Chương 200: Tuyệt đỉnh chi ngộ, Đỉnh cấp Huyền Tông (năm)



Chỉ trong chốc lát, dưới tinh thần ý chí cường đại của Diệp Bạch, sợi Tiên Thiên kiếm khí này liền vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ. Sau đó càng là biến thành một đám tinh thần kiếm thể thuần túy, triệt để không còn tồn tại hình dạng thực thể.



Diệp Bạch bắt đầu đánh bóng, mài, lại trọng tổ, sau đó lại một lần nữa nghiền nát, lại đánh bóng, mài, lại lần nữa trọng tổ.



Một lần lại một lần!



Thiên đạo ý chí vô cùng vô tận ở bốn phía xung quanh nghiền ép tới, sợi Kiếm Hồn này lần lượt bị đánh tan rồi lại lần nữa tụ hợp thành hình thể mới. Mà mỗi một lần biến hóa đều khiến nó trở nên càng thêm cứng rắn, càng thêm đáng sợ.



Dần dần, thời gian nó bị đánh tan càng ngày càng dài, đến cuối cùng, dù cho vỡ vụn cũng chỉ phân thành mấy khối, rất nhanh có thể một lần nữa tụ lại, tổ hợp cùng một chỗ.



Như Diệp Bạch, có thể ở cảnh giới Thượng vị Huyền Tông liền dám dùng thiên đạo ý chí của Vương giả để rèn luyện Kiếm Hồn của bản thân, chỉ sợ từ thời thượng cổ đến nay cũng là rất ít. Mộ Dung Hưu có thể hình thành Nửa bước Kiếm Ý, Lãnh Cát có thể đạt tới Nửa bước Đao Ý đều chỉ là bởi vì lĩnh ngộ một ít kiếm chiêu hoặc đao chiêu ảo diệu. Không như Diệp Bạch, dùng vô tận thống khổ để đổi lấy Kiếm Hồn mạnh nhất.



Kiếm Hồn vừa ra, Kiếm Ý như núi có thể dễ dàng cắt phá hết thảy mọi thứ, cũng khiến cho thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.



Bất quá, ngoại trừ người có thiên phú tinh thần biến thái cùng lực ý chí siêu cường như Diệp Bạch, người khác đừng nói ở dưới tình huống như vậy rèn luyện Kiếm Hồn, mà chỉ sợ Kiếm Hồn chưa thành thì bản thân ngược lại tinh thần ý thức bị phai mờ trước, biến thành một tên phế nhân.



Cho nên, dù có người muốn thì cũng không thể học được. Mà hết thảy những điều này đều là do Diệp Bạch tu luyện Kiếm Trận, có được Ngũ giai đỉnh phong Tinh Thần lực, hơn xa Vương giả bình thường.



Nó tương đương với Tinh thần lực của Đỉnh cấp Vương giả.



Rốt cục, bên trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, Kiếm Hồn đã thành hình. Thiên đạo ý chí ở bốn phía mặc dù cường đại, nhưng hiện tại, một khi tới gần cũng sẽ bị Kiếm Ý của hắn kích phá thành tê phấn. Kiếm Hồn vừa thành, tinh thần ý chí của Diệp Bạch cũng lập tức có cải biến về chất, có thêm một tầng bạch kim sắc.



—— Kiếm Hồn lập, Kiếm Ý thành, mặc dù đây mới chỉ là bước đầu, nhưng tin tưởng chỉ cần có thời gian thì uy lực của nó sẽ càng lúc càng lớn, càng lúc càng khủng bố, đem đến trợ giúp cho Diệp Bạch cũng sẽ càng ngày càng nhiều.



