Khiêu Chiến Liễu Gia!!


Người đăng: ThuLamHoa

Ảnh Vũ cầm vò rượu đi ra khỏi khách điếm, mọi người nhìn hắn đến ngẩn ngơ. Đến
khi hắn đi một quãng xa mọi người mới tỉnh táo lại, ai nấy mặt đều hơi ửng đỏ,
cúi mặt xuống bàn chăm chăm ăn.

Trong lúc đó, Ảnh Vũ nhớ hắn đã hết Thiết tệ rồi. Nên trước khi đi Minh Tửu
tửu lâu, hắn đến mạo hiểm gia công hội đổi tiền. Khi bước vào, Tiểu Na nhìn
thấy hắn mặt có chút đỏ.

Đi đến quầy, Ảnh Vũ cười,nói với Tiểu Na : “ Phiền ngươi đổi giúp ta 10 Kim
tệ” rồi lấy ra 10 Kim tệ đưa cho nàng“Ân, tên ta là Mộc Ái Na, ngươi có thể
gọi là Ái Na” Tiểu Na ngượng ngừng nói. “Ân,ngươi có thể gọi ta là Ảnh Vũ” Ảnh
Vũ trả lời. “...” Tiểu Na không nói gì, cầm lấy Kim tệ rồi đi vào trong.

Ảnh Vũ đến gần một cái bàn gần đó, uống vò rượu mà hắn vừa mua. Hắn quan sát
một chút không khỏi kinh ngạc, vụ ẩu đả hôm qua không phải lớn nhưng nếu nói
nhẹ thì lại sai, có thể sửa chữa với tốc độ này không khỏi là quá nhanh. Hắn
ung dung nhìn quanh một hồi, cảm thấy hôm nay công hội có chút vắng vẻ. Ngoại
trừ hắn và Tiểu Na chỉ có 3 người đang ngồi cùng một bàn nói gì đó.

Một lát sau, Tiểu Na đi ra, Ảnh Vũ thấy vậy lập tức đi đến tiếp quầy. Tiểu Na
nhìn hắn đỏ mặt nói : “ Đây là tiền của ngươi, 1000 Thiết tệ” “ Ân, cảm ơn “
vừa dứt lời, Ảnh Vũ lập tức rời đi, Ái Na nhìn theo Ảnh Vũ rời đi rồi thở dài
một hơi.

Trên đường, Ảnh Vũ uống hết vì rượu rồi tìm một góc để vứt nó đi. “Meo... meo”
một tiếng kêu yếu ớt vang lên đó là một tiểu bạch miêu bị trọng thương, đến
bên người Ảnh Vũ, kêu lên yếu ớt : “ Meo...meo” Nó cố gắng đi vào lòng của hắn
rồi ngất đi. Nhìn thấy nó, hắn có chút bất ngờ, tiểu bạch miêu không biết đã
gặp phải cái gì nhưng tình trạng của nó quả thực rất thê thảm.

Ảnh Vũ quả thực rất muốn giúp đỡ nó, với hắn vết thương kiểu này không cần
thuốc vẫn có thể xử lý dễ dàng, nhưng mà là hắn không có dụng cụ nào a. Bỗng
hệ thống vang lên : “Phát động nhiệm vụ : Chữa Trị Tiểu Bạch Miêu
Yêu cầu : Cứu chữa cho tiểu bạch miêu
Thời hạn : Trước khi tiểu bạch miêu tử vong
Phần thưởng : Hộp sơ cứu ( vô hạn sử dụng) x1, Hộp cấp cứu ( vô hạn sử dụng)
x1, Hộp dụng cụ giải phẫu ( vô hạn sử dụng)x1,Hộp dụng cụ châm cứu( vô hạn sử
dụng)x1, Dược kinh x1, Phục Huyết Đan x10, Phục Năng Đan x10, lĩnh ngộ chức
nghiệp : Dược sư quyển x1, Kỹ năng : Cấp tốc.

Ảnh Vũ : “.....”, cái phần thưởng này quả thật là khiến người ta phải đỏ mắt
nha. Ảnh Vũ biết dược kinh là thứ quý giá nhất trong đống này,hắn đã đọc qua
một số thông tin mà hệ thống truyền vào đại não của hắn. Lúc đó, hắn nghĩ bằng
cách nào cũng phải lấy cho được quyển dược kinh này, vậy mà không ngờ hắn lại
có nó một cách dễ dàng như thế.

