Hoá Nhân Đan


Người đăng: ThuLamHoa

Đến đây, Ảnh Vũ mới nhớ đến cái trả thù lễ bao nhận được khi giết tên đàn ông
man rợ ấy, hắn mở miệng : “Xác nhận sự dụng”. Hắn vô cùng kích động không biết
khi mở ra hắn sẽ nhận được gì đây a...

Hệ thống vang lên: “ Từ trả thù lễ bao nhận được : Hộp không gian giới trang
x1, Phục Huyết Đan x10, Phục Năng Đan x5, Ma Thú Hạch Lục Cấp x1, 100 vạn Kim
tệ, 10 vạn Bạch Kim tệ; Từ lần đầu tiến hoá lễ bao nhận được : Hoá Nhân Đan
x1, Hoá Thú Đan x1, Kỹ năng: Thương nhân chuyên nghiệp, Vật phẩm Xích Nguyệt
Đoản Kiếm x2, Lĩnh ngộ chức nghiệp : Ngự Thú Sư quyển x1)

“Còn một vật phẩm yêu cầu người chơi tự mở, hệ thống không đủ quyền hạn để sử
dụng vật phẩm : Trứng Ma Thú”

Đầu tiên, hắn đang thắc mắc hộp không gian giới trang có tác dụng gì, nhưng
Ảnh Vũ củng chẳng thắc mắc cho lắm, hắn để ý chính là vật phẩm Xích Nguyệt
Đoản Kiếm,đây chính là vũ khí mà hắn quen thuộc nhất. Ngoài ra còn có kỹ năng
Thương nhân chuyên nghiệp. Đối với một người có óc kinh doanh như hắn thì cái
kỹ năng này quả thực là cạm bẫy chết người a... Nhưng, một lúc sau khuôn mặt
“Tiểu bạch lang” của hắn đen lại. Hắn không có cách nào để tiếp cận những đồ
vật này cả.

Bỗng hệ thống nhắc nhở : “ Người chơi có thể sử dụng vật phẩm trong kho vật
phẩm kế bên bảng kỹ năng”
Đến đây mắt hắn sáng lên, hắn lập tức đi vào đại não và hắn kho vật phẩm hiện
ra ngay trước mặt hắn. Hắn muốn lập tức học kỹ năng này nhưng nó lại yêu cầu
chỉ có nhân loại hoặc ma thú cấp cao mới lĩnh ngộ được a. Còn về phần Đoản
Kiếm kia, thì chắc chắc cũng như vậy nên hắn cũng chẳng thèm kiểm tra.

Đến đây, mặt Ảnh Vũ xụ xuống, nhìn qua rất là đáng yêu a. Mặc dù đã tiến hoá
nhưng hắn vẫn chỉ mới to bằng một con chó Alaska thôi. Nữ tử thích nhất là
loại sủng vật như này, đặc biệt những ám văn kia làm cho hắn thêm phần huyền
bí, quả thực là ..... sói ca a!!

Nhưng hắn lập tức nhớ đến Hoá Nhân Đan mà hắn đã nhận được trong lễ bao lần
đầu tiên tiến hoá kia. Hắn thầm nghĩ cái hệ thống này quả thực rất hào phòng,
rất hiểu ý mình a. Không chần chờ, Ảnh Vũ tìm tòi một hồi rốt cuộc viên Hoá
Nhân Đan đã nằm trong tay hắn, nói là tay nhưng là lợi trạo thì chính xác hơn.

Hắn nuốt vào Hoá Nhân Đan. Bỗng hắn cảm thấy trong cơ thể nóng rực. Loại nhiệt
độ này giống với nhiệt độ mà hắn tiếp cận vài năm trước trong lúc huấn luyện.
Đấy là dung nham nhiệt độ. Ở bên ngoài đã nóng lắm rồi, nhưng ở bên trong lần
đầu tiên hắn được cảm nhận. Mặc dù rất đau, nhưng Ảnh Vũ vẫn lẳng lặng ở đó,
không một tiếng rên la gì cả, một canh, hai canh, ba canh.....Một hồi lâu, cơn
đâu dữ dội chấm dứt, khi mở mắt ra hắn thấy bây giờ trời đã sắp sáng rồi