Bất quá, Kiếm Hồn mới sinh thì cũng vẫn chỉ như một cái phôi thai, có kiếm không chuôi, mơ mơ hồ hồ, toàn bộ chỉ là một cái mảnh dài mơ hồ đen nhánh không chút nào thu hút. Trừ phi bốn phía có thiên đạo ý chí tới gần, nó mới đột nhiên trở nên thập phần đáng sợ, tản mát ra Kiếm Ý vô cùng mãnh liệt, đem sở hữu tất cả thiên đạo ý chí tới gần kích thành tê phấn. Nếu không, đoán chừng không ai có thể nghĩ tới đó lại là một đám Kiếm Hồn.



Bất quá, Diệp Bạch tự nhiên có biện pháp của mình.



Hắn tiếp tục không ngừng dẫn thiên đạo ý chí ở bốn phía xung quanh tiến vào, trở thành chùy, trở thành than, trở thành lò lửa... Không ngừng tiến hành gia công, chế tạo chuôi Kiếm Hồn ngăm đen này. Theo những lần không ngừng chế tạo, bởi vì Diệp Bạch sáp nhập vào Tinh thần lực của mình cho nên Kiếm Hồn cũng không cách nào kháng cự, dần bắt đầu chậm rãi biến hình, càng ngày càng dài, càng ngày càng mỏng, cuối cùng dần dần hình thành một thanh kiếm, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.



Theo những vầng sáng này xuất hiện, trên thân kiếm bắt đầu có những đạo hoa văn huyền ảo cổ xưa, trong đó tỏa ra vô số tia kiếm quang. Những tia kiếm quang này dài gần một tấc, tựa như những chiếc lông nhọn, đem tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch trở nên cực kỳ sáng chói.



Rồi sau đó, thể tích của nó chậm rãi thu nhỏ lại, không ngừng áp súc. Cuối cùng, bộ phận tinh hoa nhất toàn bộ tập hợp lại, mà tạp chất còn lại thì toàn bộ tiêu tán ở trong hư không. Lúc này nó đã chỉ còn bằng khoảng một cây kim nhỏ lơ lửng ở bên trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, tỏa ra ánh sáng như mặt trời, bất tử bất diệt.



Trừ phi Diệp Bạch chết đi, nếu không, sợi Kiếm Hồn này sẽ không ngừng phát triển, cuối cùng trở nên cực kỳ đáng sợ. Thậm chí, một khi Diệp Bạch đạt tới Huyền Vương đỉnh phong, sợi Kiếm Hồn này có thể hóa thành thực thể phóng ra ngoài giết địch, so với Tiên Thiên kiếm khí trước đây thì còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.



Lực công kích của nó có thể dễ dàng cắt phá tất cả kim loại từ Lục giai trở xuống. Cho dù là Lục giai, chờ nó phát triển đến tình trạng nhất định thì chỉ sợ cũng sẽ dễ dàng bị xuyên thủng.



Đây chính là uy lực thực sự của Kiếm Hồn, không thứ gì có thể sánh bằng. Đây cũng chính là nguyên do mà vì sao Huyền Vương cường giả so với Huyền Tông lại mạnh hơn nhiều như vậy.



Bởi vì vì tất cả Huyền Vương cường giả đều có võ đạo ý chí của chính mình, không phải Kiếm Hồn thì chính là Đao Hồn, hoặc là Thương Hồn, thậm chí có người có được Lôi Hồn, Điện Hồn, Thảo Mộc Sinh Hồn, Thủy Hỏa Kỳ Hồn... Vạn vật linh hồn thiên kì bách quái, nhưng cũng có thể rất giống nhau. Mà hết thảy nguyên nhân hình thành này đều liên quan đến công pháp tu luyện của mỗi người, con đường mà tương lai phải đi thì phần lớn đều là như vậy.



Rất nhiều người cũng có thể căn cứ vào công pháp mà bản thân sở trường nhất để hình thành, phát triển võ đạo ý chí của mình. Mà đồng dạng, võ đạo ý chí vừa thành, cộng thêm môn công pháp mà chính mình tu luyện thì cũng sẽ khiến cho uy lực của nó tăng thêm rất nhiều.



