Người đăng: hieu03052002
Sau trận chiến với Phi Thiên đội, vòng loại lúc này chỉ còn 8 đội, thứ hạng
của Phương Nhi và Phương Ngạo Thiên sau hai trận chiến đã chắc chắn nằm trong
nhóm một trăm đệ tử tinh anh.
Hắn biết với thực lực của hắn, muốn chiến thắng Phi Thiên Đội chỉ sợ liều mạng
cũng không thể, Luyện Khí đội lại cư nhiên dựa vào trận thế kỳ quái, đánh cho
Phi Thiên đội tơi tả không còn manh giáp. Hắn hiểu rằng cơ hội cho hắn có thể
chiến thắng trận chiến tiếp theo chỉ là con số không.
Sau trận chiến với Phi Thiên đội, danh tính Phương Nhi và Phương Ngạo Thiên đã
vang dội khắp Quỷ Tông. Một thiếu niên chưa đến hai mươi có thể bày trận, pháp
thuật phụ trợ đạt tới trăm phần trăm, một thiếu nữ mười bảy tuổi có thể một
kiếm cứng đối cứng với Liệt Hỏa Phủ, chống đỡ được Phi Thiên Ưng không thua
kém……
Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, đoán già đoán non. Có người còn nghĩ rằng
Luyện Khí Đường có công pháp đặc thù nào đó cực kỳ mạnh mẽ có thể tăng cường
tu vi cực nhanh.
Phương Nhi, chúng ta chắc chắn đã nằm trong nhóm một trăm người được quyền
tiến vào Quỷ Môn Quan. Hiện tại không cần thiết phải tiếp tục tham dự khảo
hạch nữa, thời gian từ bây giờ tới lúc khai mở Quỷ Môn Quan còn khoảng ba
tháng, huynh nghĩ trong thời gian này, huynh và muội nên bỏ chút thời gian,
củng cố lại lực lượng.
Về nền tảng thực lực, cả huynh và muội đều khá tốt, chỉ là cách thức vận
dụng ma pháp và đấu kỹ còn quá thô sơ. Sau trận chiến với Phi Thiên đội, huynh
cảm giác có chút lĩnh ngộ, cần thời gian để tu luyện và bổ xung căn cơ.
Phương Ngạo Thiên trầm ngâm nói
Huynh sao thì muội vậy
Phương Nhi nhu thuận trả lời
Được, vậy ta và muội sẽ bế quan một tháng củng cố thực lực, sau một tháng
chúng ta sẽ tiến vào Tàng Bảo Các một lần nữa.
Tàng Bảo Các ??
Phương Nhi tròn mắt
Đúng vậy, huynh có linh cảm, Tàng Bảo Các không đơn giản chỉ là một khu mỏ
bỏ hoang, lần trước tiến vào huynh có cảm giác rất kỳ lạ. Chúng ta nên quay
lại tìm hiểu một phen.
Phương Nhi gật gật đầu rồi vuốt vuốt con cáo nhỏ đang cuộn tròn trong vòng tay
nàng lim dim ngủ. Nàng vẫn là như vậy, đối mặt với người khác, ngoài Phương
Ngạo Thiên, nàng tựa như một tảng băng vạn năm, lạnh lùng, cô tịch. Nhưng với
hắn, nàng luôn là một cô gái nhu thuận, dịu dàng, luôn nghe lời hắn vô điều
kiện, có lẽ…….
Khốn kiếp, Phương Nhi, muội thế nào rồi !!
Phương Ngạo Thiên thở hào hển, khuôn mặt lấm lem, bộ bạch y mặc trên người sớm
rách nát hở đầu hở đuôi.
Muội không sao…..
Phương Ngạo Thiên nghiến răng, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía sơn động phía
trước.
Hắn và Phương Nhi đã mắc kẹt ở đây gần một tháng, một tháng trước hắn và
Phương Nhi quay trở lại Tàng Bảo Các.
Quả nhiên khi tiến sâu vào trong, hắn lại cảm nhận được một nguồn năng lượng
kỳ lạ dao động. Nhưng hắn không ngờ rằng trong động này lại có một đầu ma thú
khủng khiếp như vậy ẩn náu.
Nó là một quái vật từ thời hồng hoang, đầu lân, mình sư tử, trên thân có rất
nhiều vảy cứng như sắt.
Mặc kệ là hắn và Phương Nhi dùng ma pháp gì, chiêu thức gì cũng không xuyên
qua nổi, con quái vật lại có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, luồng lửa phun ra
từ miệng nó khiến Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi mấy lần suýt chết. Trong lúc
nguy hiểm, Phương Ngạo Thiên liều mạng dẫn Phương Nhi chui vào trong một sơn
động trong lòng Tàng Bảo Các rồi sử dụng tận tinh lực bố trí ra Khốn Thần Trận
mới miễn cưỡng ngăn chặn được quái vật.
