Người đăng: ThuLamHoa
Chương 5: Chào Mừng Đến Với Vinh Quang Thành
Ảnh Vũ dừng cước bộ lại,suy nghĩ một chút. Đối với hắn mà nói 3km không quá xa
mà cũng không quá gần, dựa vào tốc độ của hắn thì hẳn gần xế chiều sẽ đến Vinh
Quang thành.
Trên đường,Ảnh Vũ cũng không có trở ngại gì. Đến khi cách cổng thành chừng 40m
thì dựa vào cảm biến nhiệt, hắn phát hiện có khoảng 6 người bên trái, 7 người
bên phải đang ẩn trong bụi cây. Có vẻ như là định phục kích Ảnh Vũ a, đáng
tiếc bọn hắn quá sai lầm khi lựa chọn Ảnh Vũ làm mục tiêu.
Đến đây, trên khuôn mặt ngây thơ của Ảnh Vũ xuất hiện một nụ cười nhẹ, truyền
đến một trận lãnh ý mãnh liệt. Có vẻ như đám người phục kích đã phát hiện có
một luồng sát ý mãnh liệt nhưng con mồi trước mắt, bọn hắn cũng chẳng thèm
quan tâm.
Đột nhiên, cước bộ Ảnh Vũ biến hóa. Tuy nhanh mà chậm, tuy chậm mà nhanh. Nhìn
qua có vẻ đơn giản nhưng nếu là dân chuyên thì sẽ thấy được sự thâm ảo bên
trong nó. Nhưng đám người này thì chắc chắn là không phải nên đối với bọn họ
thì đây là cách tốt nhất.
Thấy con mồi khoảng cách càng lúc càng gần, trên khuôn mặt của bọn hắn đều
nhấc lên nụ cười lạnh. Bỗng một tên bắt đầu ra hiệu cho những tên còn lại. Đến
lúc bọn hắn chường mặt ra thì Ảnh Vũ đã biến mất trong nháy mắt.
Thấy thế, tên cầm đầu ra hiệu :"Chuẩn bị chiến đấu, cảnh giác xung quanh"Tiếng
nói của hắn vang lên tuy có chút thô bỉ nhưng vẫn có chút nghiêm nghị.
Tất cả mọi người cứ như thế mà làm.
"Lão đại, bộ chúng ta ..." Tên đang cầm đoản kiếm nói có chút run rẩy, nuốt
một ngụm nước bọt, hắn nói tiếp :" Phục kích nhầm cao thủ"
"Hừ. Cao thủ thì sao chứ gặp phải 13 người phục kích vẫn chết như thường.
Chẳng qua tên tiểu tử kia nhạy bén mà thôi,nhưng hắn chắc chắn còn quanh đây"
một tên cầm cung nói.
"Hắn nhìn qua có vẻ như là đi một mình, mà nhìn bộ dạng hắn chắc chắn là tiến
vào thành là do có việc. Tin ta đi, nhiều năm làm cướp như vậy ta không đoán
sai đâu, hắn vẫn còn quanh đây chỉ là đang tìm cơ hội tiến vào thành mà thôi.
Đi, di chuyển đến cổng thành gần hơn một chút, cẩn thận đừng để cho thủ vệ
bắt được" Tên cầm đầu nói. " Vẫn là lão đại anh minh, đi chúng ta mau di
chuyển."
Một lát sau, Ảnh Vũ dần dần hiện ra từ trong không khí. Khuôn mặt có chút bất
ngờ, không ngờ bọn hắn như vậy mà lại biết được ý định của hắn. Chẳng qua, từ
nãy đến giờ hắn vẫn không có đi đâu, mà là sử dụng kỹ năng ngụy trang mà hắn
nhận được từ chủng Đại Độc Xà từ lần đầu tiến hóa. Sau đó, trong mắt Ảnh Vũ
hiện lên một đạo quang mang.
Lúc đó, " Lão đại có phải tiểu tử kia sợ quá nên... Chuồn rồi không. Uổng công
chúng ta ngồi đây phục kích hắn"một tên cầm ma pháp trượng nói
" Hừ, có lẽ là như vậ--," Đang nói giữa chừng hắn- một tên cầm đại đao,quay
ngang qua thì thấy Ảnh Vũ, tay ra hiệu cho lũ đồng bọn sẵn sàng tư thế. Bỗng
nhiên Ảnh Vũ biến mất, thần sắc của hắn trắng bệch rống to:"Sẵn sàng thủ thế"
Đột nhiên Ảnh Vũ xuất hiện trước mặt hắn mở miệng nói:"Đợi ta lâu như vậy, các
ngươi có việc gì sao"
Bọn hắn chảy mồ hôi lạnh, tốc độ này quả thực là quá nhanh a.
