Người đăng: Lephuocsuong
"Đừng ngụy biện nữa, lão tử không dùng linh lực, cùng ngươi cảnh giới, là nam
nhân, thì đến một trận, sinh tử chiến ..." Tần Túc Kỳ quát tháo.
Doãn Thiên Sầu nhìn nhìn Tần Túc Kỳ, trong lòng suy nghĩ có nên hay không cho
tên này một vả nằm sấp mặt.
Liễu Phiêu Phiêu thì lo lắng giật giật Doãn Thiên Sầu góc áo.
"Tần Túc Kỳ ...."
Đúng lúc này, một giọng quát tháo của nữ nhân từ bên ngoài truyền vào.
Tiếng quát tháo này truyền vào tai mọi người, tựa như hung hãn một chút nữ
nhân tiếng quát mà thôi, nhưng truyền vào tai Tần Túc Kỳ, thì tựa như Sư Tử
hống, mang theo phô thiên cái địa uy áp.
Ầm ~~
Tần Túc Kỳ theo bản năng quỳ xuống.
Tần Túc Kỳ hành động làm toàn trường trong nháy mắt đều ngây ngốc.
Mộng bức!
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Doãn Thiên Sầu cũng trừng mắt, Liễu Phiêu Phiêu cũng tròn mắt.
Tần Túc Kỳ cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng một bộ mộng bức nhìn
mình, cảm thấy thật mẹ nó xấu hổ ...
'Không đúng, nàng đã phản bội ta, ta việc gì phải quỳ?'
Tần Túc Kỳ liền đứng lên.
Đúng lúc này.
Một bàn tay nắm lấy Tần Túc Kỳ lỗ tai, giọng quát tháo:"Chàng nhìn cho kỹ, xem
đây là người nào???"
Hồ Hồng Điệp tay phải nắm lỗ tai, tay trái cầm bức tranh đưa qua đưa lại trước
mặt Tần Túc Kỳ.
Phía sau bức tranh đứng đó một xinh đẹp thiếu nữ, cũng chính là mỹ nhân trong
bức tranh kia.
"Đây là ...?" Tần Túc Kỳ ngu người, nhìn thiếu nữ trước mặt, lại nhìn qua Hồ
Hồng Điệp.
"Là muội muội của ta, ta không phải đã nói với chàng ta có một cái bề ngoài
rất giống ta muội muội?"
Hồ Hồng Điệp rất tức giận, muội muội của nàng trời sinh không nói được, còn
rất hướng nội, mời được nó giúp nàng giải thích, quả thật không dễ dàng chút
nào.
Tần Túc Kỳ quả thật khóc không ra nước mắt, đây là rất giống sao?
Rõ ràng là giống như đúc, tựa như song sinh một dạng, nếu không phải tính cách
cùng khí chất khác biệt, quả thật không cách nào nhận ra.
Tần Túc Kỳ lúc này biết, mình hiểu lầm rồi, người trong tranh bộ dáng cùng khí
chất cùng muội muội nàng giống như đúc.
Đột nhiên.
Hồ Hồng Điệp muội muội ôm mặt bỏ chạy.
"Muội muội, ngươi chạy cái gì?" Hồ Hồng Điệp lớn tiếng gọi, nàng không hiểu
muội muội mình vì sao lại chạy.
Nhưng sau một giây.
Nàng biết muội muội tại sao lại chạy, bởi vì, nàng nhìn thấy trong tranh nam
nhân đang đứng trước mặt mình, tay ôm một xinh đẹp thiếu nữ.
"Tên khốn nạn, dám phụ bạc lão nương muội muội, lão nương giết ngươi!"
Hồ Hồng Điệp linh lực cương mãnh ngưng thành nắm đấm, một quyền đấm thẳng vào
mặt Doãn Thiên Sầu.
Doãn Thiên Sầu bị Hồ Hồng Điệp thao tác cho sợ ngây người.
Còn chưa phân biệt thực hư, liền muốn một quyền đánh nổ ta đầu chó.