Nói như vậy, quá trình mà hắn biến thành nhân dạng kéo dài khoảng 11 tiếng
đồng hồ, cái loại cảm giác đau đớn như vậy sợ rằng người khác cảm nhận đã sớm
chết rồi a.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Góc tác giả : Huhu, tội nghiệp quá. Tiểu Ảnh của chúng ta thật là mạnh mẽ quá
đi mà, cố lên Tiểu Ảnh (TT^TT) b
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ảnh Vũ chậm rãi đứng dậy, hắn cảm nhận được hắn đã mọc tay, mọc chân rồi. Hắn
chỉ không biết khuôn mặt hắn có biến đổi hay không hay vẫn là mặt của Tiểu
Bạch Lang lúc trước.

Hắn chậm rãi đi đến hồ nước gần đó nhất. Khi nhìn vào hắn thấy, một mái tóc
ngắn bạch sắc, đôi mắt sắc bén mạnh mẽ. Khuôn mặt đúng chuẩn của trẻ em 15
tuổi a, chẳng qua là có vài phần nghiêm nghị,trưởng thành. Sóng mũi cao cao,
đôi đồng tử rắn có tam sắc lần lượt là : Xích Sắc, Tử Sắc và Hắc Sắc.

Hắn vẫn chưa biết thân thể hắn khi biết thành nhân dạng có còn lưu lại vảy rắn
hay lông sói không. Ảnh Vũ tiến gần thêm một chút nữa.Thế nhưng hắn lại phát
hiện thân thể này lại không xứng với khuôn mặt trẻ con của hắn, đây là thân
thể của một thiếu niên 17 tuổi a.Thân hình cao lớn, Bờ vai rộng, cơ ngực cường
tráng, múi bụng rắn chắc,cánh tay săn chắc. Trên cơ bụng ám văn hắc sắc thâm
ảo, trên mặt có ám văn tử sắc, vai trái là ám văn xích sắc. Nhìn qua có vẻ
quyến rũ chết người nha.Còn phần hạ thân thì..... to, rất to a.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Góc tác giả : Đúng chuẩn soái ca a, còn cái to to nữa . Tao chết đây. Máu mũi
đầy nhà ≥►.◄≤
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến đây, mặt Ảnh Vũ có chút ửng đỏ, đột nhiên hệ thống lại vang lên.
“ Chúc mừng người chơi lần đầu hoá thành nhân hình, hệ thống gửi tặng : Nhân
loại y phục ( quần) x5, Nhân loại y phục ( áo) x5, Nhân loại y phục ( khố) x5”
Đến đây mặt hắn đã đỏ như trái và chua rồi.Cũng may là tiếng của hệ thống chỉ
có mình hắn nghe được, nếu không thì hắn chỉ muốn đập đầu tự tử mà chết a

Bỗng hệ thống vang lên : “Mở khoá nhiệm vụ chính tuyến( không thể chối từ)
- Yêu cầu1: Người chơi sử dụng hộp không gian giới trang và lấy không gian
giới chỉ, thu thi thể của Tuyết Vũ (mẹ) vào không gian giới chỉ. Chạy trốn đám
người thợ săn và tiến vào thành thị Vinh Quang ( hiện đang cách 3km)
-Yêu cầu2(thêm, có thể không thực hiện yêu cầu này): Tìm thi thể của Dạ Ảnh(cha)và đưa vào không gian giới chỉ.
+ Phần thưởng : Lĩnh ngộ chức nghiệp( tự chọn) quyển, kỹ năng : Giám định (có
thể biết được toàn bộ thông tin của người chơi), kinh nghiệm 15000

Ảnh Vũ trầm mặc một hồi. Dựa theo hệ thống thông báo, thì hắn biết được cha
của hắn tức Dạ Sát đã chết. Đến đây, mắt hắn hơi đỏ, bất giác một giọt nước
mắt rơi xuống. Toàn thân hắn tỏa ra một cỗ lãnh ý, hắn nói thầm “ Thực lực của
ta chưa đủ để giết các ngươi, nhưng sẽ có một ngày ta sẽ giết các người để báo
thù cho mẫu thân và phụ thân của ta” một nụ cười băng lãnh xuất hiện trên mặt
Ảnh Vũ.

