Bố Trận, Sơ Độ Càn Khôn


Người đăng: hieu03052002

Sau khi nghiên cứu kỹ càng, Phương Ngạo Thiên bắt đầu bố trí trận pháp, trận
pháp hắn bố trí tên là Ảo Thiên Trận, trận Ảo Thiên là một trong những trận
thế rất tốt để tạo ra ảo cảnh che dấu. Trong trận nhìn ra tất cả đều như bình
thường, nhưng nếu từ bên ngoài trận xông vào, tất sẽ bị vây trong ảo cảnh, mặc
dù trận thế không có năng lực sát thương nhưng ở phiến đại lục này, người xông
qua trận được có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trừ các cường giả, cường hành
dùng ma pháp hoặc lực lượng mạnh mẽ phá vỡ kết cấu trận thì không nói làm gì.
Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa trận pháp nào cũng có thể đơn giản như
vậy mà phá vỡ, trận pháp cấp độ càng cao, bát quái tương sinh càng mạnh mẽ,
căn bản muốn dụng lực phá hoại chỉ là nằm mơ, chỉ có thể dựa vào hiểu biết mà
xông trận, ngu muội đâm đầu vào thì dù thực lực cao hơn người bố trận cũng chỉ
loay hoay chờ chết.

Quyết định rõ ràng, Phương Ngạo Thiên liền lấy ra một đống Tinh Kim Thiết, rồi
bắt đầu bố trí ảo trận quanh ngôi nhà nhỏ, ảo trận hắn bày ra đặc biệt thêm
bớt một số thứ, bên ngoài nhìn vào quang cảnh vẫn như cũ, nhưng bước vào trận
thì thiên địa biến sắc nhìn như tận thế.

Bát quái tương sinh tương khắc hắn đã thấu triệt toàn bộ, các phương vị được
bố trí cực kỳ tinh diệu, trận thế không những có khả năng sinh ra ảo cảnh, còn
có khả năng tự động điều chỉnh khi có người cường hành đột phá trận. Chỉ là
thực lực hắn còn quá kém, ảo ảnh vẫn chỉ là ảo ảnh không có tác dụng gì lớn
với cao thủ, nhưng với hắn như vậy đã là quá cẩn thận.

Hì hục đến chiều, rốt cuộc trận thế cũng hoàn thiện, hắn mỉm cười, mỹ mãn nhìn
thành quả đầu tiên.


  • Đại ca….đại ca..
    Khi hắn đang mải ngắm nhìn trận thế, Phương Nhi đã trở về, tiếng gọi trong
    trẻo của cô bé khiến hắn cảm thấy rất ấm áp.


  • Sao rồi Phương Nhi, có bán được không.


  • Đại ca, muội bán được 100 kim tệ…..thật….là nhiều tiền nha


  • 100 kim tệ ?
    Hắn đưa cho Phương Nhi gần 200 khỏa Ô Kim trung phẩm, theo giá thị trường hẳn
    cũng phải bán được hai ba trăm kim tệ mới đúng. Hẳn là tên khốn nào đó chèn ép
    Phương Nhi.


  • Đại ca, muội còn mua rất nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều quần áo đẹp nữa, huynh
    xem nè
    Phương Nhi cười, rồi mở cái bọc lớn xách ở tay. Nhìn đống đồ ăn và quần áo,
    hắn mỉm cười, sự căm tức khi biết Phương Nhi bị gạt bỗng chốc bay biến, thay
    vào đó là sự ấm áp. Tình cảm, đó luôn là chỗ dựa vững chãi nhất, gia đình luôn
    là nơi ấm áp nhất.


Hắn xoa đầu Phương Nhi rồi nói:
- Muội muội, từ nay muội không cần phải lo lắng, tất cả ca ca sẽ lo cho muội.
Từ hôm nay ca ca sẽ phải bế quan luyện công, ước chừng một tháng mới xuất
quan. Muội phải cẩn thận, nếu thiếu tiền thì mang một ít Ô Kim kia đi bán,
nhưng vạn lần phải cẩn thận, có bất trắc ngay lập tức quay lại nhà.

Nói xong, hắn chỉ dẫn cho Phương Nhi cách thức xuất nhập trận pháp. Chứng kiến
trận pháp thần kỳ của hắn, Phương Nhi tròn mắt, trong lòng vô thức dâng lên
một sự sùng kinh đối với ca ca nàng.

Chuẩn bị xong xuôi mọi việc, Phương Ngạo Thiên tiến vào tâm trận, bắt đầu
luyện công.

Trước khi luyện công, hắn thử tìm cách liên lạc với Tiểu Kim đang nằm trong
Thần Đỉnh, nhưng thật kỳ lạ, con rồng nhỏ kia không ngờ lại nằm im không động
đậy, hắn có gọi thế nào cũng không nhúc nhích.

Không kết quả, hắn thở dài rồi bỏ qua, bắt đầu luyện công.

Ma pháp hay luyện thể đều có chung một mục đích, thanh tẩy cơ thể, đẩy hết tạp
chất ra ngoài, đả thông sinh tử nhị kiều, tăng khả năng câu thông thiên địa
của thân thể.

Con người vốn dĩ sinh ra trong thiên địa, chỉ là thời gian càng lâu, kinh mạch
càng lắng đọng nhiều tạp chất.

Cũng vì vậy, kinh mạch càng cường hóa mạnh mẽ, sẽ càng rộng rãi, khả năng chứa
đựng năng lượng tự nhiên càng lớn.