Ngoài ra còn có mấy thứ hộp rất cần thiết trong việc chữa trị mà còn là vô hạn
lần sử dụng,về phần chức nghiệp dược sư và kỹ năng cấp tốc thì hắn không quan
tâm lắm,bởi hắn vẫn chưa biết công dụng của nó là gì mà thôi. Đối với y thuật
chính là một phần không thể tách rời của Ảnh Vũ, như vậy chẳng khác nào cho
hắn thêm 1 đôi tay đi.Hắn nhất quyết phải hoàn thành nhiệm vụ này cho bằng
được, dù bằng bất kỳ cách gì.

Hắn ôm tiểu miêu vào lòng đứng dậy, nhìn quanh tìm kiếm một hồi. Một vài người
trên đường thấy cảnh này không khỏi cảm khái. Một nhân một miêu, một hắc một
bạch, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Người người nhìn đến mê mẩn.

Một lúc sau, Ảnh Vũ thấy một y quán, hắn đến gần thì phát hiện y quán này vậy
mà lại không có bảng hiệu. Hắn bước vào thì thấy một ông lão đang ngồi ở tiếp
quầy. Hắn tiến đến hỏi : “Ở đây có bán kim khâu, chỉ may, băng gạc cùng thuốc
bôi mỡ không” “Có, mỗi món 1 Kim tệ, không có tiền thì cút” ông lão lười nhác
nói.

Ảnh Vũ nhíu mày, mặt dù hắn không biết giá thị trường nhưng chắc chắn không
thể nào là 1 Kim tệ 1 món được, huống chi hắn còn có kỹ năng Thương nhân
chuyên nghiệp, sợ rằng không có nó số tiền còn cao hơn đi.

Hắn sử dụng giám định kỹ năng nhìn thông tin của ông lão này. Khi nhìn
thấy,hắn sửng sốt, ông lão này vậy mà lại mạnh ngang hắn. Nhìn sơ, Ảnh Vũ thấy
được hắn là một ma pháp sư cùng dược sư, đột nhiên hắn thấy một thứ khá thú
vị.

Đến đây, lông mày Ảnh Vũ dãn ra, thu liễm lại giám định, nở một nụ cười nhẹ
nói : “Xem ra ông bị dính độc cũng không phải lâu, đúng chứ”
“Tiểu tử kia ngươi nói cái gì?” Ông lão nổi giận nói, trong mắt hiện lên bi
phẫn cùng tang thương.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút hồi tưởng khi ngửi thấy Hoại Lực Độc mà
thôi” Ảnh Vũ cười cười nói.
Như bắt được một tia hy vọng, ông lão mừng rỡ nói : “Vậy ngươi giải được sao?”
“Tất nhiên là được, chẳng qua ta không có dụng cụ cùng đan dược a” Ảnh Vũ nói,
diễn vẻ thương tiếc nhìn về phía ông lão
“Không sao, không sao, cứ để ta lo. Mau nói, mau nói” ông lão nhanh nhảu nói
“Kim khâu?” “Có”
“Chỉ may?” “Có”
“Băng gạc?” “Có”
“Thuốc bôi mỡ?” “Có”

Đột nhiên ông lão cứng họng, nhìn Ảnh Vũ rống to : “Tiểu tử, ngươi dám lừa
ta”, “Tiểu bối nào dám, chẳng qua là thiếu mấy loại thảo dược mà thôi” Ảnh Vũ
cười cười nói.

“Ngươi đùng hòng lừa ta, mau nói tên” ông lão tỏa ra sát ý, đổ về hướng Ảnh Vũ
“Vậy tiền bối chết vì độc thì mong đừng trách tiểu bối” Ảnh Vũ thờ ơ, nói
“Ngươi!” Lão giả, trợn mắt nhìn Ảnh Vũ
“Trích Tinh Thảo, Vấn Hoàn thảo, Huyễn Tú thảo,...” Ảnh Vũ chậm rãi nói tên
rất nhiều loại thảo dược
“Tiểu tử, ngươi nói cái đó dùng để làm gì” lão giả chất vấn hắn, “Chữa Hoại
Lực Độc,nếu tiền bối không cần thì tiểu bối xin cáo từ” Ảnh Vũ nói rồi chậm
chậm bước ra cửa.

