Người đăng: cry.alonexxx@
Trần Thanh nhìn chúng nữ hăng say tu luyện võ công, mỉm cười hạnh phúc . Nơi
đây là một thế giới thuộc về hệ thống, tên là Nhân Vật Thế Giới.
Đạt được đến 90 điểm ( Tình căn thâm chủng ) nữ tính nhân vật, khi kết thúc
một phó bản sẽ được quyền đưa vào trong không gian này (Có thể cho lựa chọn có
hoặc không ).
Trần Thanh bước ra, thế giới này được tạo dáng theo suy nghĩ của hắn . Toàn
bộ xung quanh là mây trắng lượn lờ, nơi tầng mây cao nhất là một cung điện ,
xung quanh là cả một cánh đồng hoa bát ngát, đủ mọi loại hoa.
Nơi cung điện có kiến trúc của cung điện Thái Lan cổ, mũi nhọn kèm theo nhiều
tầng nhà, huy hoàng rực rỡ giữa cả bạt ngàn hoa.
Nơi trước cửa là một dòng suối, chảy ra phía ngoài, hội tụ ngay giữa trung
tâm cánh đồng thành một hồ nước đẹp long lanh.
Trần Thanh một bước ra, xuyên qua ngàn dặm muôn hoa, đến trước mặt chúng nữ
.
- Phu Quân !! - Chúng nữ lập tức kinh hô, nhào về phía hắn ....
lược bỏ vài ngàn từ ....
....
...
..
.
Trần Thanh nhìn chúng nữ yêu kiều thân thể, lên tiếng hỏi : - Các phu nhân
của ta quen thuộc nơi này chưa ? -
- Rất tuyệt vời, tu luyện nơi đây võ công tăng nhanh vô cùng - Vu Hành Vân
mắt tỏa sáng lên tiếng.
Giờ đây Vu Hành Vân có thể nói là thay đổi cực lớn ... mặc dù thân cao vẫn như
cũ ... toàn thể vẫn như cũ ... chỉ có bộ ngực ... lại khá là khổ lồng so với
thân hình.
Theo như nàng nói do giữ hình tượng kia lâu quá rồi, giờ phát dục thì chỉ
phát được bộ thịt kia thôi, việc đó làm nàng xoắn xuýt vài ngày.
Nhưng lại hảo cho Trần Thanh, mỗi khi hắn lên người Vu Hành Vân, máu và
nhiệt huyết hắn bức thẳng max cây, hành hạ nàng nhiều nhất, đến tận vài giờ
liền.
Trần Thanh cười cười : - Đương nhiên, do ta kiến tạo tiên phủ thế giới mà .
Đợi một thời gian nữa, tu vị ta tăng lên ,ta sẽ mang thêm một chút động vật (
Sủng Vật của hắn ý ) vào nơi này .-
Chúng nữ hoan hô ngập trời, Trần Thanh vui đùa một chút với các nàng, rồi
bảo :
- Giờ các phu nhân tập trung luyện công nhé, đến được phá toái cảnh giới thì
với Trường Sinh Quyết sống được cũng 3000 năm chứ không ít đâu, mà còn trú
nhan nữa, ta còn muốn dẫn các nàng đi các thế giới chơi cơ mà !! -
Chúng nữ hứng thú lập tức hứng thú tăng vọt, mặc quần áo vào, bỏ đi luyện
công.
Trần Thanh cười khổ, lắc đầu : - Nữ nhân đúng là lúc nào cũng cần vẻ ngoài !!
Cơ mà ta cũng vậy, khà khà !!! -
Sau đó, hắn ra khỏi không gian, trở lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Đêm yên bình.
...
..
.
Sáng sớm dậy trong căn phòng nhỏ thuê chung cư của ... Thiên Vy .... cảm giác
có gì đó sai sai ... Trần Thanh cười khổ.
Đứng dậy, rửa mặt tắm rửa . Hắn mặc vào bộ đồng phục học sinh ... nghĩ nghĩ
một hồi, bên ngoài lại mặc thêm một bộ áo khoác tay dài, nơi cổ áo cùng nút
áo bắt chước kiểu áo bếp, nhưng hắn chỉ cài nút chính giữa, còn lại để phanh
ra.
Đứng trước gương, một anh chàng soái đến không có thiên lý, miệng treo vẻ
cười tà, tóc cắt undercut . Khuôn mặt hơi non nớt nhưng ánh mắt thâm thúy vô
cùng . Phối hợp bộ áo điển trai khiến Trần Thanh như tỏa sáng dưới nắng rực rỡ
.
Trần Thanh phiết miệng cười, đi xuống lầu lên xe đạp ra ngoài.