Tạp chất tồn tại trong kinh mạch rất nhiều, phải dùng năng lượng hoặc nguyên
tố ma pháp đốt cháy. Đối với các chiến sĩ, họ chú trọng luyện thể, năng lượng
tích súc đẩy tạp chất ra khỏi cơ thể, do chú trọng luyện thể, gân cốt của họ
chịu được lực lượng hơn gấp nhiều lần các pháp sư, đòng thời mỗi khi đả thông
một mạch, lượng năng lượng tích súc lại nhiều hơn, khả năng kháng ma pháp của
cơ thể lại tăng lên. Nhưng như vậy không có nghĩa ma pháp sư yếu đuối, thậm
chí có thể nói, ma pháp sư còn mạnh mẽ hơn chiến sĩ, ma pháp sư đả thông kinh
mạch chính là dùng nguyên tố năng lượng đốt cháy tạp chất trong chính kinh
mạch của mình, muốn đốt cháy hết tạp chất cần phải có năng lượng lớn, tích tụ,
khi đạt tới đỉnh điểm mới chậm rãi dùng năng lượng hun đúc kinh mạch, đốt cháy
tạp chất.

Trong quá trình chiến đấu, ma pháp còn có ưu thế sát thương trên diện rộng còn
chiến sĩ chỉ có thể cận chiến, tất nhiên độ dẻo dai và sức chịu đựng thì ma
pháp sư không thể bằng chiến sĩ.

Phân tích đến như vậy, có lẽ ngoài Phương Ngạo Thiên không ai trên đại lục có
thể, trong khái niệm của bọn họ chỉ có một thứ, đó là khi cảm thấy không tích
tụ thêm được năng lượng, ma pháp tức là đã đạt tới đỉnh cấp, sau đó cường hành
sử dụng ma pháp hay năng lượng đột phá vào kinh mạch, đẩy tạp chất văng ra,
nhưng vô hình trung, cách làm của họ lại khiến tạp chất từ các tiểu mạch dồn
nén vào các kinh mạch khác, vì vậy càng tu luyện, sự khó khăn càng lớn, khả
năng thất bại, tẩu hỏa nhập ma càng cao. Nhưng đó là bất khả kháng, họ đâu có
kiến thức hiện đại ở thế giới của Phương Ngạo Thiên, họ đâu biết gì về y khoa,
về cấu tạo cơ thể con người như hắn.

Tầng một, Sơ Độ Càn Khôn có công hiệu gia tăng sức đề kháng ma pháp của cơ
thể, cường hóa kinh mạch. Luyện tập Sơ Độ Càn Khôn, cơ thể phải chịu đau đớn
khủng khiếp, năng lượng liên tục công phạt rồi lại khôi phục kinh mạch, từng
mạch máu luôn trong tình trạng căng cứng, từng chút từng chút giãn ra tới mức
tối đa.

Lần đầu luyện tập đã phải chịu đau đớn cùng cực, Phương Ngạo Thiên cảm giác
như đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cơ thể hắn liên tục bị năng
lượng phá hủy rồi lại chữa trị. Mặc dù đau đớn nhưng hắn không hề giảm cường
độ tu luyện, năng lượng từ Thần Đỉnh liên tục được huy động, công phá khắp cơ
thể.

Sau gần 7 ngày ma luyện, trên đầu Phương Ngạo Thiên chợt hình thành một đám
mây màu trắng, đây là lúc tối quan trọng, cũng là lúc đột phá, dị biến chợt
xuất hiện. Ngũ đại quang cầu vốn vẫn bình lặng, kết hợp với nhau sinh ra năng
lượng vô thuộc tính, bỗng chống dừng lại, Hỏa cầu nóng bỏng đột ngột tỏa ra
một nhiệt lượng cực lớn, đâm thẳng vào kinh mạch Phương Ngạo Thiên, luồng lửa
nóng bỏng như muốn thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng khiến Phương Ngạo Thiên
cực kỳ đau đớn, liên tục hai canh giờ chịu đựng thiêu đốt, ý chí của Phương
Ngạo Thiên dần dần trở nên mơ hồ.

Đúng lúc này, Băng cầu phát sáng, một luồng khí lạnh lan tràn, làm dịu bớt sức
nóng từ nhiệt lượng của hỏa cầu, chỉ trong chốc lát, Phương Ngạo Thiên trở
thành một quái nhân. Nửa bên trái thân hình đỏ rực như lửa, nửa bên phải lại
đóng băng, hai luồng năng lượng đối nghịch liên tục xung đột, chiến trường của
chúng chính là đan điền. Sau khoảng một thời thần chiến đấu bất phân thắng
bại, hai luồng năng lượng dung hợp làm một rồi mạnh mẽ xông phá các kinh mạch,
tạp chất trong kinh mạch như củi khô gặp lửa, bất kì nơi nào luồng năng lượng
quái dị đi qua ngay lập tức trở nên trong sạch.


  • Bụp, bụp, bụp..

Mấy tiếng động nhỏ vang lên liên tục, thân thể của Phương Ngạo Thiên chợt trở
nên thư thái, thoải mái lạ thường, toàn bộ đau đớn biến mất.

Sau khi đả thông toàn bộ kinh mạch, hai luồng năng lượng kia đột ngột biến
mất, năng lượng vô thuộc tính lại một lần nữa chầm chậm xoa dịu toàn thân
Phương Ngạo Thiên.


Vô Thần Đỉnh - Chương #10