Người đăng: cry.alonexxx@
Liên tiếp mấy ngày, Trần Thanh kéo Vương Ngữ Yên đi chơi khắp Mạn Đà Sơn
Trang, kèm theo 2 cái đuôi nho nhỏ là A Chu cùng A Bích.
Cứ mỗi ngày thức dậy, luyện công sáng sớm xong, bên cạnh Trần Thanh luôn
luôn xuất hiện Vương Ngữ Yên, luôn luôn im lặng đứng nhìn về phía hắn.
Không biết vì sao, trong đầu nàng luôn luôn xuất hiện Trần Thanh, số lần
nghĩ về Trần Thanh, người chỉ xuất hiện mấy ngày bên nàng, lại nhiều hơn Mộ
Dung Phục rất nhiều.
Mấy ngày qua, đôi khi Trần Thanh bắt cá, bắt gà, thỏ làm đồ ăn cho 3 vị
tiểu cô nương ăn . Đôi khi lại ngâm nga vài câu thơ, rút ống sáo ra thổi vài
bài ca thật êm dịu . A Chu, A Bích cùng Ngữ Yên cứ mỗi lần nhắm mắt về đêm ,
lại nhớ tới hình ảnh nụ cười dịu dàng mê người của Trần Thanh.
Đang trong lúc nhập thần, Ngữ Yên không hề hay biết A Chu cùng A Bích đều tới
. Ba người đứng im lặng nơi đó, nhìn bóng ảnh bay qua bay lại như Tiên của
hắn .....
-Ồ !!! Ba vị tiểu muội, tới lúc nào vậy ? - Trần Thanh dừng lại và ngạc nhiên kêu lên.
Đương nhiên là hắn giả vờ, với trình độ Tông Sư thì làm sao các nàng có thể
không hay không biết gì đến bên cạnh Trần Thanh được ?
- Đến thì làm sao ? Liên quan gì tới huynh ? - A Bích hờn dỗi nói, có vẻ
nàng không biết trong giọng nói của nàng đã mang theo mùi vị làm nũng.
Trần Thanh xua tay : - Đương nhiên là có, để 3 vị mỹ nữ tuyệt sắc thiên hương
đợi chờ huynh, phải nói thật là đến chính bản thân huynh còn ghét mình nữa
chứ - Hắn cười vô cùng dễ thương đến bên cạnh 3 nàng.
xoạt trong chốc lát ngắn ngủi, 3 vị mỹ nữ đã đỏ bừng mặt, nghẹo đầu nghẹo cổ không dám nhìn hắn.
- Ngữ Yên, muội có đàn tranh không ? - Trần Thanh đột nhiên hỏi.
Vương Ngữ Yên nghi hoặc nhìn hắn, nhưng rồi vẫn gật đầu đạo - Muội có 1 chiếc
? Huynh biết dùng à ? -
- Đương nhiên !!! Ta là ai chứ ? Không những cầm kỳ thi họa ta đều biết đủ mà
thiên văn, địa lý, võ công ta đều có thể nói là đệ nhất thiên hạ !!!! - Trần
Thanh rắm xú nói.
Nhưng cũng phải công nhận đó là sự thật, hắn đến từ thế kỷ 21, rồi thân kiêm
nhiều phó chức nghiệm khác nhau, đến nỗi võ công, thì ngang bằng với hắn ...
hoặc hơn 1 chút chỉ có thể là Vô Nhai Tử cùng quét rác tăng thôi.
Nhưng hiện tại, Vô Nhai Tử đã tàn phế, còn quét rác tăng thì chưa hiện thân
nơi giang hồ, có thể nói Trần Thanh đệ nhất thiên hạ võ công cũng không quá
đáng.
Ba nữ nhìn hắn tự tin ngất trời, hào khí như mây, tiêu sái phong độ
...v..v.v... ( kinh nhờ : TG ) phút chốc mặt lại bồi thêm 1 ráng chiều đỏ ửng
, khiến Trần Thanh nhìn muốn bay vào hun cho mỗi người 1 cái.