Rồi tên cầm đầu nói :" Ranh con miệng còn hôi sữa, có tư cách gì hỏi ta. Cho
ngươi hai sự lựa chọn,một để đồ lại, mang mạng đi, thứ hai để cả mạng lẫn đồ
lại" giọng nói của hắn có chút trào phúng cùng khinh thường.
" Vậy ta chọn... Giết hết các ngươi" Lời vừa dứt, thân thể Ảnh Vũ biến mất.
Tiếp sau đó lần lượt tiếng thét chói tai vang lên.
"Bạn nhận 402 kinh nghiệm"
"Bạn nhận 674 kinh nghiệm”
“Bạn nhận 521 kinh nghiệm”
“.....”
“Bạn thăng 1 cấp, cấp hiện tại :3”
“Bạn thăng 1 cấp, cấp hiện tại :4”
Cứ mỗi lần như vậy, Ảnh Vũ cảm nhận được,hắn đang mạnh lên từng chút một.
Chỉ chưa đầy 10 giây, toàn bộ đội viên bị giết sạch, chỉ có tên cầm đầu còn
sống sót. Máu văng tung tóe, cảnh tượng này nhìn vào mặc dù hắn giết người
cũng không phải ít nhưng vẫn có chút khiến hắn buồn nôn. Mặt của hắn lúc này
đã vô cùng khó coi, lúc xanh, lúc trắng. Miệng lắp bắp không ngừng :" Đại hiệp
hãy tha cho ta đi, là ta có mắt không thấy thái sơn, chỉ cần đại hiệp tha cho
ta ngài muốn gì cũng được" bây giờ, đối mặt sinh tử hắn nào còn bộ mặt uy
nghiêm nữa, khuôn mặt sợ hãi, ngũ quan vặn vẹo, giọng nói run rẩy.
Một giọng nói băng lãnh vang lên :"Nếu... Ta giết cả ngươi luôn thì sao?"giọng
nói có chút trào phúng cùng khinh thường. Đối với Ảnh Vũ hắn xem thường nhất
là ham sống sợ chết, đối mặt với sinh tử nhiều lần, Ảnh Vũ đã không còn sợ hãi
cái chết nữa.
Nhất thời, khuôn mặt tên cầm đầu trắng bệch, giận dữ quát:" Nếu ngươi giết
ta, đại ca sẽ không tha cho ngươi. Ngươi có biết ta là ai không? Là tam đệ của
Hội chủ Tam Sơn Bang Hội. Ngươi giết ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu"
giờ phút
này hắn đã bí quá hóa liều. Nếu như đối phương biết sợ thì hắn sẽ sống còn
không thì chết a. Bất quá dù sao, đại ca mà hắn nói quả thực có chút uy tín.
Chẳng qua đối với Ảnh Vũ mà nói thì cũng chẳng là gì. Thứ nhất, hắn không biết
Hội chủ Tam Sơn Bang Hội là ai. Thứ hai lấy tính cách của hắn sẽ tiêu diệt tận
gốc, không để lại mầm họa về sau. Thứ ba, dựa theo kinh nghiệm của hắn mà nói,
tên này chính là kẻ lấy oán báo ơn nên diệt trừ vẫn là cách tốt nhất.
Thấy Ảnh Vũ có chút ngập ngừng:" Coi như tiểu tử ngươi biết điều. Mau thả ta
ra rồi ta sẽ tha cho ngươi một mạng" Hắn cao giọng nói to, trong đó có chút
ngạo mạn cùng khinh thường. Đột nhiên hắn đang định mở miệng nói gì đó thì,
đầu đã lìa khỏi cổ, trên mặt đôi mắt của hắn vẫn nhìn Ảnh Vũ chằm chằm, như
thể muốn ăn tươi nuốt sống Ảnh Vũ. " Ồn ào".