Bỗng nhiên, lão giả đứng trước mặt Ảnh Vũ nói : “Ngươi muốn gì?”
“Kim khâu, chỉ may,băng gạc cùng thuốc bôi mỡ” Hắn thờ ơ nói
“Nó không có công dụng gì đối với việc trị độc cho ta” lão giả trừng Ảnh Vũ
“Nhưng nó có tác dụng với ta” Ảnh Vũ cười nhẹ, cá đã cắn câu
“50 Thiết tệ mỗi thứ” Lão giả kiêu ngạo nói
“4 món... không lấy tiền” hắn cười hì hì nói
“Ngươi đừng quá đán—” “Chữa Hoại Lực Độc” lão giả chưa nói hết thì Ảnh Vũ nói
một câu làm cho lão im bặt.

Sau một hồi, thấy lão giả không phản ứng, Ảnh Vũ nói : “ Nếu tiền bối không
muốn vậy thì tiểu bối xin cáo từ” “ Đợi đã, ta....chấp nhận” Lão giả nghiến
răng nói. Hắn nói tiếp, : “Vậy phiền ngài chuẩn bị cho ta” Ảnh Vũ vui vẻ nói.

Một lát sau, lão giả đã mang đến cho hắn đúng những thứ hắn yêu cầu, bao gồm
số thảo dược mà hắn đã nói lúc trước. Lão nói : “Bao giờ bắt đầu?” “Phiền ngài
đợi, để ta chữa thương cho tiểu miêu nhà ta” hắn chăm chú nói.

Lão già thở dài, thầm nghĩ xem ra ta còn không quan trọng bằng tiểu miêu a.
Đường đường là một hoàng gia dược sư mà bị ép đến mức này hắn không khỏi đau
lòng.

Ảnh Vũ bắt đầu hạ tiểu bạch miêu từ trong lòng xuống, cầm kim khâu và chỉ may
lên.Bắt đầu, sát trùng cho tiểu miêu bằng nước sạch rồi khâu vết thương lại.
Sau một hồi hắn bôi thuốc mỡ lên người tiểu bạch miêu rồi dùng băng gạc quấn
lại.

Ngay lập tức, hệ thống vang lên : “Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ,
phần thưởng sẽ được để trong kho đồ của người chơi. Xin mời tiến vào kiểm tra”

Hắn thở ra một hơi, kêu lão giả nằm xuống. Theo trí nhớ tiền kiếp của hắn.
Loại độc này đúng như cái tên của nó, độc tính sẽ từ từ làm giảm thực lực của
nạn nhân và không bao giờ có thể trở nên mạnh hơn được. Loại độc này rất khó
giải, nhưng đối với hắn thì chẳng là gì. Trên đời này không có loại độc nào
hắn không thể giải được, nhưng chỉ có một loại độc có thể làm hắn bó tay đó là
mê dược.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Góc tác giả : Dành cho bạn nào chưa biết thì mê dược chính là thuốc kích dục
nhé
@@
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn quả thực không có cách nào để giải mê dược một khi đã dính độc, nhưng hắn
có thể phòng tránh loại độc này bằng cách ép ra một số loại thảo dược rồi hoà
vào nhau, bỏ vào trong một bình sứ nhỏ sát vào cơ thể. Tuỳ theo từng loại mê
độc mà hắn sẽ chế ra thủy dược, nhưng nếu sử dụng sau khi dính độc sẽ không có
tác dụng gì, thậm chí còn làm cho mê dược trở nên mạnh hơn.

Ảnh Vũ từ trong đại não lấy ra một hộp dụng cụ châm cứu,cũng may lão giả nằm
sấp xuống nên không thấy được hành động của hắn, nếu không chắc chắn sẽ làm ầm
lên. Ảnh Vũ lấy một bộ kim châm hắc sắc, đâm từng kim vào tám lưng nhăn nheo
của lão già, trên lưng lão còn có vô số điểm đen to nhỏ khác nhau. Đó là dấu
hiệu của Hoại Lực Độc.

Sau đó, hắn bắt đầu bẻ nát từng cọng thảo dược, nhìn thấy cảnh đó lão giả đau
lòng vô cùng,nhưng để giải độc hắn không tiếc bất cứ giá nào.Ảnh Vũ đứng dậy
loay hoay một hồi rồi lấy xuống một cái bát cùng một cái lục sắc chày nhỏ, đem
thảo dược vào trong rồi giã nát, rồi hắn cho thêm ít nước rồi lắc đều.

