Người đăng: Lephuocsuong
" Hệ Thống! Lên điện! " Không biết qua bao lâu, Âm thanh Đỗ Vũ vang lên, không
gian hệ thống được thắp sáng lên, Đỗ Vũ đã y phục chỉnh tề.
Nguyễn Thúy Nga nằm trên chiếc giường duy nhất trong Không Gian Hệ Thống, toàn
thân lõa lồ run run, dư âm còn đó chưa biến mất.
Khuôn mặt đỏ bừng như quả táo, ánh mắt mê ly, đờ đẫn nhìn chòng chọc Đỗ Vũ.
Khí tức thiếu nữ thanh xuân biến mất, thay vào đó là thành thục phong vận
thiếu phụ, một loại vừa trải qua ‘ Bất Diệt Kim Thương ’ tẩy lễ và ‘nhị háng’
khai thông.
Trong ánh mắt nàng chứa đầy cảm xúc phức tạp: thù hận, hoang mang, mê mẫn,
sung sướng, mê ly.
Chính nàng không biết nên lấy thái độ gì khi đối mặt với người nam tử lấy đi
trinh tiết lần đầu này của mình.
Cơn hứng tình qua đi, Đỗ Vũ bắt đầu cảm giác tội lỗi, dù sao cô nàng này cũng
chỉ là xúc phạm hắn vài câu mà thôi, mà hắn cũng quá quen với những lời xúc
phạm, đây rõ ràng là do hắn thèm chịch, nào phải xả giận gì?
Đàn ông là vậy, khi cây gậy dưới đủng quần nâng lên rồi thì không còn quan tâm
gì nữa, trong đầu toàn nghĩ đến chịch, nhưng là chịch xong rồi mới nghĩ đến
những chuyện khác.
Giống như một số tên thiếu niên, lúc hứng lên rồi thì đi tìm gái bán hoa giải
quyết, chơi xong mới nhớ mình quên đeo ba con sâu, thế là mất ăn mất Ngủ vì sợ
sida.
" Hệ Thống, có cách gì xóa ký ức nàng ta về chuyện vừa diễn ra? " Đỗ Vũ trong
lòng hỏi hệ thống.
Ngay lập tức, Trên màn hình TV liền hiện lên vô số món đồ, với tương ứng giá
cả như : Thuốc Xóa Trí Nhớ 10 điểm tích lũy một liều, Thuốc Lãng Quên 4 điểm
tích lũy 1 liều, Máy Xóa Ký Ức 45 điểm tích lũy 1 cái . . . Vân vân và mây
mây.
Đỗ Vũ chọn mua 'Bút Xóa Ký Ức' xuất phẩm từ Phim điện ảnh Hollywood Điệp Vụ Áo
Đen với giá 35 điểm tích lũy.
Đỗ Vũ xóa ký ức chuyện vừa xảy ra khỏi trí nhớ của Nguyễn Thúy Nga, hắn nhẹ
nhàng mặc y phục cho nàng ta, rồi mới mang nàng ta ra ngoài.
Đặt Nguyễn Thúy Nga đứng trước cửa phòng, hắn đóng cửa đi vào mới bấm nút để
nàng ta tỉnh lại.
" Sao ta lại đứng đây? "
" À đúng! Ta là đi tìm Đại Thiếu Gia! "
Nguyễn Thúy Nga mơ hồ tỉnh lại, miệng lẩm bẩm rồi bước chân đi, nàng ta cảm
giác hạ bộ có chút đau đớn, bất quá không để tâm mấy.
Với tu vi Chiến Linh Hậu Kỳ, vết thương nho nhỏ nơi màng trinh nhanh chóng
lành lặn, lại thêm bị xóa ký ức nên là nàng ta mới không biết gì, vui vẻ đi
tìm người tình trong mộng.
Đứng trong phòng nhìn lén thấy Nguyễn Thúy Nga đi xa, Đỗ Vũ mới rời khỏi
phòng, hướng thẳng phòng ăn mà đến.
" Ngươi nhìn, Là tên thập ngũ thiếu gia! À không, là phế vật thiếu gia! "
" Đúng hắn rồi, hắn là lần thứ 10 thức tỉnh chiến hồn thất bại, bị Chiến Hồn
Điện đánh bay ra ngoài bất tỉnh nhân sự à! "
" Các ngươi nhỏ mồm lại, đã bảo các ngươi là chuyện của chủ tử, hạ nhân chúng
ta không được bàn tán! "
. ..
Đỗ Vũ vừa đến phòng ăn thì đã nghe đám Người hầu nhìn về phía mình bàn tán xôn
xao.
Đỗ Vũ mặt không đổi sắc, vẫn thong dong mà đi.