Thấy ánh mắt nóng rực của hắn, Ngữ Yên cô gái mặt mỏng nhất ngay lập tức chào
thua : - Huynh đợi ở đây, muội đi lấy !!! -
Xong rồi nàng chạy với tốc độ không thua gì hắn triển khai Lăng Ba Vi Bộ vào
trong nhà.
A Chu cùng A Bích làm người lương thiện, đơn thuần, lại không có cớ kiếm
cách chạy đi như Vương Ngữ Yên . Thẹn thùng chỉ biết cúi gầm mặt xuống bộ ngực
mới hơi hơi phát triển, làm Trần Thanh thắc mắc có nên giúp 2 tiểu muội ngực
to hơn không,
Một lúc lâu sau, Vương Ngữ Yên từ trong nhà đi ra, mặt vẫn còn hơi hồng ,
tay mang 1 chiếc đàn tranh cổ . Nàng đưa nó cho Trần Thanh.
Trần Thanh lúc cầm lấy, tay "vô tình" miết qua các ngón tay của Ngữ Yên khiến
cho nàng đỏ rần mặt, vội vàng rụt tay lại.
Trần Thanh cười lên ha hả, ngồi ngay xuống đất.
-Ta muốn ca cho các nàng nghe 1 bài, bài này tên là " Họa Địa Vi Lao" ( Trọn đời này chỉ vì nàng ).
Nói xong, Trần Thanh rút ống sáo ngang hông, thổi lên những điệu nhạc đầu du
dương, réo rắt.
Rồi đột ngột, hắn đặt ống sáo xuống, nhanh chóng đặt tay lên đàn . Hắn đánh
đàn trầm bổng, đôi lúc lại dùng tay gõ vào cạnh đàn, dùng nội kình phát ra
thành tiếng trống.
Hắn cất tiếng hát
Chỉ vì nụ cười yêu kiều của nàng
Ta chẳng còn đường trốn chạy
Vung kiếm đoạn tơ tình
Tình cảm vẫn cứ
Vương vấn quanh các ngón tay
Chỉ vì chữ tình mà dày vò
Uổng xưng thiếu hiệp anh hào
Tiền kiếp tình nhi nữ
Ta vẫn còn nợ nàng
Ngày nay hoàn trả lại cho nàng
Trọn đời này ta chỉ vì nàng
Nguyện vì nàng vùi thân chốn địa lao
Trong lao tù ta dần dần già lão
Nhưng vẫn cho nàng thấy nụ cười hạnh phúc của ta
Nguyện vì nàng vùi thân chốn địa lao
Trong lao tù ta dần dần già lão
Vẫn nói với người đời rằng nàng rất tốt.
....
......
.....
Tiếng ca du dương đó vang lên khắp Mạn Đà Sơn Trang . Nơi sâu trong 1 tiểu
viện riêng, Vương phu nhân nghe được giọng ca, trầm mê vào quá khứ của mình
với Đoàn Chính Thuần.
Khắp nơi tiếng nhạc đi qua, cũng đều đánh vào trong nội tâm của lòng người .
Trần Thanh vận nội công, tiếng hát vang vọng khắp Giang Nam thành.
Nơi đi qua, không một người không cảm xúc . Có người khóc, có người ước mơ ,
có người lại hoài niệm, có người nắm thật chặt tay của bạn đời mình.
Tất cả nước mắt đều nhạt nhòa.
Bỗng có 1 tiếng kêu vang lên.
-Ta nhận ra được giọng ca này, đây là giọng của Trần Công Tử Trần Thần Y !!!!!!!!!!!! - Người này kêu thất thanh, làm những người khác trong mộng cũng bừng tỉnh.
-Đúng đúng, ta cũng nhớ rồi, đây là giọng của Công Tử, lần trước khám bệnh ta đã được hắn nhắc nhở, đúng rồi !!! - đó là 1 người bên cạnh.
....