Kiếp trước, hắn là cô nhi, kiếp này hắn có phụ thân cùng mẫu thân. Vốn tưởng
hắn có thể được cảm nhận cái gì là tình thương, cái gì là quan tâm của ba mẹ
dành cho con cái, vậy mà ba mẹ của hắn lại bị lũ cầm thú ham tiền này giết
chết. Hắn tự hỏi liệu đây có phải là quả báo hay không. Kiếp trước biết bao
nhiêu người chết trong tay hắn. Kiếp này thân nhân của hắn lại ra đi, hắn gặp
được họ bao lâu. Đúng một lần duy nhất, mà hai người họ bây giờ đã....

Hắn lên kế hoạch. Đầu tiên hắn từ trong đại não lấy ra một bộ y phục hoàn
chỉnh, mặc lên người. Hai tay cầm theo đoản kiếm, trên tay có thêm một cái
giới chỉ, thu thi thể của Tuyết Vũ vào. Nháy mắt, Ảnh Vũ đã biến mất, không
thấy tung tích.

Một lát sau “ Loạt Xoạt” 2 tiếng nói thô kệch vang lên
“ Hừ, lần này lỗ to a. Chỉ là hai đầu biến dị ma thú mà thôi vậy mà tổn hại
hơn 300 quân sĩ của Thú Điện thiếu gia ta đây. Đáng tiếc, chỉ có thi thể của
tên người rắn chết tiệt này mà thôi.” Một giọng nói ngạo mạn vang lên
“ Đúng, đúng ,đúng cũng nhờ thiếu gia uy phong, dũng mãnh chúng ta mới có thể
giết được tên người rắn chết tiệt này” một giọng nói đầy nịnh hót, nghe là đã
khiến cho người khác không có cảm tình rồi

Ở trên cây, Ảnh Vũ quan sát kỹ hai người vừa nói. Trong mắt hiện lên sát ý.
Người vừa nói là một tên nhỏ con gầy tong teo ngũ quan xanh xao bệnh tật, đằng
sau y là một cây trường cung,mặc áo giáp da rách nát. Còn người kia là một
thiếu niên béo ú, tay trái đang vác thi thể của Dạ Ảnh trên vai, tay còn lại
cầm thương. Hắn mặc một bộ thiết giáp, nhìn qua cũng đã thấy sự phân biệt cấp
bậc rõ ràng. Hai người cười đến mắt cũng không thấy được. Ảnh Vũ cười nhẹ rồi
lại biến mất

“ Haha, ngươi nói đúng cũng là nhờ ta uy phong mới hạ được tên người rắn rác
rưởi này ,hahaha. Nghĩ đến đây thật tức chết ta a. Đầu hồn sủng biến dị kia
mới là quý giá nhất, biến dị 4 chủng a” Tiếng cười ngạo mạn, kèm theo chút tức
giận nói

“ Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ biết được nó chỉ là sơ sinh giai đoạn ma thú,
không thoát khỏi khu vực này đâu, nếu tìm được thuộc hạ xin dâng thiếu gia
bằng cả hai tay” Người tong teo nói như làm việc gì chính nghĩa lắm, “ Haha,
bổn thiếu gia tin ngươi” tên béo sử kia mở miệng

Đột nhiên một bóng người đối diện bọn họ đi tới, đó là Ảnh Vũ. Hai người nọ
cảm giác được động tĩnh liền lập tức thủ thế: “ Là ai” hai người đồng thanh
kêu lên. Ảnh Vũ nhẹ nhàng nói : “ Nghe nói thiếu gia, đang tìm một hồn chủng
biến dị bốn chủng?” Giọng nói của hắn lạnh như băng, chẳng qua trong đó còn có
chút trào phúng.

