Phá Không


Người đăng: hieu03052002

Phi Lộ
- Phương Ngạo Thiên, ngươi đứng lại cho ta
Giáo sư Hoàng gào lớn, mặt đỏ bừng, tóc tai dựng ngược. Cái tên hỗn đản này
lại trộm đồ của ta, lần này hắn dám bạo gan trộm lấy nghiên cứu đắc ý nhất của
ta, Hỏa Thần Đỉnh để……mang đi pic nic nấu cơm.

Giáo sư Hoàng là nhà khoa học vĩ đại nhất của loài người trong trăm vạn năm
trở lại, cách đây một tháng, giáo sư đã nghiên cứu thành công, chế tạo ra Vô
Thần Đỉnh, Thần Đỉnh có tác dụng như một trung khu năng lượng nguyên tử, có
thể hấp thụ toàn bộ năng lượng trên thế giới như lửa, băng, gió, khí, sấm sét,
rồi chuyển hóa thành một loại năng lượng vô thuộc tính, tùy thời có thể chuyển
đổi ngược lại, tạo ra các nguồn năng lượng khác nhau. Thêm vào đó, Thần Đỉnh
có khả năng hấp thu vô hạn, ngoài ra nó còn một khả năng thần kỳ khác, chính
là phóng to thu nhỏ tùy ý, nếu bị người khác tấn công, chỉ cần nhảy vào Thần
Đỉnh….tất nhiên phải mang theo thiết bị đặc biệt, nếu như tự dưng nhảy vào sẽ
bị nguồn năng lượng khủng khiếp trong đó đánh tan thành bụi phấn.

Nhưng….thành tựu lớn nhất của lão lại bị tên đồ đệ hỗn đản mang đi để….cua
gái..


  • Thật là tức chết !! Tên khốn kiếp kia, ngươi trở về sẽ biết tay ta
    Giáo sư Hoàng thở hổn hển, gầm rú….


  • Chỉ là một cái đỉnh, đâu cần phải nghiêm trọng vậy chứ !!!
    Phương Ngạo Thiên mỉm cười gian tà…..


………………………………


  • Ta đang ở đâu ?
    Mẹ kiếp, lão giáo sư chết tiệt, không phải nói Thần Đỉnh có thể hấp thu toàn
    bộ năng lượng không hạn chế sao, chỉ là một cơn bão nhỏ, vài tia sét, thế nào
    lại nổ tanh bành như vậy chứ….cũng may lão tử cao số, nếu không hẳn phải tan
    xác theo cái đỉnh chết tiệt kia.

Nhưng…

Đây là đâu ?
Ngọn đồi nơi hắn cùng các mỹ nữ cắm trại lúc này đã biến mất, thay vào đó là
một khu rừng với rất nhiều loại cây kỳ lạ. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, lại
dụi mắt vài lần…


  • Grao !!!
    Chợt, một tiếng gầm rung chuyển mặt đất vang lên, Ngạo Thiên quay đầu lại,
    thấy một con quái thú, to như một con hổ đang gầm gừ lao tới. Con quái vật có
    một sừng, thân hình vằn vện, nhìn nửa giống tê giác, nửa giống cọp ầm ầm lao
    tới như một chiếc xe tăng.


  • Cái….cái này….cứu mạng….
    Ngạo Thiên điên cuồng bỏ chạy, con quái thú bám sát đằng sau, khoảng cách ngày
    càng gần. Lâm nguy, hắn chợt nhớ tới Thần Đỉnh, không biết nó có còn sau vụ nổ
    hay không ? Hắn vừa chạy vừa thò tay vào trong áo…..


  • Chẳng lẽ nổ tan xác rồi sao ?
    Con quái thú lúc này chỉ cách hắn vài bước chân, nó gầm lên dữ dội rồi há
    miệng, từ trong miệng quái thú, một hỏa cầu nóng rực phóng thẳng về phía Ngạo
    Thiên.


Theo bản năng, Phương Ngạo Thiên giơ hai tay che mặt, hỏa cầu mãnh liệt nóng
bỏng vừa chạm vào bàn tay hắn chợt biến mất như chưa từng tồn tại. Phương Ngạo
Thiên ngơ ngẩn nhìn tay mình, rồi lại nhìn con quái thú cũng đang tỏ vẻ kinh
ngạc đang nhìn hắn.

Không lẽ cái đỉnh chết tiệt kia chui vào tay ta ?

Phương Ngạo Thiên suy nghĩ, nhưng hắn cũng không còn thời gian mà nghiền ngẫm,
con quái thú thấy hỏa cầu không làm gì được đối phương liền điên cuồng nhảy
tới, thân hình khổng lồ của quái thú như một ngọn núi nhỏ đổ ập lên đầu Phương
Ngạo Thiên.


  • Rầm !!!!

Rừng cây rung động, mặt đất dưới cái vồ của quái thú sập xuống một mảng. Nhưng
lúc này, điều kì dị đã xảy ra, dưới chân quái thú không phải là cái xác Phương
Ngạo Thiên, mà là một cái đỉnh kim loại, dưới sức mạnh của quái thú đã lún
xuống đất hơn phân nửa.

Con quái thú bị mất con mồi gầm rú điên dại, đi vòng vòng quanh đỉnh cả nửa
ngày nhưng không cảm thấy khí tức hay mùi của con mồi, cuối cùng nó thất vọng
rời đi.