Nếu như nói tấn giai Huyền Tông là tạo ra phôi thai của một thanh tuyệt thế thần kiếm. Như vậy, tấn giai Huyền Vương, có được võ đạo ý chí chính là giải khai phong ấn cho thanh tuyệt thế thần kiếm này.



Một thanh tuyệt thế thần kiếm được mở ra phong ấn, cùng một thanh thần kiếm không được mở ra, cả hai mặc dù cùng chất cùng hình, nhưng độ mạnh yếu về uy lực thì lại khác nhau một trời một vực, chỉ nhìn qua là biết. Người có được võ đạo ý chí chẳng khác gì người mở ra phong ấn cho một thanh kiếm, làm cho nó có thể phát tán ra vầng sáng, uy lực chân chính.



Người có được võ đạo ý chí đã có thể coi là Vương giả chân chính, điểm chênh lệch bất quá là về tu vi mà thôi. Diệp Bạch hiện tại miễn cưỡng được xem như Chuẩn Vương, nhưng vì thực lực của hắn mới chỉ là Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong, ngay cả Đỉnh cấp Huyền Tông đều chưa đạt tới, cho nên vẫn không thể xưng là Chuẩn Vương.



Chuẩn Vương đều là những cường giả mặc dù chưa đạt tới Vương cảnh nhưng đã có được “võ đạo ý chí”, hơn nữa tu vi cũng đồng thời đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong.



Kỳ thật, Chuẩn Vương cùng Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong bình thường cũng không có cái gì bất đồng, tu vi cơ hồ là ngang nhau, khác biệt duy nhất cũng cũng chỉ ở chỗ lĩnh hay không có lĩnh ngộ được võ đạo ý chí của chính mình mà thôi.



Cho nên, đợi đến khi Diệp Bạch đột phá đến Đỉnh cấp Huyền Tông, lấy thực lực của hắn thì cũng có thể xưng là "Chuẩn Vương" rồi. Mà khi đó, hắn so với những người có thực lực Bán Vương cảnh nhưng lại không lĩnh ngộ võ đạo ý chí thì càng cường đại hơn.



Chuẩn Vương, chỉ chính là tu vi vừa đạt liền trở thành Vương cảnh cường giả, hết thảy đều là nước chảy thành sông, hoàn toàn không có một chút trở ngại.



Mà Bán Vương cảnh, chỉ chính là tu vi đã đạt đến một cái đỉnh phong, diễn biến ra năng lực cường đại của hắn, viễn siêu so với Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong cường giả, thuộc về những nhân vật mạnh nhất ở Huyền Tông. Năng lực mà bọn họ có được không phải là trở thành Chuẩn Vương, mà là vì các loại cơ duyên đặc thù nên có được một ít chiến lực thuộc về Vương cảnh cường giả, đây mới gọi là Bán Vương cảnh.



Đôi khi, chính diện đối chiến, Chuẩn Vương có thể còn đánh không lại một Bán Vương cảnh. Nhưng thời điểm khi đột phá cảnh giới Huyền Vương, Chuẩn Vương cảnh cường giả so với Bán Vương cảnh cường giả thì dễ dàng hơn nhiều.



Đương nhiên, Diệp Bạch còn không ở trong đám này, hắn ngay cả "Chuẩn Vương" còn chưa đạt tới thì chiến lực cũng đã cực kỳ khủng bố, có thể chống lại Bán Vương cảnh cường giả bình thường. Hiện tại, lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí của mình, càng ngưng tụ ra một đám Kiếm Hồn của bản thân, thực lực càng hơn xa so với Bán Vương cảnh cường giả.



...



Hết thảy những điều này nói thì rất dài, kỳ thật chính thức làm được cũng cũng chỉ tùy thời điểm, tùy kỳ ngộ của mỗi người mà thôi.



Kiếm Hồn vừa thành, Diệp Bạch lập tức cảm giác được Vương giả ý chí uy áp ở xung quanh đã không còn đáng sợ như trước kia, tốc độ vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể cũng đã dần trở nên bình thường.



