uy áp tính nhưng so với Thiếu Nữ Thần Bí kia cũng không kém
bao nhiêu.

Lão giả kia thực lực thâm sâu hơn nhìu, hắn chỉ lướt mắt qua đã nhìn ra tất
cả. Nhưng càng nhìn hắn lại càng sợ.

" Năng lượng quỷ dị này là sao? ". Hắn âm thầm kinh hãi. Đến thực lực như hắn
sinh mệnh chi lực còn có cảm giác bị ăn mòn, lại không thể nhìn ra hư thực của
thiếu niên trước mặt ra sao. Thật sự làm người ta nhức đầu.

Khụ... Khụ...

Cơ Lãng cùng Cơ Hàn thân mang trọng thương, bây giờ chỉ như đèn dầu sắp cạn,
sao có thể chịu được luồng áp lực lớn như thế. Ho lên sặc sụa, mặt dần hóa
đen, máu miệng trào ra ồng ộc.

Cơ Huyền thấy vậy vội vàng thu hồi khí tức, giơ tay kiểm tra. Không nhìn thì
thôi càng nhìn hắn càng điên lên.

Rõ ràng có thể giết người ta dễ dàng, lại cố tình đem người ta lưu thủ, để
ngươi ta sống trong nổi khổ đớn đau. Thủ đoạn thật độc ác đi.

Hắn cũng không dám chậm trễ, lấy trong kho ra hai viên Sinh Cơ Đan đút vào
miệng hai người.

Chỉ thấy hai viên thuốc vừa ra, dược hương đã lan ra bốn phía, làm người ngửi
được không khỏi thư thái.

Lão giả thần bí thấy thế, lông mày khẽ nhếch lên, miệng âm thầm cảm thán : "
Hảo đan dược ".

Diệp Tố Như thì hoàn toàn ngốc trệ, trong đầu trăm mối ngổn ngang. Hắn ta còn
bao nhiêu thủ đoạn nữa chưa lộ ra.

Chỉ thấy thuốc đến bệnh tiêu. Cơ Lãng cùng Cơ Hàn sắc mặt dần trở lại bình
thường, hai mắt cũng từ từ mở ra.

Thấy Cơ Hàn tỉnh Mai Nhược Lan nhanh chóng lao tới ôm chầm lấy hắn, nước mắt
chảy ra giàn giụa.

" Tướng công, cuối cùng người cũng đã tỉnh, thiếp cứ tưởng đời này sẽ không
gặp người được nữa chứ ".

Cơ Hàn dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng lòng vẫn thấy hạnh phúc. Ôm lây
nàng an ủi mấy câu.

Chỉ có Cơ Lãng suy nghĩ thấu đáo hơn hết. Một chưởng khi mạnh mẽ ra sao không
lẽ hắn không biết. Nếu không phải đối phương lưu tay, hắn giờ chắc chỉ còn một
đống thịt bầy nhầy mà thôi, làm sao bây giờ đã tỉnh lại. Mặc dù thực lực có
chút tụt hậu nhưng cơ thể thoải mái lạ thường.

Hắn đưa mắt nhìn xung qua xung quanh một lược rồi dừng ngay lão giả thần bí.
Đang định lên tiếng hỏi gì nhưng lại bị ông ta ngăn lại.

Hắn đương nhiên biết Cơ Lãng nghĩ gì, chỉ lắc đầu liên tục mặt thì hất về phía
Cơ Huyền.

Cơ Lãng hiểu ý, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Cơ Huyền.

" Huyền Nhi, chuyện này là sao ? ".

Cơ Huyền cười khổ không thôi. Chỉ dám kiếm cớ bù đắp.

" Gia gia người không cần phải quá lo lắng, Cơ gia có ta rồi không sao đâu. Ta
chỉ mới cho ngài uống thuốc, dược lực còn chưa phát huy. Ngài cũng chỉ mới
khỏe lại, nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải ".

Cơ Lãng nghe vậy chỉ biết thở dài. Hắn thân cũng là luyện dược sư, tuy tài
nghệ không cao nhưng cũng có một chút kiến thức đi. Thuốc có thể cứu sống hắn
cùng Cơ Hàn đừng nói Minh Nguyệt Quốc, cho dù toàn bộ Bắc Vực cũng kiếm không
ra. Nhưng ai cũng có bí mật riêng của mình hắn cũng không tiện hỏi. Gật gật
cái đầu rồi không nói gì tiếp.

Thấy vậy Cơ Huyền sắc mặt lại tiếp tục âm trầm đưa mắt nhìn hai vị khách kia

" Thế nào, giờ nói mục đích cho ta được rồi chứ ".

Lão giả thần bí không khỏi thở dài còn Diệp Tố Như lại có chút suy tính.

Gia tộc tình thế ra sao nàng rất rõ. Tuy không thể một sớm một chiều tan vỡ
nhưng bại cũng đã nhanh chóng hiện lên. Nếu giờ đây cùng Cơ Huyền trở mặt có
trời mới biết kết cục sau này ra sao.

Nàng không nhìn ra sâu cạn của Cơ Huyền, hắn cứ như cái động không đáy, mò mãi
vẫn không thể tìm ra điểm tận cùng. Dù có Lão Đầu ở đây, nhưng ai mà biết có
thể hay không ép được hắn một đầu.

Dù cho có ép được, ai mà biết sau lưng hắn có còn thế lực nào khác chống đỡ
hay không. Nàng không dám đem cơ nghiệp vạn năm của gia tộc ra cá cược. Dù thể
nào Cơ Huyền cũng phải lôi kéo, bất chấp giá cả có cao đến thế nào.


Vô Thượng Toàn Năng Vô Địch Hệ Thống - Chương #38