“Bạn nhận 891 kinh nghiệm”
“Bạn thăng 1 cấp, cấp hiện tại :5”
“Người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Ra Tay Diệt Cướp. Nhận được danh
xưng:”Chính nghĩa-sơ cấp” giúp tăng 10% độ hảo cảm của những người không phải
đạo tặc đối với người chơi, và giảm10% của đạo tặc đối với người chơi”
Ảnh Vũ chậm rãi xoay người bước đi, tẩy sạch vết máu trên người hắn. ,suy nghĩ
một chút, cái danh xưng này cũng có lợi đối với hắn.Sau khi tẩy xong, giờ đã
là đúng 6 giờ chiều theo cách tính của hắn. Cách tính thời gian của Ảnh Vũ rất
đơn giản, từ khoảng cách Đông đến Tây chia làm 12vạch, mỗi vạch tương ứng một
giờ. Còn 12 giờ còn lại là sử dụng đối với mặt trăng sẽ giựa vào độ sáng mà
phân biệt. Nếu như trăng tối mờ tức trăng mới lên là khoảng 7 giờ, sáng mờ là
sắp sáng 5-6 giờ sáng. Buổi chiều nay vừa vặn có cả mặt trăng lẫn mặt trời nên
hắn tính ra sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hắn chậm rãi đi về phía cổng thành, ở trước cổng có 4 tên thủ vệ. Càng lúc
càng gần, khi phát hiện động tĩnh, bốn người bọn họ chuẩn bị thủ thế. Đến khi
nhìn thấy Ảnh Vũ thì nhẹ nhàng thở ra một hơi. Họ tiến lên hỏi : “ Nhóc đang
định đi vào thành à, nhóc có giấy không hoặc có ai đi cùng nhóc không?” Một
người đàn ông trung niên tiến lên nhẹ nhàng hỏi hắn
Khi nghe người ta gọi mình là nhóc quả thực có chút khó chịu, nhưng đối với
hình dạng của hắn bây giờ gọi vậy là phải. Hắn mở miệng nói : “ Không có người
đi cùng còn giấy là cái gì?” Ảnh Vũ khó hiểu hỏi người nọ. Hắn đang khó hiểu
không biết giấy là gì, còn tưởng có thể tự do ra vào thành chứ.
Nghe đến thế, sắc mặt người đàn ông trung niên tỏ ra ngạc nhiên, nói: “ Không
có giấy thì không thể vào thành, bất quá thì có thể làm ở đây hơi đắt phí, 1
kim tệ nhóc trả nổi không”
“Trả nổi, bây giờ làm luôn đi” Ảnh Vũ nhẹ nhàng nói ra một câu. 4 người nọ cảm
thấy bất ngờ. Một người trong đó nói :" Nhóc sẽ không gạt ta đấy chứ, chỉ có
mấy thiên kim tiểu thư hoặc đại thiếu gia mới mang theo Kim tệ thôi, mà nhiều
lắm cũng là mấy chục Kim tệ, chắc nhóc sẽ không lầm Kim tệ với Thiết tệ chứ,
nhóc nên biết Kim tệ gấp 100 lần giá trị của Thiết tệ đi"
Đến đây, Ảnh Vũ không khỏi bất ngờ. Hắn không ngờ vậy mà, Kim tệ lại có giá
đến thế. Người ta một công tử, tiểu thư nhà giàu mỗi lần chỉ mang mấy chục Kim
tệ đi thôi. Hắn vậy mà trên người tận 100 vạn Kim tệ a, chẳng lẽ hắn không
phải tỷ phú sao. Còn có 10 vạn Bạch Kim tệ nữa, khẳng định giá trị chắc chắn
không thấp hơn so với Kim tệ. Trên đại lục này sợ rằng hắn là người duy nhất
đi.
Hắn đè xuống tâm tình kích động nói : " Đây là 1 một Kim tệ, làm cho tôi một
cái" nói xong hắn đưa 1 Kim tệ từ không gian giới chỉ lấy ra, trên đường đến
Vinh Quang thành nhắc nhở hắn cất giấu không gian giới chỉ, bởi vì nó vô cùng
đắt giá, người có thể làm ra nó không nhiều.
Đến đây hắn càng kích động hơn. Một cái đã nhu thế rồi, hắn còn tận những 4
hộp không gian giới trang chưa sử dụng nha.
4 người nhìn nhau một hồi. Rồi sau một lát người nọ mở miệng nói : “ Nhóc chờ
một tí, để thúc làm cho nhóc một cái giấy thông hành”
Một lát sau, đại thúc đưa đến trước mặt Ảnh Vũ một tờ giấy làm bằng da một
loài thú bí ấn. Nhìn qua có vẻ vô cùng chắc chắn. Nói:" Nhóc hãy trích máu
vào, nó sẽ là của nhóc. Khi vào thành, nhóc nhớ đăng ký mạo hiểm gia công hội,
nhóc sẽ được đưa một cái thẻ, giúp cho nhóc thông hành qua các nơi." "Ân" Ảnh
Vũ trả lời.
4 người nhìn nhau cao giọng đồng thanh : “ Chào mùng đến với Vinh Quang thành”
Hết chương 5
Tác giả: ThuLamHoa