Ảnh Vũ kêu lão giả ngồi dậy, đem kim châm trên lưng lão lấy xuống để lại một
cây ở vùng giữa sống lưng, bỏ xuống sàn, nhìn sơ sẽ không phát hiện ra cây
châm này có gì đặc biệt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đầu kim đã bắt đầu bị gỉ.
Điều đó cho Ảnh Vũ biết lão giả đã nhiễm độc nặng đến mức nào.

Hắn suy nghĩ một chút rồi kêu lão giả đợi hắn, không được di chuyển, lão giả
không nói gì chỉ gật đầu ra hiệu. Ảnh Vũ đứng lên, lục lọi một hồi.

Sau một lúc lâu, hắn tìm được Thiên Nguyên thảo. Hắn đến trước mặt lão giả, bẻ
một nữa rồi đưa cho lão giả, hắn nghiêm nghị nói : “Ăn một nửa rồi uống hết
bát này. Uống xong ăn nửa còn lại” lão giả không nói gì, gật đầu làm theo.

Lúc đầu, lão còn có chút nghi ngờ Ảnh Vũ, nhưng qua một đoạn thời gian, lão
biết được Ảnh Vũ không hề nói sai, thậm chí còn làm đúng hệt như chén canh mà
hắn đã làm để thử giải độc. Nhưng mà hắn chẳng bao giờ thành công, đến hôm nay
khi thấy Ảnh Vũ đưa cho lão Thiên Nguyên thảo, lão có chút khó hiểu, lão đã
thử rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thử dùng thêm với Thiên Nguyên thảo. Bởi
vì ngoài tác dụng cầm máu ra, nó chẳng có công dụng nào khác.

“Ực ực ực” lão già nuốt từng ngụm nước thuốc, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu. Có
vẻ như là rất đắng a. Sau một hồi, lão thở dốc rồi chầm chậm đưa một nửa Thiên
Nguyên thảo còn lại vào mồm. Sau đó, cây kim châm giữa sống lưng chảy ra từng
giọt nước đen. Ảnh Vũ thấy vậy, cầm cái bát giã thuốc lên hứng. Quan sát kỹ,
từng giọt nước đen sền sệt đang dần bốc hơi với tốc độ mắt thường có thể thấy
được.

Lão già quay lại nhìn, khi thấy cảnh tượng này không khỏi rùng mình một cái.
Chất độc này, trong cơ thể của hắn là có nhiều đến như vậy. Một lúc sau, khi
cây kim châm không còn chảy nước nữa, Ảnh Vũ nói : “Ngài thử vận công thử xem”

Không chần chừ, lập tức lão già vận công, cảm thấy trong cơ thể dâng lên một
cỗ lực lượng, hốc mắt lão không khỏi đỏ lên. Phải biết, lão đã ở tu vi tam cấp
cao giai đã hơn 10 năm rồi. Lão như nhớ tới gì đó, vừa khóc vừa nói với Ảnh Vũ
: “ Đa tạ tiền bối, tại hạ là Hà Vân. Tại hạ từng là hoàng gia dược sư, nhưng
do trúng độc phải nghỉ hưu và lưu lạc đến đây.” Lão nghẹn ngào nói. Ảnh Vũ
nghe thế bất ngờ nói : “Tiền bối đừng gọi ta như vậy, ta có chút khó có thể
thích nghi a”

Lão kia đáp lại : “Trong giới dược sư chúng ta không phân biệt tuổi tác chỉ
cần kiến thức dược lý và dược thuật cao thâm hơn người sẽ được gọi là tiên
bối, cho dù đó có là đứa trẻ 15 tuổi đi nữa” Ảnh Vũ choáng váng một hồi, hắn
biết rõ đây là ám chỉ hắn nha.

Lão già thấy vậy cười cười nói : “Tiền bối dược thuật cao thâm như vậy hẳn là
có ý định tham gia giải đấu dược sư của Vinh Quang thành đi” “Giải đấu dược
sư?” Ảnh Vũ khó hiểu nhìn lão già hỏi.