Phương Ngạo Thiên lúc này đang nằm trong đỉnh, tim đập thình thịch. May mắn,
thực là mẹ kiếp quá may mắn, trong lúc nguy cấp, không ngờ Thần Đỉnh lại theo
ý niệm của hắn mà xuất hiện, đem hắn bao bọc bên trong, nếu không dưới móng
vuốt của quái thú, hắn hẳn trở thành một miếng thịt bằm không sai.

Vừa lẩm bẩm, Phương Ngạo Thiên vừa suy nghĩ, cái thế giới chết tiệt này là thế
giới gì chứ ? Còn con quái thú kia nữa, mặc dù hắn bại hoại, thích tán gái,
nhưng đồng dạng cũng là một thiên tài, kiến thức của hắn có thể nói rất phong
phú, tài liệu về động thực vật trên thế giới hắn từng xem qua, thậm chí cả về
quái vật thời tiền sử, nhưng chưa bao giờ hắn đọc, thậm chí nghe qua về một
con quái vật nửa tê giác, nửa hổ, lại có thể phun ra lửa như vậy.

Không lẽ !!! Mẹ kiếp, không phải giống mấy quyển truyện rác rưởi trên internet
chứ, vụ nổ ở chỗ cắm trại không lẽ lại ném ta tới dị giới ?

Hắn không khẳng định, nhưng sự thật chứng minh, chỉ có giả thuyết này là hợp
lý.

Ngồi trong đỉnh khoảng 2 tiếng, thấy bên ngoài không có tiếng động, hắn mới
dám thu đỉnh ra ngoài. Hắn cũng không vội vã chạy lung tung xem xét mà kiếm
một cái hang động gần đó chui vào rồi bắt đầu tĩnh tâm tìm cách khống chế Vô
Thần Đỉnh, nói gì thì nói, đây là cái phao cứu sinh duy nhất của hắn, chỉ có
trời mới biết, khu rừng nguyên thủy bạt ngàn trước mặt kia có bao nhiêu quái
thú như vậy, nếu không khống chế được Thần Đỉnh, lúc nguy cấp chỉ có nước
chết.

Sau gần 3 tiếng, cuối cùng hắn cũng nghiệm ra một điều, qua vụ nổ, Vô Thần
Đỉnh vô tình đã quán nhập vào cơ thể hắn, tùy vào ý niệm của hắn mà khởi động,
tuy nhiên toàn bộ năng lượng của Thần Đỉnh đã biến mất, lúc này Thần Đỉnh chỉ
có một luồng năng lượng yếu ớt, như có, như không, chính là năng lượng từ hỏa
cầu mà quái vật bắn ra. Nếu miễn cưỡng sử dụng, cũng chỉ có thể phóng ra một
lần hỏa cầu mà thôi.

Có điều, năng lượng phóng ra sẽ thông qua cơ thể hắn, nói cách khác, Thần Đỉnh
như một trung khu năng lượng, còn hắn là….máy phát. Sau khi tìm đủ mọi cách,
cuối cùng hắn học theo các…..đại hiệp trong truyện kiếm hiệp, tự sáng chế ra
vài chiêu như….Lôi Hỏa Chưởng, Dung Kim Chỉ…..

Hắn đặt ra vài cái tên như vậy cho oai, thực ra chỉ là cách khống chế năng
lượng. Năng lượng trong Thần Đỉnh theo ý niệm của hắn, tùy thời phát ra ngoài
thân thể.

Ví dụ như Lôi Hỏa Chưởng, thực ra chỉ là hắn đưa năng lượng phát ra bàn tay,
nguồn năng lượng vô thuộc tính của Thần Đỉnh dựa theo suy nghĩ của hắn mà phát
ra theo các hình thái bất đồng, nếu hắn muốn lửa thì bàn tay sẽ bốc lửa, ngọn
lửa tùy theo năng lượng trong Thần Đỉnh mà đạt tới tình trạng bất đồng, với
nguồn năng lượng của hỏa cầu vừa thu được, hắn tính toán cùng lắm chỉ có thể
phát ra ngọn lửa vài trăm độ, cũng chỉ duy trì được khoảng vài phút là cùng.
Còn về Dung Kim Chỉ, hắn cảm thấy rất đắc ý, chỉ pháp này hắn dựa vào mấy khái
niệm !@$@$ trong truyện kiếm hiệp mà sáng tạo ra. Năng lượng không phóng ra
theo diện rộng mà áp súc trên đầu ngón tay, thậm chí hắn có thể áp súc toàn bộ
năng lượng của Thần Đỉnh, rồi bắn ra, vì năng lượng áp súc vào một điểm nên
sức xuyên phá cực kỳ khủng khiếp, có điều chiêu này cần thời gian áp súc năng
lượng, lúc nguy hiểm mà sử dụng rất mạo hiểm, có điều nếu đánh lén thì…..

Sau khi nắm chắc cách sử dụng của Thần Đỉnh, hắn mới yên tâm rời khỏi động, dù
sao nếu xài hết năng lượng, cùng lắm thì….chui vào đỉnh ngồi chơi, chẳng lo bị
đánh chết. Điều cần nhất bây giờ là tìm con quái thú kia, chọc nó phun ra vài
hỏa cầu nữa để “nạp năng lượng” cho thần đỉnh, nếu có thể rút kiệt năng lượng
của nó thì…càng tốt.


Vô Thần Đỉnh - Chương #1