....
Nơi cửa trường, Trần Thanh xuống xe đạp dắt bộ vào trường . Toàn bộ những nữ
sinh đi vào đều ngó về phía hắn, bàn tán xôn xao . Những nam sinh thì ánh mắt
ghen ghét, nhìn về phía hắn như muốn đập hắn một trận.
- Anh !! - Một tiếng gọi thanh thúy vang lên.
Vừa nghe tiếng, Trần Thanh đã biết là ai, quay về đằng sau, hắn mỉm cười
nhu hòa, ánh mắt tình cảm nhìn về phía đó :
- Trân, em tới sớm vậy sao ? -
Người tới chính là Bảo Trân, nàng nhìn từ đằng sau đã biết là Trần Thanh ,
mới lên tiếng gọi hắn . Lúc Trần Thanh quay đầu lại, ánh mắt Bảo Trân đã dại
ra ....
Dưới ánh nắng, nụ cười của Trần Thanh soái vô cùng, lung linh rực rỡ, hàm
răng trắng ngần, hơi hé dưới đôi môi . Khiến cho tim Bảo Trân đập thình thịch
, ửng đỏ . Những cô gái xung quanh nhìn Trần Thanh với ánh mắt trái tim rồi.
- Sao vậy ?? Sốt à ? - Trần Thanh dựng xe tại chỗ, đi tới Bảo Trân, đưa tay
sờ trán nàng - Chà !! hơi nóng đấy ! Sao không biết chăm sóc bản thân vậy ? -
Sau đó, lấy tay đỡ bên nách Bảo Trân, khom người xuống, bế nàng lên.
-Anh !! Làm gì vậy ? - Bảo Trân bị hành động đột ngột của Trần Thanh làm cho hoảng loạn - Bỏ em xuống, kì quá !!! -
- Để yên nào, anh đưa em vào y tế !! - Trần Thanh thản nhiên - Bị sốt mà còn
đi học, thật là !! -
Sau đó mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, để chiếc xe đạp đó mà bế Bảo
Trân về hướng phòng y tế.
...
Đi vào phòng, y tá trực phòng không có ở đây, Trần Thanh bèn để Bảo Trân lên
giường, hành động nhẹ nhàng cực kỳ.
Bảo Trân đỏ mặt, không nói gì, quay đầu vào trong tường.
Trần Thanh cười khì khì : - Sao vậy ? Bệnh nặng lắm rồi sao ? -
- Khốn nạn !!!! - Bảo Trân quay lại, gầm lên, mặt nàng đỏ chót như muốn nặn
ra máu - Anh làm vậy làm sao em dám đi trong trường nữa !! -
- Anh đâu làm gì đâu ? - Trần Thanh nhún vai - Anh chỉ chăm sóc vợ yêu của
anh thôi mà .... -
Bảo Trân lại đỏ hơn nữa, nàng giận giận trừng mắt Trần Thanh, quay đầu vào
trong.
Trần Thanh khà khà cười, nằm lên giường, ôm lấy eo nàng : - Thôi mà, vợ à ,
anh xin lỗi mà, anh thương vợ mà !!! Giờ anh bù cho vợ chịu hông ? -
-Bù cái gì ? - Bảo Trân quay mặt lại nhìn Trần Thanh, khuôn mặt nghiêm túc.
Không nói một lời nào, Trần Thanh bỗng nhiên hôn lên môi nàng . Bị đánh bất
ngờ, Bảo Trân không kịp phản kháng, cứ đơ người ra.
Sau khi chiếm được cặp môi thơm, lưỡi Trần Thanh hoạt động nhẹ nhàng, luồn
qua cặp môi đó, gõ gõ lên răng Bảo Trân.
Bảo Trân đỏ mặt, ú ớ ,định gỡ đầu ra khỏi, nhưng đột nhiên lại phát hiện
không được, vì phía sau đã bị Trần Thanh dùng tay định trụ rồi.
Gỡ được răng của Bảo Trân ra, lưỡi Trần Thanh cấp tốc tiến vào, quấn quýt
lấy lưỡi nàng.
Hai chiếc lưỡi truy đuổi nhau, Bảo Trân nhắm mắt lại, ôm chặt lấy đầu Trần
Thanh.
Một lúc lâu sau, cả 2 tách ra, Trần Thanh mỉm cười tà tà nhìn Bảo Trân : -
Sao ? Đền vậy chịu chưa ? -
- Đáng ghét !!!! - Bảo Trân đánh vô người Trần Thanh, mặt đỏ bừng : - Đáng
ghét !! Đồ đáng ghét ! Đồ đáng ghét !! -
- Híc !! - Trần Thanh ôm ngực : - Đau quá, đau quá -
-Sao vậy ?? - Mặt Bảo Trân lo lắng.