Lão già thấy vậy vội vàng giải thích : “ Đó là cuộc thi do Mễ Tây hoàng thất
tổ chức mỗi 5 năm 1 lần. Các trấn trong Vinh Quang thành đều có thể tham gia.
Sau cùng, 10 trấn đứng đầu sẽ thi đấu với nhau, trấn đứng nhất, nhì, ba sẽ
được nhận thưởng nhưng so với trấn hạng nhất là khác một trời một vực. Sau đó
3 trấn sẽ đại diện cho Vinh Quang thành đại diện thi đấu với các thành khác
trên Vinh Diệu lãnh địa”

Lão nói tiếp : “Thành đứng nhất sẽ được chính Mễ Tây hoàng thất ban thưởng.
Nghe nói phần thưởng là một thanh thần khí làm từ Tinh Tú Kim Loại. Đó là một
thanh thần khí làm từ loại kim loại hiếm có nhất đại lục Thần Châu,do năng
lượng của tinh tú hình thành rồi rơi xuống mỗi lãnh địa một khối. Ai da, lần
này quả thực Mễ Tây hoàng thất quả thực ra tay rất hào phóng a. Còn về phần
thưởng của Vinh Quang thành là một quả trứng ma thú, về phần chủng loại nào
thì chưa biết,....”

Đầu óc Ảnh Vũ choáng váng, hắn không ngờ được lão già này vậy mà lại nói nhiều
như vậy, so với lão giả đằng đằng sát khí trước kia chính là hai người hoàn
toàn khác nhau a. Nhưng với phần thưởng là thanh thần khí kia quả thực làm hắn
hứng thú.

Một hồi lâu sau, lão giả mới ngừng nói, Ảnh Vũ thở phào ra một hơi, chưa được
một khắc rồi lão lại nói tiếp, xem ra là lão khát nước chứ không phải là hết
chuyện nói a. Lão nói : “ Nhưng phần thưởng của Vinh Quang thành có chút vô
dụng, bởi vì trấn ta đã mấy chục năm rồi không có nổi một người mang năng lực
để trở thành ngự thú sư. Xem ra nếu ngài đạt giải nhất cũng không có công dụng
rồi”

Nói tới đây, bỗng Ảnh Vũ nhớ tới quả trứng và lĩnh ngộ chức nghiệp ngự thú sư
quyển mà hệ thống trao cho hắn. Nhân lúc lão già đang say mê nói, Ảnh Vũ lục
lọi kho đồ của hắn,quả nhiên là có. Ảnh Vũ nói thầm: “Lĩnh ngộ chức nghiệp ngự
thú sư” “Yêu cầu người chơi tiêu hao 2 vạn Kim tệ để lĩnh ngộ chức nghiệp,
người chơi Tinh Hàn xác nhận muốn lĩnh ngộ?” Hắn không chần chừ nói : “Xác
nhận”, đối với hắn mà nói đây không phải là một con số lớn bởi hắn có tận 100
vạn Kim tệ huống chi còn có 10 vạn Bạch Kim tệ ,khẳng định giá trị không ít
hơn Kim tệ a.

“Người chơi lĩnh ngộ chức nghiệp ngự thú sư thành công, cấp hiện tại 1.” Hệ
thống tìm quả trứng ma thú mà hệ thống đã cho hắn muốn ngay lập tức sử dụng
ngay. Nhưng mà nó lại yêu cầu chức nghiệp ngự thú sư cấp 2 a.

Nhưng đối với hắn như vậy cũng không sao, bởi vì theo lão già kia nói, thì
phần thưởng lần này là trứng ma thú. Hắn không tin đến quả trứng kia cũng yêu
cầu chức nghiệp phải cấp 2. Rồi Ảnh Vũ mang tâm tình vui vẻ trở về bên ngoài,
khi nhìn thấy lão già kia hắn vẫn lải nhải thì gân xanh trên trán hắn nổi lên.

Cảm nhận được sát khí, lão già kia ngừng nói, nhìn mặt của Ảnh Vũ có chút xấu
hổ. Ảnh Vũ thấy vậy hoà hoãn lại vài phần, hắn bế tiểu bạch miêu vào lòng rồi
rời khỏi y quán.

