Có lẽ, đây chỉ là một loại an ủi về tâm lý. Nhưng lúc này, không hề nghi ngờ, trong suy nghĩ của những người trẻ tuổi ở đây, Diệp Bạch đã trở thành tồn tại duy nhất có thể thắng được những cường giả uy tín lâu năm.
Trận chiến giữa một đời tuổi trẻ cùng cường giả uy tín lâu năm, một đời tuổi trẻ toàn diện rơi vào thế hạ phong. Những người tuổi trẻ này gần đây tâm cao khí ngạo quen rồi, bọn họ tự nhiên sẽ không cam lòng tiếp nhận thất bại như thế. Cho nên, Diệp Bạch leo lên tầng thạch thai thứ tám là điều duy nhất mà bọn họ có thể dùng để hướng ra phía ngoài khoa trương.
Bởi vậy, một nhóm người dù cho trước kia rất khinh thường Diệp Bạch, giờ phút này lại toàn bộ là thật tâm hi vọng Diệp Bạch có thể ở được càng lâu càng tốt, thậm chí thời gian tốt nhất chính là một hai tháng, thẳng đến Kỳ Thiên thí luyện lần này chấm dứt. Như vậy, người khác cũng sẽ không có cơ hội khiêu chiến hắn.
Chỉ cần người khác không thể khiêu chiến, Diệp Bạch cũng sẽ không thua.
Chỉ cần Diệp Bạch không thua, kỳ thật chẳng khác nào là thắng.
...
Trên tầng thạch thai thứ tám, Diệp Bạch cũng không biết phía dưới phát sinh một màn này.
Lúc này Diệp Bạch sớm đã tiến vào trong nhập định chiều sâu, thiên đạo ý chí khắp bốn phía không ngừng đè ép thân thể của hắn. Mà linh hồn của hắn, càng là đã xảy ra biến hóa kinh người.
Rạng sáng ngày thứ tư kể từ khi Diệp Bạch nhập định.
Bầu trời chậm rãi dâng lên một vòng mặt trời màu đỏ, tỏa ra ánh bình minh chiếu sáng khắp mọi nơi.
Diệp Bạch hai mắt vốn đang đóng chặt bỗng nhiên hơi nhúc nhích. Chỉ thấy trong thân thể hắn "Ông..." Một tiếng, truyền đến ba động kịch liệt. Sau một khắc, một cỗ thiên địa uy áp to lớn bỗng nhiên từ trong thân thể Diệp Bạch tràn ra, quét ngang toàn bộ tầng thạch thai thứ tám.
Tất cả thiên địa ý chí ở bốn phía trong nháy mắt liền bị cỗ uy áp mênh mông cuồn cuộn này biến thành hư không.
Diệp Bạch rốt cục chậm rãi mở mắt.
Chỉ thấy cặp mắt của hắn lúc này đã trở nên trong suốt như Minh Ngọc, sáng ngời như lưu ly nhưng lại hiện lên vẻ xa xăm, tựa hồ gần ngay trước mắt lại như xa cuối chân trời.
Sông núi chiếu rọi lên người hắn, nhật nguyệt hiện ra trong đó, giống như ảo ảnh trong nước, mờ mờ ảo ảo, cũng không phải là thực thể.
Diệp Bạch trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Trong quá trình leo lên tầng bình đài thứ tám, kiếm đạo ý chí mà Diệp Bạch vừa ngưng tụ thành thiếu chút nữa liền sụp đổ, cả người lâm vào thời khắc sinh tử. Cuối cùng, hắn không thể không sử dụng Cấm kị bí pháp —— "Tam Nguyên Tà Huyết Pháp" mới miễn cưỡng leo lên được.
Bất quá, hành động lần này cũng không phải là không có hồi báo. Diệp Bạch vừa trọng thương liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, luyện khí hóa huyền, hướng đan luyện huyệt, ở dưới vương đạo uy áp không ngừng đè ép tới khiến cho Huyền Khí trong cơ thể hắn liền dùng một cái lộ tuyến cực kỳ nhanh chóng và huyền ảo để tuần hoàn, vận chuyển.