- Anh đau quá !! - Trần Thanh mặt nhăn nhó, tỏ vẻ đau thương - Ý nghĩa sống
của anh bị tước đoạt rồi !! -
- Sao mà sống ? Ai làm ? - Bảo Trân mặt vội vàng ,nắm lấy tay Trần Thanh.
- Em chứ ai !! Em ghét anh giờ anh còn ý nghĩa nào để sống tiếp đây !! - Trần
Thanh mắt rớm lệ.
Bảo Trân đỏ mặt, nũng nịu đánh vào ngực hắn một cái, rồi ôm lấy Trần Thanh :
- Hừ !! Đồ miệng nói ngon nói ngọt !!! Nói mấy cái này cho mấy đứa con gái
khác thử đi !! -
Trần Thanh bỗng dưng thấy sống lưng lạnh toát ....
Im lặng không nói, cả hai nằm ôm nhau, tình nồng vô cùng.
két
Nhanh như gió, Trần Thanh ngồi dậy, ngồi lên ghế một cách nghiêm chỉnh, Bảo
Trân chưa kịp động đậy, vẫn giữ tư thế nằm nguyên ở đó.
Một cô giáo bước vào, cô y tá của trường, nhìn cả 2 với nụ cười đầy ẩn ý.
Trần Thanh nhìn nhìn, quyết định lên tiếng : - Cô ơi, con đi về lớp học ,
bạn Trân bị bệnh, cho bạn ấy nằm đây nghỉ nhé cô !! -
Xong vọt ra, phóng vù về phía để chiếc xe đạp.
Để lại cô giáo bất đắc dĩ cười cười, cùng Bảo Trân mặt đỏ như xôi gấc, miệng
lầm bầm : - Thằng chồng khán nộn ..... !! -
...
..
.
Trên lớp, Trần Thanh nằm vật vã ra bàn ... hắn cảm giác không có Bảo Trân ,
lên lớp chả có gì thú vị cả.
Dựng đứng cuốn sách, định nằm ngủ như thường lệ, thì bỗng nhiên một bàn tay
gạt đi cuốn sách của hắn.
- Gì thế !! Ồ, cô à !! - Đứng trước mặt Trần Thanh, là cô chủ nhiệm của lớp
hắn, hắn học lớp 10A1, lớp giỏi nhất khối.
- Trần Thanh, đừng ngủ nữa, tiết này cô cho nghỉ để sinh hoạt chủ nhiệm -
Cô giáo nhắc nhở Trần Thanh.
Trần Thanh hiểu ra, gật đầu :- À ... dạ, con biết òi !! -
- Con có muốn đăng ký tiết mục gì không ? - Cô giảo hỏi Trần Thanh.
Trần Thanh nghi hoặc nhìn cô : - Đăng ký tiết mục ? Ủa chuyện gì vậy cô ? -
- Vậy ra sáng giờ sinh hoạt con không để ý gì cô nói hết à - Cô giáo thở dài
... bất đắc dĩ.
-Là vầy, trường tổ chức lễ chào đón học sinh mới, có những tiết mục do cả 3 khối 10, 11 ,12 tổ chức, gồm 8 tiết mục . Có một chút bạn có tài lẻ sẽ được trọn một tiết mục, ngày mai là thi thử đấy !!- Cô giáo nói một tràng dài.
-Tiết mục ? - Trần Thanh nghiền ngẫm, đột nhiên mắt hắn lóe lên một ý tưởng.
- Dạ cô, vậy cô cho con một tiết mục hát cùng đàn piano ạ !! - Trần Thanh
bảo cô giáo.
- Con biết đàn piano ? - Cô giáo mắt nhìn Trần Thanh.
- Hầu như mấy loại đàn, chỉ cổ quái quá thì không biết thôi !! - Trần Thanh
trả lời.
Cô giáo đã im lặng với Trần Thanh . Cũng không phải cô nghi ngờ hắn, mà vì cô
tin hắn . Kiến thức của Trần Thanh, đến cô giáo cũng mặc cảm không bằng, vì
nó rất rộng, về chuyên môn thì có thể nói Trần Thanh lên lớp 12 học cũng còn
giỏi chán.
Nhưng mà với Việt Nam thì chuyện thiên tài nhảy lớp ... hình như cũng có nhưng
mà ít, Trần Thanh cũng không muốn .... lúc đầu là muốn, nhưng gặp được Bảo
Trân thì hắn Vì gái bỏ học luôn ....
...
..
.