Đột nhiên, lão giả kia nói : “Tiền bối đợi đã,đây là lệnh bài của ta, nếu ngài
sử dụng sẽ chiếm được một danh ngạch trong nhóm dự thi của trấn ta” lão lấy ra
một lệnh bài lục sắc, trên đó có một chữ Hà được khắc tinh xảo vô cùng rồi
nhét vào tay Ảnh Vũ rồi đi lại vào trong y quán.

Ảnh Vũ thấy vậy, cảm kích nói : “Cảm ơn ngươi”
Lão già đáp lại : “Người một nhà không cần phải khách sáo. Chúc ngài may mắn”

Ảnh Vũ ôm tiểu bạch miêu trong lòng, nhìn lên trời. Xem ra bây giờ đã là giữa
trưa rồi. Hắn đi thêm một chút nữa thì thấy một tửu lâu, bảng hiệu dát vàng ,
chữ được nạm bằng ngọc Minh Tửu . Ảnh Vũ không khỏi cảm khái nghĩ thầm tửu lâu
này chắc chắn làm ăn vô cùng phát đạt hoặc là có người chống lưng nên mới
hoang phí như thế a.

Hắn bước vào tửu lâu, không khí mát lạnh, yên tĩnh.Hắn bất ngờ, không nghĩ ở
ngoài nóng bức như thế mà trong đây lại mát lạnh như vậy, chẳng lẽ lử đây có
máy lạnh. Ảnh Vũ gạt khỏi ý nghĩ đó, nhìn quanh, hắn thấy một quả cầu lam sắc
đang lơ lửng trên không trung. Ảnh Vũ tiến đến gần quả cầu cảm thấy không khí
dường như trở nên lạnh hơn, hắn sử dụng giám định lên quả cầu, hắn biết được
đây là Hàn Châu, có khả năng phát ra hàn khí. Rồi không để ý đến nó nữa, hắn
đi đến chỗ tiếp quầy.

Qua một lần quan sát hắn biết đây chỉ là phòng tiếp khách, tửu lâu thật sự là
ở tầng trên. Nhân viên tiếp quầy là một nữ nhân viên trẻ tuổi, cô đang chăm
chú nhìn một thứ gì đó mà không nhận ra Ảnh Vũ đã tiến vào tửu lâu. Thấy vậy
hắn lên tiếng ho khan một cái.

Cô nhân viên như từ trong mộng cảnh bước ra, thờ ơ nói : “Quý khách cần gì?”
Hắn hơi nhíu mày, đây là cái thái độ gì a, nhưng rồi hắn cũng bỏ qua, nói : “
ta muốn vào tửu lâu”

Cô nhân viên khinh thường nói : “Đây đã là tửu lâu, không có tửu lâu khác”
“Vậy sao?” Ảnh Vũ tức giận nói, hắn đã đi một quảng đường dài đến đây và đây
là những gì hắn nhận được? Hắn tỏa ra sát ý. Cảm nhận được, cô nhân viên tỏa
ra mồ hôi lạnh run rẩy nói : “Hôm nay,... Liễu công tử bao trọn tửu lâu...
nên.. nên...”

“Nên?” Ảnh Vũ không kiên nhẫn nói. “Nên, công tử dặn ta không cho người ngoài
vào trừ khi là quý tộc” rồi đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ảnh Vũ
nàng nhất thời bị hút hồn. Đây là cái gì, tạo hoá của thần thánh sao? Tại sao
hắn lại có thể đẹp như vậy? Đó là những ý nghĩ bây giờ của nàng cảm nhận về
Ảnh Vũ. Ảnh Vũ thấy vậy, lên tiếng nói : “Này! Cô làm sao vậy”

Cô nhân viên tỉnh lại, mặt có hơi đỏ lên. Nàng cúi mặt xuống, không dám nhìn
hắn thêm một lần nữa. Nhìn hắn nàng cảm giác như được thiên sứ mở cánh cổng
của vườn địa đàng mời nàng đến chơi, sợ rằng một khi đến đó nàng sẽ không bao
giờ trở lại được.

Cô nhân viên ấp úng nói, giọng điệu đã hoàn toàn khác lúc trước : “ Xin lỗi
khách quan, ngài hãy đến vào lúc khác ạ” “Tên công tử đó trả bao nhiêu để bao
tửu lâu này?” Hắn hoà hoãn lại nói “200 Kim tệ” nàng như bị thôi miên, tự nói
trong vô thức. “Ta trả 400 Kim tệ” hắn nhẹ nhàng nói ra “Hả?” Cô gái như nghe
được gì đó, vô thức lên tiếng “Ta nói ta trả 400 Kim tệ” hắn lập lại lần nữa.