Diệp Bạch từ lúc ở Dạ Lang Đảo, trong khoảng thời gian sáu tháng đã đạt đến cảnh giới Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong, chỉ chờ đợi một cái cơ duyên để đột phá.
Lần này hắn tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh, trải qua rất nhiều chuyện, hiện tại càng là tiến vào đến Thần Võ Thạch Bích, nơi mà trong truyền thuyết có thể khiến người ta lĩnh ngộ thiên địa đại đạo, hơn nữa còn leo tới tầng thứ tám. Ba ngày tu luyện rốt cục nước chảy thành sông, một lần hành động liền bước chân vào cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông, vượt qua cửa ải khó khăn dưới Huyền Vương này.
Đỉnh cấp Huyền Tông vừa thành, thực lực của Diệp Bạch liền lập tức tăng lên gấp mấy lần. Chẳng những Kiếm Hồn trong cơ thể hắn đã lớn mạnh hơn nhiều, hiện tại đã có thể chống lại vương đạo uy áp ở bốn phía, thậm chí đánh tan; hơn nữa, Tinh thần lực cũng có tăng trưởng trên diện rộng. Diệp Bạch nguyên bản đã đến Ngũ giai đỉnh phong, hiện tại càng chỉ thiếu chút nữa là đạt tới Bán Lục giai rồi.
Có lẽ, đợi đến ngày hắn đột phá Huyền Vương thì Tinh thần lực cũng sẽ đồng thời bước vào Lục giai chi cảnh.
Khi đó, Diệp Bạch cũng sẽ không chỉ là một Huyền Vương cường giả bình thường. Chỉ sợ hắn vừa mới vào Huyền Vương, liền có thể cùng Trung vị Huyền Vương chiến đấu.
Thậm chí, sau khi ăn vào gốc Huyền Vương Thảo có được từ trên người Bán Vương cảnh cường giả Tuyền Vô Ưu, Diệp Bạch càng là có thể đạt tới Trung vị Huyền Vương, rút ngắn không biết bao nhiêu thời gian tu luyện. Mà khi đó, thực lực của Diệp Bạch thậm chí có thể tương đương với một vị Thượng vị Huyền Vương cường giả bình thường.
Đương nhiên... Hiện tại nghĩ tới những chuyện này còn hơi sớm, Diệp Bạch như trước vẫn còn cách Huyền Vương khá xa. Dù sao, Đỉnh cấp Huyền Tông cùng Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong như trước có khác biệt cực lớn. Bất quá Diệp Bạch tin, chút khoảng cách này đối với hắn cũng không tính là việc gì khó rồi.
Chỉ cần cho hắn thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn đạt tới cảnh giới này. Hơn nữa, sau lần thí luyện này hắn chắc chắn cũng sẽ có được một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan. Đến lúc đó, Diệp Bạch tiến giai Huyền Vương đã là một việc cực kỳ dễ dàng rồi.
Diệp Bạch cúi đầu xuống, chỉ thấy bầu trời xa xăm, đại địa một mảnh bao la, mịt mờ không bờ bến, đám mây ở phía dưới không ngừng bay đi, mây tan mây hợp, mây tụ lại hoặc tản mác, nói không hết tụ hợp vô thường.
Mà ngồi ngay ngắn ở chỗ này, nhìn lên thiên địa cũng càng thêm rộng lớn. Thế giới thưa thớt nhỏ bé, Diệp Bạch phảng phất trong nháy mắt liền có một loại cảm giác thiên địa như quân cờ, vạn vật, muôn dân trăm họ nhỏ bé như con kiến, tất cả suy nghĩ trong lòng đồng loạt bắt đầu khởi động, khó có thể nói ra...
Cái này, có lẽ chính là cao xử bất thắng hàn* a. Nơi này cách mặt đất cao như thế, ngay cả tầng mây đều ở dưới chân, nhưng không biết tầng thứ chín sẽ là như thế nào?
*cao xử bất thắng hàn: chỗ cao thường có gió lớn, ý chỉ những gì tốt đẹp quá cũng sinh ra phiền phức.
Chỉ sợ cô đơn càng lớn, tịch mịch càng sâu, thiên địa càng nhỏ hơn a...