" Ồ? Thập Ngũ Đệ? Chưa chết sao? Ha ha ha, đệ đúng là mạng con 'Đỉa' mà, bị
Chiến Hồn Điện đánh bay mười lần còn chưa chết! " Đỗ Vũ vừa bước vào thì một
thanh niên nhân gần đó mở miệng với giọng trào phúng nói.
Đỗ Vũ nhìn qua, theo trí nhớ 'Đỗ Vũ' hắn nhận ra đây là Cửu ca Đỗ Vân Trung,
đứa con thứ 9 của phụ thân 'Đỗ Vũ'.
" Ha Ha, Cửu ca quá khen! Đệ đây tâm lĩnh! " Đỗ Vũ mặt cười cười nói, không hề
biểu lộ tức giận, dù cho đối phương ngụ ý nói mình là kẻ ăn bám.
" Khà khà, không ngờ Thập Ngũ Đệ ngươi không những mạng con đỉa, mà da mặt
cũng dày không kém! " Đỗ Vân Bân ngồi bên cũng mở miệng giọng tiếu ý nói.
" Bát Ca quá khen! Bát Ca quá khen! " Đỗ Vũ vẫn khuôn mặt cười cười trả lời,
hắn gọi hạ nhân mang đồ ăn đến, thong dong ngồi ăn, không hề quan tâm xung
quanh ai nấy cũng nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ.
Một lúc sau, mấy tên ca ca tỷ muội khác của hắn đến ăn, nhưng là đều coi hắn
như không khí, còn chẳng thèm chào hỏi dù là trào phúng như Đỗ Vân Trung cùng
Đỗ Vân Bân.
Đối thiếu niên 'Đỗ Vũ', Đỗ Vũ cũng là có chút bội phục lên, mẹ qua đời sớm,
lại có một đám huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ bắt nạt, bắt đầu từ lúc 6
tuổi liền cơ hồ một cái nhân sinh khổ đau, khi đó vẫn chỉ là một đứa bé, thực
không biết như thế nào kiên trì xuống đến bây giờ.
" Thế giới này còn thực sự là tàn khốc a, thực lực vi tôn, căn bản không có
cái gì thân tình có thể nói ." Đỗ Vũ trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên một
chút minh quang, miệng khẽ mĩm cười.
Ăn xong, Đỗ Vũ chậm rãi đứng lên, cất bước rời khỏi phòng ăn, hắn mua trong hệ
thống cửa hàng một cây 'Mê Hồn Ảo Mộng Hương' với giá 298 điểm tích lũy, vì
giải mối uất hận 'Đỗ Vũ' thân xác để lại, hắn đành nhịn đau mà tiêu tốn điểm
tích lũy.
Đỗ Vũ vận công, linh lực tự tập đầu ngón tay, hóa thành một ngọn lửa nhỏ,
thiêu đốt cây Nhan, tiếp đó hắn tìm vị trí kín đáo cắm cây Nhan trước phòng
ăn.
Khói hương theo hướng gió thổi vào phòng ăn, sau đó lan tỏa khắp phòng ăn, đám
người bên trong Không hề hay biết.
Đỗ Vũ chỉ đi khỏi khoảng 15 phút, đám người bên trong bắt đầu nổi điên!
Người thì nói mình là Thiếu Chủ, người thì nói mình là Thiếu Phu Nhân, kẻ thì
nói mình là Chiến Tông Cường Giả, tên thì nói mình là Quản Gia Đỗ Gia . . .
Vân vân và mây mây.
Nói chung đám huynh đệ tỷ muội của hắn cùng đám người hầu, không ai thoát
khỏi, vì bọn hắn chưa đạt đến cảnh giới Ích Cốc (không cần ăn) nên đều tìm đến
phòng ăn.
Mê Hồn Ảo Mộng Hương đã làm cho bọn hắn rơi vào giấc mộng của chính mình, nếu
không có Đại Chiến Sư cường giả vận hồn lực giải thoát cho bọn hắn, thì bọn
hắn sẽ mãi mãi rơi vào giấc mộng của chính mình.
. ..
" Thế giới này không khí thật trong lành! " Đỗ Vũ bước đi trên đường, hít sâu
một hơi lẩm bẩm, ánh mắt chiêm ngưỡng xung quanh.
Thanh Vân Thành đường xá rộng rãi, hai bên đường đủ thứ kiến trúc, đình đài
lầu các cao chót vót, sơn son thiếp vàng.
Binh sĩ Thanh Vân Quốc có mặt ở khắp nơi, người người mang giáp vàng, thương
sắc, khí huyết tràn đầy, linh lực bức người, chia thành từng nhóm canh giữ
tường thành, tuần tra đường phố, bảo vệ trị an cho kinh đô, tuyệt nhiên không
có kẻ nào dám làm xằng làm bậy.