Dần dần, khắp Giang Nam thành không người nào không biết, đó là giọng hát
của Trần Thanh, các thiếu nữ trong thành đôi mắt như si như say .Tưởng tượng
ra hình ảnh người thiếu niên tuấn mỹ, đôi mắt mang theo tình yêu thắm thiết
hát lên bài hát này.
Về sau, Trần Thanh lại được thêm 1 cái tên " Si Tình Công Tử ".
Nhạc đang dần đi về kết thúc . Trần Thanh bấm lên 1 nốt, tiếng vang lên thật
to, Trần Thanh lên cao giọng rống lên . Tiếng rống chứa đầy tình yêu, niềm
hạnh phúc, bi thương hi sinh cho người ấy.
Chỉ trong một khắc, tất cả mọi người đều ướt đẫm nước mắt, Trần Thanh đạn
nhanh vô cùng, cao trào lên đến đỉnh điểm.
Đing
Một nốt cuối cùng.
Đàn đứt.
Ca Kết.
Mọi người vẫn cảm giác như dư âm vẫn còn đâu đây, vẫn còn đánh vào con tim họ
làm cho nó mãnh liệt thiêu đốt.
Nơi đây, A Chu, A Bích cùng Vương Ngữ Yên, mắt ướt đẫm lệ nhòa, nhìn về
phía Trần Thanh.
Trần Thanh giờ nhìn cô tịch vô cùng, cô đơn trong mang theo bi thương, hắn
đang nhớ về Bảo Trân.
Ngày trước, hắn nhìn Bảo Trân lên chiếc xe sang trọng vô cùng để đi về nhà ,
người lái xe liếc qua hắn nhìn 1 cái vô cùng thâm ý . Bốn người bảo tiêu đi
cùng cũng nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn không thở nổi.
Hắn biết lúc đó mình không xứng với nàng.
Nhưng Bảo Trân không quan tâm mọi việc, không những vậy nàng còn gay gắt với
cả gia đình, để 2 người được bên nhau ... dù chỉ là trong lớp.
Đôi lúc hắn cười đùa với Bảo Trân, hắn làm tất cả vì cô ấy . Hắn biết chỉ như
thế, hắn mới đền bù lại được cho nàng.
Nhưng giờ đã khác . Trần Thanh hắn giờ là tông sư, bây giờ, cho dù là chống
lại cả thế giới, Trần Thanh cũng đều che chắn cho nàng, bảo vệ cho nàng ,
cho nàng hạnh phúc cả cuộc đời.
Trần Thanh khí thế trên người không ngừng kéo lên, kéo lên mãi.
Đến 1 lúc, khí thế bùng nổ, như lũ lụt bão tố, như cuồng phong, cũng như
băng tuyết lở xuống.
Nhưng rồi lại thu lại ngay như trước khi vốn chưa có chuyện gì.
- Tâm cảnh tăng lên, Băng Tâm Quyết lên đến tầng cao nhất ( tầng 5 ), Phong
Thần Công lên đến tầng cao nhất ( Tầng 5 )
Hắn đã trở thành tuyệt đỉnh cao thủ.
Trần Thanh nhìn về phía 3 nữ, ánh mắt đầy trìu mến .Ba nữ bừng tỉnh, nhào
lại ôm Trần Thanh.
Trần Thanh ngẩn ngơ, đầu đầy dấu hỏi, nhưng hắn cũng mặc kệ, vòng tay ôm 3
nữ vào lòng.
Ba nữ ở 1 lúc lâu, chợt bừng tỉnh, đỏ mặt như xôi gấc, giằng vội ra, mỗi
người mỗi ngã chạy đi, bỏ lại mình hắn dở khóc dở cười.
...
....
...
Trần Thanh thấy 3 nàng đều đi rồi, hắn đứng dậy, đi vào phòng mình, vác cây
thương kèm theo lá cờ ra.
Hắn phi thân, đi hành hiệp trượng nghĩa !!!!!
Nơi hắn không biết được, có 3 cặp mắt long lanh nhìn về phía hắn, 1 chút
tình ý nhè nhẹ toát ra.
...
....
....
Còn Tiếp