Nàng không tự chủ được khuôn mặt kinh ngạc nhìn lên Ảnh Vũ, không ngờ người
này vừa có tiền vừa có sắc a. Nàng nhìn đến ngẩn ngơ, rồi đột nhiên tỉnh
lại,tự tát mình mấy cái. Ảnh Vũ mặt đầy hắc tuyến đây đã là lần thứ 5 hắn bị
như vậy rồi a, nàng lấy lại bình tĩnh nói: “ Xin lỗi khách quan, việc này ta
phải hỏi chủ quán” Không đợi Ảnh Vũ trả lời, nàng chạy nhanh vào trong gian
phòng khác, trên cửa có khắc chữ “chủ quán”

Hắn đứng đây đợi một hồi, sau đó cô nhân viên bước ra, đi trước cô là một cô
nương thân hình nóng bỏng, khuôn mặt thanh tú, gợi cảm bận một chiếc váy mỏng
màu tía. Khi nhìn thấy Ảnh Vũ nàng không khỏi kinh ngạc, nhưng khác với người
khác nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nghi ngờ hỏi hắn : “Ngươi nói sẻ trả
400 Kim tệ?” “Phải” Ảnh Vũ không nhanh không chậm trả lời.

Đến đây, nàng tham lam nói : “Thật tiếc, ta không thể để ngươi bao hết cả tửu
lâu của ta, Liễu công tử coi như có chút thực lực và gia tộc của hắn cũng
không phải nhỏ, nhưng ta có thể cho ngươi một vé đi đến tầng trên. Giá 400 Kim
tệ thế nào?”

“400 Kim tệ, bao toàn bộ, không đổi” Hắn lạnh lùng nói ra.
Cô nương kia không khỏi nhíu mày, nói : “300 Kim tệ?” Ảnh Vũ không trả lời
“200 Kim tệ ?”cô nương tiếp tục nói, Ảnh Vũ vẫn như thế không nói gì.
“100 Kim tệ?”
“80 Kim tệ ?”

Giọng nàng càng lúc càng khó coi, rồi nàng tức giận nói : “30 Kim tệ, đây là
giá cuối ta có thể cho ngươi” Ảnh Vũ không nói gì, suy nghĩ rồi nói : “15 Kim
tệ”
Nàng biết được hắn muốn gì, đây quả thực là một cái cáo già cắn răng nói :
“Thành giao” nói xong nàng đưa cho hắn 2 tấm thẻ một xanh, một đỏ nói: “Xé tấm
thẻ màu xanh ngươi sẽ đi vào tửu lâu, màu đỏ là đi ra” “Ân, cảm ơn” vừa dứt
lời, hắn lấy ra 15 Kim tệ đưa cho chủ quán. Rồi xé tấm thẻ màu xanh. Hắn biến
mất trong nháy mắt.

Một lúc sau, hắn xuất hiện trước cửa phòng, trên cửa có khắc chữ :“Liễu”
Thấy vậy, hắn cười nhẹ rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong là một không gian
thoáng đãng, không khí mát lạnh, mùi rượu bốc lên khắp nơi.

Nghe được động tĩnh, có người tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “ Liễu thiếu gia, ngoài
chúng ta ra ngươi còn mời người khác à” “Sao? Ý ngươi là gì?” người được gọi
là Liễu thiếu gia chính là một thanh niên mặc trường y kim sắc, dung mạo miễn
cưỡng tạm coi là ưa nhìn. Hai tay khoác lên người hai nữ tử khác nhau, bàn tay
đang xoa bóp hai cái bánh dày tròn tròn to to rất nhiệt tình a.

“Ta nghe được tiếng mở cửa, ngươi nhìn xem” hắn nói đến đó thì tất cả mọi
người cố gắng nhìn xem xem là ai. Riêng Liễu công tử thì vẫn vô tư xoa bóp 2
đôi bánh dày càng lúc càng nhanh.