“ Đúng, đúng, đúng, ngươi biết nó ở đâu sao? Mau đưa ta đến đó” Tên béo sử gật
đầu lia lịa, mắt sáng lên nói.
“ Tiểu nhân biết chẳng qua, .... đường hơi xa xôi, tiểu nhân sợ công tử mệt
mỏi a.” Ảnh Vũ lên tiếng, thầm nghĩ “ cá đã cắn câu, giờ phải xem sức mạnh của
con cá này ra sao”
“ Không mệt, không mệt mau đưa ta đến đó” tên thiếu gia kia mở miệng, mắt sáng
lên như là làm bằng vàng vậy.
“ Thiếu gia à, ngài không cảm thấy đáng nghi sao, tại sao một tên thường dân
như hắn lại có thể đưa ngài đến đó chứ, hắn nhẽ ra phải chiếm làm của riêng
mới phải”hắn nói nhỏ, đáng tiếc mọi thứ hắn nói Ảnh Vũ đều nhất thanh nhị sở
“ Chẳng phải là nể phục bổn thiếu gia ta đây hay sao” tên thiếu gia ngạo mạn
lên tiếng.
“ Chẳng qua...” Hắn chưa nói hết câu đã bị tên kia nhảy vào “ Câm miệng, ý
ngươi nói là bổn thiếu gia ta đây ngu ngốc sao?” Hắn giận dữ nói
“ Không,không,thuộc ha không có ý đó. Thiếu gia luôn anh minh nhất Thú Điện
sao có thể ngu ngốc được” tên ốm yếu sợ hãi nói, có chút nịnh hót.
“ Ngươi biết vậy là tốt” Tên thiếu gia kia nói rồi bắt đầu đi theo Ảnh Vũ. Tên
thuộc hạ kia vẫn có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Ảnh Vũ.
“ Còn không mau đi theo” tên thiếu gia giận dữ nói, “Dạ ,dạ ,dạ thuộc hạ đi
ngay” tên kia vội vàng trả lời

Sau khi đi một hồi lâu, bọn họ mất dấu Ảnh Vũ.
Tên thuộc hạ ốm yếu, sợ sệt nói :"Thiếu gia, liệu có phải chúng ta.... Bị lừa
rồi không"
" Tên thường dân hèn mọn kia vậy mà lại dám lừa gạt ta, để ta bắt được hắn,
thì hắn chết chắc" tên thiếu gia kia giận dữ rống lên.
"Nhưng mà thiếu gia, chúng ta phải thoát khỏi đây đã, khu rừng này buổi tối
nghe nói rất nguy hiểm" hắn nói với giọng điệu run run, hiển nhiên là đã sợ
chết khiếp rồi
" Có thiếu gia ta ở, đây ngươi sợ cái g--" chưa nói hết lời, trên mặt hắn vẫn
có vẻ ngạo mạn thì đầu đã rơi khỏi cổ, máu văng vào người tên thuộc hạ.
"T-T-Thie- Thiếu gia" Tên kia sợ hãi thét lên
Một tiếng nói lạnh như băng vang lên:" Hắn đã chết rồi, ngươi gọi hắn làm gì.
Ngươi muốn gọi hồn người chết à. Vậy thì ngươi không gọi được đâu" đó là giọng
nói của Ảnh Vũ.
" Tha cho ta, tha cho ta đi, ngươi muốn gì ta cũng cho" Hắn nói với giọng điệu
run rẩy sợ sệt.
" A.Ngươi cho ta được cái gì? Sợ rằng thứ ta muốn ngươi không có" Ảnh Vũ đứng
trước mặt hắn, cười lạnh nói.
" Ta là người của Thú Điện ,có 300 Bạch Kim tệ cho ngươi hết, chỉ cần ngươi
tha mạng cho ta" hắn nghĩ đã thuyết phục được Ảnh Vũ nên giọng nói trở nên tự
tin, có chút ngạo mạn khi nói đến từ Thú Điện.
" Vậy à" Ảnh Vũ mở miệng.
"Đúng đúng, đây, ngươi có th----" Chưa nói hết câu, đoản kiếm của Ảnh Vũ đâm
vào tim hắn. " Thứ ta muốn. Ngươi không cho nổi" một giọng nói băng lãnh vang
lên bên tai hắn.

Giải quyết hai người kia xong. Ảnh Vũ tiến đến thi thể của Dạ Ảnh, rồi thu hồi
vào trong giới chỉ. Trước khi đi, Ảnh Vũ nhìn hai thi thể mà hắn đã giết,
trong mắt hiện lên tia xem thường rồi đi về phía Vinh Quang thành. Cước bộ
chậm rãi, ổn định, gương mặt ngây thơ của trẻ em 15, nhìn qua sẽ chẳng có ai
tưởng tượng được những gì mà hắn đã làm.

Hết chương 4
Tác giả: ThuLamHoa


Vô Tận Tiến Hóa - Chương #4