Diệp Bạch ngửa đầu hướng lên trời, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút do dự.
Hắn đến được tầng thứ tám này đều là dựa vào Tinh thần lực vô cùng cường hãn cùng ý chí bất khuất hơn xa người bình thường. Vốn, đây có lẽ chính là cực hạn của hắn rồi, cuối cùng có thể đi lên thì đều là dựa vào hắn thúc dục cấm kị bí pháp. Thế nhưng ai biết, hắn lại có thể vào lúc này, ở nơi đây, cảnh tượng như vậy đạt được đột phá, tiến vào Đỉnh cấp Huyền Tông.
Đỉnh cấp Huyền Tông vừa thành, không chỉ có thực lực của Diệp Bạch tăng lên gấp mấy lần, hơn nữa Kiếm Hồn càng là tăng trưởng cực kỳ rõ ràng, hơn xa lực lượng thân thể. Nó có thể chống lại, thậm chí đánh lui thiên địa uy áp khủng bố ở bốn phía xung quanh. Hiện tại Diệp Bạch ngồi cả nửa ngày cũng không cảm giác được áp lực gì.
Có lẽ, có thể đi tầng thứ chín nhìn xem. Bất quá, Diệp Bạch cũng biết rõ, hắn có thể ở chỗ này tấn giai đến Đỉnh cấp Huyền Tông hoàn toàn toàn là do tích lũy trong thời gian qua bộc phát. Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thể ở trong thời gian ngắn như vậy lại một lần nữa tấn giai, đạt tới cảnh giới Huyền Vương.
Kể từ lúc này, hắn muốn leo lên tầng thứ chín, tầng cuối cùng cũng không phải dễ dàng như vậy rồi. Dù sao, trèo lên được tầng thứ tám cũng không sai biệt lắm đã bức ra toàn bộ tiềm lực của hắn. Hôm nay, lại muốn khiêu chiến tầng thứ chín càng khó khăn hơn gấp hàng trăm lần kia, đó quả thực là vấn đề nan giải.
Có lẽ, dừng lại ở chỗ này a, dù sao tầng này chỉ có một mình mình. Cho dù ngược dòng ngàn năm, có thể leo lên tới tầng thứ tám này cũng không có mấy người, chính mình còn sao còn cảm thấy chưa đủ đây?
Phải biết rằng, tầng thứ bảy phía dưới đều không có mấy người leo lên được, mình đã đứng ở đỉnh cao nhất so với tất cả mọi người, không lẽ còn không thấy đủ.
Thế nhưng... Ở đáy lòng Diệp Bạch, một thanh âm khác lúc này cũng đồng thời vang lên: "Nếu là đã đến nơi đây, không liều mạng, ngày sau không còn cơ hội tiến vào thì chẳng phải là sẽ lưu lại tiếc nuối, hối hận cả đời sao?"
Tầng thứ tám mặc dù đã là rất cao rồi, nhưng tầng thứ chín mới thực sự là đỉnh phong. Nếu như mình không đánh cuộc, trong nội tâm cũng sẽ không thể viên mãn. Tâm linh không viên mãn, liền không cách nào chính thức lĩnh ngộ được ý chí của Huyền Vương. Khi đó, dù cho chính mình dựa vào ngoại lực thành công đột phá đến cảnh giới Huyền Vương thì cũng chỉ là một Huyền Vương không trọn vẹn.
Mà điều này cũng không phải là cái mà Diệp Bạch muốn.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch rốt cục trở nên kiên định. Không đến thời điểm đầu rơi máu chảy, không đến dầu hết đèn tắt, dưới tình huống không xác định được tiềm lực của bản thân đã toàn diện được kích phát, sắp bị ép khô hay chưa... Diệp Bạch, cuộc đời này, bất kể là leo lên Thần Võ Thạch Bích hay là làm những chuyện khác thì cả đời đều sẽ quyết không lui về phía sau dù chỉ một bước.
Tín niệm vừa thành, bên trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, sợi Kiếm Hồn vốn đã thay đổi rất lớn cũng giống như cảm ứng được tín niệm một lòng cầu thắng của Diệp Bạch, đồng dạng bắt đầu ngo ngoe rung rung, phát ra "Ông..." một tiếng kiếm ngân.