Một hồi sau, cảm thấy không khí có chút yên tĩnh khác thường hắn kêu tên từng
người nhưng chẳng ai thèm quay đầu lại, hắn bực mình đứng lên nhìn xem đó là
ai mà có thể tạo ra hiện tượng này. Hai nữ tử được Liễu công tử buông tha lập
tức lấy tay xoa nhẹ cặp ngực của mình, đôi mắt đầy ai oán nhìn Liễu công tử.

Thấy có sự tình xảy ra, hai người không khỏi hóng hớt, nhìn về phía cánh cửa.
Khi thấy Ảnh Vũ thì tất cả đều như rơi vào huyễn cảnh, hắn như một mê cũng
khổng lồ làm cho người ta khi đã vào thì sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra
được.

Cảm thấy bị mất hết hào quang, Liễu công tử giận dữ rống lên, trong mắt đều là
vẻ ghen tỵ : “ Ngươi là ai? Sao ngươi lại vào đây được?”

Nghe được tiếng nói của tên họ Liễu, mọi người bừng tỉnh cảm thấy đáng tiếc
cho Ảnh Vũ. Vì họ biết khi đã ghen tỵ với một ai đó, tên họ Liễu sẽ tìm mọi
cách để tiêu diệt kẻ đó. Đã có hơn 10 người bị hắn xử đẹp rồi.

Nghe được tiếng người nói, Ảnh Vũ vô tư nói, không biết sự tình đã diễn biến
tệ đến mức nào : “Ân? Ta là Ảnh Vũ, chủ quán cho ta vào”

Mọi người giật mình, chủ quán vậy mà lại cho tên này tiến vào. Trừ khi hắn bỏ
ra lượng tiền lớn để đi vào hoặc là có thực lực cường đại nên mới có thể cho
hắn đi vào. Nên chẳng ai dám đắc tội hắn, trừ tên điên họ Liễu bị ghen tỵ làm
cho mờ mắt kia. Mọi người thở dài, thật sự chẳng ai muốn cùng hắn kết giao hão
hữu nhưng hắn là một trong tứ đại gia tộc của Linh Hoả trấn nên ai cũng phải
kết giao để có thể ôm được một chân của hắn.

Tên Liễu công tử to mồm nói : “Còn không mau cút khỏi đây, hôm nay bản thiếu
gia bao hết tửu lâu này, ngươi không được vào.”

Ảnh Vũ nghe vậy cười nói : “Vậy thì ngươi phải hỏi chủ quán” nụ cười rạng rỡ
này làm cho biết bao nữ tử trong gian phòng này ngất ngây, mặt ai cũng đều đỏ
hết cả rồi. Trong đầu là những ý nghĩ đen tối mà bọn họ không nên nghĩ tới.

Thấy vậy, tên Liễu công tử kia còn điên hơn, giận dữ nói : “Nếu ngươi không
cút ra khỏi đây, kể từ hôm nay ngươi là kẻ thù của Liễu gia ta”. Ảnh Vũ không
nói gì, đứng đó ngắm nghía xung quanh rồi đến bên một thiếu nữ gần đó, nở nụ
cười hỏi : “Ta ngồi đây được không?” “Ngươi, ngươi .. cứ tự nhiên” nữ tử xấu
hổ, cúi mặt xuống ngượng ngùng nói. “Cảm ơn, ngươi” Hắn nhẹ nhàng nói ra khiến
cho mặt nàng càng đỏ hơn

Các nữ tử khác thấy vậy lập tức trong mắt hiện lên vẻ ganh tỵ. Hận tại sao
không thể đạp nữ nhân kia bay đi và thế chỗ nàng.

Tên Liễu công tử hiển nhiên biết được phản ứng của mọi người. Mặt hắn đỏ bừng,
đây là lần đầu tiên hắn bị khinh thường như vậy trong cuộc đời. Hắn rống to :
“ Ngươi muốn chết, ngươi muốn khiêu chiến Liễu gia ta sao” hắn hy vọng như thế
đủ để làm cho Ảnh Vũ sợ mất mật và làm cho y bị mất mặt trước đám người này.
Không ngờ, không những thất bại mà còn làm cho Ảnh Vũ tỏa sáng hơn.
Ảnh Vũ nói : “ Liễu gia có gì đáng sợ, ta chấp nhận khiêu chiến “ Hắn thờ ơ
nói, coi thường tên họ Liễu kia.

Hết chương 7
Tác giả: ThuLamHoa


Vô Tận Tiến Hóa - Chương #7