Không khỏi cũng quá bá đạo đi.
Liễu Phiêu Phiêu miệng mở rộng, có chút trợn mắt hốc mồm, nàng chưa hề nghĩ
tới sẽ là dạng này.
'Ta làm sao ngốc như vậy, tình cảnh này lại không kích hoạt bảo mệnh đồ vật.'
'Ta hại chết Thiên Sầu rồi, ô ô ...'
Liễu Phiêu Phiêu trong nháy mắt có nước mắt chảy ra.
Nhưng là ~~
Rắc rắc ~~
Á ~~
Có tiếng xương gãy vang lên, theo sau là tiếng kêu la của Hồ Hồng Điệp.
Người xung quanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Doãn Thiên Sầu
tay đã bóp lấy cổ Hồ Hồng Điệp.
Hắn nhìn bên ngoài nói:"Cô nương, ngươi còn không đi vào giải thích chuyện
này, tỷ tỷ cô nương cổ sẽ bị ta bóp nát đấy."
"Ngươi muốn chết ..."
Tần Túc Kỳ giận giữ, sát ý phun trào giận lại là một cước đạp tới, cương mãnh
linh lực, ẩn chứa cước ý, xé phong rít gào.
Răn rắc ~~~
Bành ~~
Tần Túc Kỳ một cuớc, Doãn Thiên Sầu hai cước.
A a a ...
Tần Túc Kỳ kêu thảm một tiếng, hắn bị đá bay, chân gãy nát, xương ngực cũng
gãy, mồm phun máu thành cầu vồng, thân hình bay đập vào tường, trượt xuống
đất, mất sức chiến đấu.
Hắn không nghĩ tới lại biến thành dạng này.
Đến cùng là vì cái gì?
Đây hết thảy đều để hắn không nghĩ ra a.
Đối phương rõ ràng không có dùng linh lực a, làm sao lại mạnh như vậy, ai có
thể cho hắn giải thích không?
Người xung quanh đều há mồm trợn mắt.
Liễu Phiêu Phiêu càng là không hiểu ra làm sao, người nam nhân đang ôm nàng có
phải hay không là Doãn Thiên Sầu?
Một cái tu vi yếu kém, tính tình ôn hòa, làm sao lại biến thành hung ác như
vậy?
Đúng lúc này.
Hồ Hồng Điệp muội muội khóc bù lu bù loa từ bên ngoài chạy vào, nàng đứng bên
ngoài nhìn vào, thấy được, nhưng nàng không nói được, cho nên trước đó không
có hô ngăn cản tỷ tỷ được.
Cuối cùng lại để sự tình phát sinh đến mức này.
Nàng nước mắt chảy dài, hai tay liên tục quơ múa, ra ký hiệu, nói cho tỷ tỷ sự
việc.
Một hồi sau.
Doãn Thiên Sầu buông ra Hồ Hồng Điệp, lạnh lùng:"Giờ thì hiểu rồi chứ? Mau đem
mọi chuyện giải thích rõ ràng!"
Hồ Hồng Điệp ánh mắt tràn ngập kinh sợ, trước đó nàng cảm nhận được, đối
phương thật sự muốn bóp chết nàng.
Nàng thở dốc mấy hơi liền vội vàng giải thích:"Thật xin lỗi, là ta hiểu lầm
các hạ, muội muội ta đơn phương tương tư các hạ, không liên quan gì đến các
hạ."
Doãn Thiên Sầu khí tức bá đạo đột nhiên biến mất, hắn nhìn Liễu Phiêu Phiêu ôn
tồn hỏi:"Giờ thì tin tưởng ta rồi sao?"
Liễu Phiêu Phiêu gật gật đầu.
Hiện tại cũng đã dạng này, còn ở đây ăn uống gì nữa.
Doãn Thiên Sầu giới chỉ loé sáng, ném ra một đống Linh thạch.
"Bồi thường hư hỏng đồ vật."
Hắn để lại một câu, liền ôm Liễu Phiêu Phiêu rời đi.