...
Một tháng sau, thời gian không ngừng trôi qua, đảo mắt lại đến một ngày mới.
Cây cối khô héo, gió thu xào xạc, báo hiệu trời đã sang thu.
Trong một tháng này, Diệp Bạch một mực không có dừng lại bước chân leo lên tầng thạch bích thứ chín nhưng đều không có có thành công. Hắn phát hiện, chính mình dù cho thực lực đã có tiến bộ rất lớn, đột phá đến cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông, càng là đã vượt xa so với lúc trước, theo lý thuyết thì leo lên tầng thạch bích thứ chín sẽ phải rất nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng hắn cảm thấy mình đã quá coi thường độ khó của tầng thứ chín Thần Võ Thạch Bích này.
Tám tầng đầu của Thần Võ Thạch Bích đều chẳng qua là nung cho người, tầng thứ chín mới thực sự là khiêu chiến, là Long Môn, là Thiên Quan*!
*Long Môn, Thiên Quan: cửa rồng, cổng trời, ý muốn nói độ khó cực lớn.
Cho nên khoảng cách giữa các tám tầng đầu của Thần Võ Thạch Bích mới nhỏ như thế, hoặc là vài chục trượng, hoặc là hai mươi mấy trượng, nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua 40, 50 trượng...
Chỉ có tầng thứ tám hướng tầng thứ chín này liền đạt tới 80 trượng. Phải biết rằng, áp lực của mỗi một tầng ở phía dưới cũng đã để cho Huyền Tông chịu không nổi. Mà càng lên cao, áp lực lại càng mạnh, dù là Huyền Vương cảnh cường giả bình thường chỉ sợ cũng rất khó leo lên được.
Nhưng Diệp Bạch hiện tại như trước vẫn chỉ là một Đỉnh cấp Huyền Tông, luận về tu vi, hắn so với những người ở phía dưới cũng coi như là thấp nhất. Nếu không phải hắn có được tinh thần ý chí mạnh hơn rất nhiều so với Huyền Tông thì cũng không thể đi tới một bước này. Nhưng dù sao, chỉ có tinh thần ý chí như cũ là xa xa không đủ.
Diệp Bạch có thể cảm giác được, thiên đạo ý chí ở phía trên tầng thạch thai thứ tám không sai biệt lắm tương đương với Thượng vị Huyền Vương bình thường, nhưng so với thiên đạo ý chí đi thông tầng thạch thai thứ chín thì lại kém rất xa. Càng lên cao, độ khó càng lớn.
Tinh thần ý chí của hai mươi trượng đầu không sai biệt lắm đạt tới Thượng vị Huyền Vương đỉnh phong, bốn mươi trượng chính giữa thì không sai biệt lắm đạt tới Đỉnh cấp Huyền Vương. Mà hai mươi trượng cuối cùng thì lại gần như đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Vương đỉnh phong rồi.
Diệp Bạch không khỏi suy đoán, cái này còn là không có leo lên. Nếu như leo lên, Vương đạo uy áp ở phía trên chẳng phải là Đỉnh cấp Huyền Vương đỉnh phong, hoặc thậm chí là Bán Tôn cảnh sao. Đó cũng không phải là tinh thần ý chí dành cho Đỉnh cấp Huyền Vương bình thường mà bản thân mình trước kia suy đoán rồi, độ khó của nó có thể còn cao hơn gấp mấy chục lần.
Bất quá, Diệp Bạch như trước không có buông tha cho, không ngừng té ngã, không ngừng bò lên, không ngừng thất bại, không ngừng lặp lại...
Chỉ cần thử qua, liền không tiếc nuối, chỉ cần thử qua, mặc kệ thành công hoặc là thất bại đều cũng sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần Diệp Bạch biết rõ mình đã đang không ngừng tiến bộ, như vậy là đủ rồi.
Mà nương theo sự cố gắng của Diệp Bạch, trong một tháng này, hắn không ngừng hướng lên phía trên, đồng thời độ cao mà hắn đạt tới cũng càng ngày càng lớn.