Giao chiến gần một tháng, mặc dù không làm được gì con quái vật nhưng Phương
Ngạo Thiên dựa vào Khốn Thần Trận vẫn cố gắng miễn cưỡng duy trì, không bị tổn
hại.
Có điều con quái vật này quá khủng bố, nó nằm canh ngoài cửa động khiến Phương
Ngạo Thiên và Phương Nhi vô pháp trốn thoát.
Phương Ngạo Thiên không trả lời, hắn vò đầu bứt tai đi loanh quanh tính toán.
Đi ra ngoài, hẳn không thể, giờ chỉ còn cách đi sâu vào trong sơn động này,
liều một lần, biết đâu sơn động này ăn thông với các sơn động khác. Nghĩ vậy,
hắn nắm chặt tay:
Phương Ngạo Thiên mò mẫm tiến vào phía trong động, Phương Nhi bám sát theo
sau, dưới ánh sáng mờ mờ từ hỏa cầu trên tay Phương Ngạo Thiên mơ hồ cảm thấy
có ánh sáng phía trên. Hắn giơ hỏa cầu, hướng lên trần động quan sát.
Phía trên cao, hắn nhìn thấy vô số nhũ đá kỳ lạ, đủ màu sắc, Phương Ngạo Thiên
nhìn đám nhũ đá phía trên rồi cau mày.
Nhũ đá sao lại có nhiều màu sắc như vậy ?
Phương Ngạo Thiên chỉ tay lên trần động, nhắm vào một cây nhũ đá rồi phát động
Dung Kim Chỉ.
Một luồng chỉ phong màu hồng nháng lên, đâm thẳng vào cây nhũ đá
Xoạt….
Một cây nhũ đá rụng xuống, từ chỗ cây nhũ đá bị rụng, một giọt nước trong suốt
từ chỗ đứt nhỏ xuống.
Vù…..
Con cáo nhỏ Tiểu Bạch trên vai Phương Nhi vốn vẫn lim dim nằm ngủ chợt mở to
mắt rồi phóng vọt tới, há miệng đớp lấy giọt nước nhỏ xuống.
Ngay sau đó, nó nằm phục xuống đất, từ trên thân thể một nguồn năng lượng
khổng lồ tỏa ra tứ phía, đôi mắt nó đỏ rực, bộ lông cũng bất chợt dần chuyển
từ màu trắng thành màu đỏ như lửa. Một khắc sau, nó rít lên một tiếng dài, rồi
bất chợt nằm im dưới mặt đất không động đậy.
…..
“Ngươi đã tỉnh lại rồi sao Tiểu Kim”
“Vâng thưa chủ nhân, ta cảm thấy chủ nhân sắp gặp tai họa lớn nên không yên
tâm”
“Chủ nhân, từ đâu ngài có được con Cửu Vĩ Tuyết Hồ kia ?”
“Là do ta và Phương Nhi bắt được trong rừng ? Có vấn đề sao ?”
“Không có vấn đề, tuyệt đối là tốt. Cửu Vĩ Tuyết Hồ là một trong những dị thú
cực hiếm thấy, khi đạt tới cửu vỹ (chín đuôi) lực lượng của nó có thể ngang
với ta, đồng thời còn có tốc độ vô cùng khủng khiếp, cho dù là ta thời kỳ sung
mãn nhất cũng chưa chắc bắt được nó”
“Chỉ là….Cửu Vĩ Tuyết Hồ sau đại chiến Thần Ma đã bị tiêu diệt toàn tộc, thật
không ngờ hôm nay lại gặp một con ở đây, chủ nhân, hãy trân trọng nó, nếu nó
có thể tiến hóa tới Cửu Vĩ, chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực không nghi
ngờ”
“Uhm, Tiểu Kim, ngươi nhìn thấy con quái vật ở cửa động không ? Nó là loại
quái vật gì ? Ma pháp của ta không ngờ không có chút tác dụng với nó ?”
“Chủ nhân, thực ta cũng không rõ nó là quái vật gì, ta chưa từng nhìn thấy
qua, có điều ta nhận ra nó có khí tức của rồng, rất có thể nó là một loại địa
long biến dị, nó hiện tại mới chỉ là ấu thú, nếu có thể thu nó làm tọa kỵ thì
sau này rất có lợi.”
…..
“Ngươi đùa hả, nó to lớn như vậy, sức mạnh khủng khiếp như vậy….thu nó ? Nó
chưa giết ta thì đã may mắn lắm rồi”