Hắn mở mắt, suy nghĩ một chút, thử thu hồi Lam giai phòng ngự công pháp Thái Bạch Kiếm Thể bố trí quanh người. Vừa thu hồi xong, phát hiện áp lực xung quanh mình đã không còn như trước nữa mà đã trở nên rất bình thường, Diệp Bạch lúc này mới cảm thấy trầm tĩnh lại, vui mừng cười cười. Có thể thấy được, hắn mạo hiểm ở chỗ này ngưng tụ Kiếm Hồn quả thật là một việc cực kỳ đúng đắn.



Có được Kiếm Hồn, ý chí uy áp cấp độ này đối với Diệp Bạch đã không đáng để lo rồi. Hiện tại, cho dù muốn hắn ở chỗ này ngồi một tháng, một năm thì cũng sẽ không có chút vấn đề, thiên đạo uy áp ở bốn phía cũng đã không còn tạo thành ảnh hưởng gì lớn đến hắn. Trừ phi Diệp Bạch trèo lên một tầng cao hơn, thiên đạo uy áp ở bốn phía lại lần nữa tăng lên thì hắn mới có thể tiếp tục cảm nhận được áp lực.



Nghĩ tới đây, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía tầng bình đài thứ tám ở trên cao.



Chỗ đó, cách cách mặt đất chừng 320 trượng, nằm ở phía trên đám mây. Dựa theo Diệp Bạch suy đoán, tầng bảy này đã không sai biệt lắm tương đương với ý chí uy áp dành cho Trung vị Vương cảnh cường giả rồi. Như vậy, tầng thứ tám nói không chừng chính là ý chí uy áp thuộc về Thượng vị Vương giả.



Cái loại áp lực này, dựa theo thực lực hiện tại của hắn thì chỉ sợ cũng như trước khó có thể thừa nhận được. Huống chi phía trên còn có tầng thứ chín, chính là một tầng cuối cùng, đỉnh của Thần Võ Thạch Bích!



Chỗ đó, so với tầng thứ tám thì càng khó khăn gấp trăm lần. Bởi vì khoảng cách giữa mấy tầng trước, mỗi tầng cách xa nhau đều chẳng qua tăng lên với khoảng cách không quá ba mươi trượng. Nhưng tầng thứ tám đến tầng thứ chín lại cách xa nhau tới 80 trượng, cách mặt đất tới 400 trượng, so với bầu trời thì còn cao hơn rất nhiều.



Uy áp của mấy tầng trước đó, hơn mười trượng đã thuộc về cửa ải rất khó có thể vượt qua. Mà một tầng cuối cùng kia, khoảng cách 80 trượng quả thật là quá xa thì như thế nào có thể vượt qua được đây?



Nếu là lúc trước, Diệp Bạch đến nơi đây thì tuyệt đối sẽ không dám nghĩ tới, cho dù tinh thần ý chí của hắn có thể sánh ngang với Đỉnh cấp Huyền Vương cường giả. Thế nhưng hiện tại hắn dù sao vẫn chỉ là một Thượng vị Huyền Tông, ngay cả Đỉnh cấp Huyền Tông đều chưa đạt tới, tố chất thân thể theo không kịp.



Lại để cho hắn đi lên, dù cho thật sự tới được tầng thứ tám, tầng thứ chín thì chỉ sợ cái loại uy áp cường đại ở những tầng này cũng sẽ trực tiếp ép hắn thành bánh thịt.



Thế nhưng... Hiện tại bất đồng!



Hắn đã có được kiếm đạo ý chí, Kiếm Hồn của chính mình, tôi luyện kiếm là hồn, tôi luyện hồn là kiếm. Hiện tại, Diệp Bạch mặc dù không đạt tới Chuẩn Vương nhưng đã có thực lực ngang với Chuẩn Vương.



Nói không chừng còn có thể thử một lần. Huống chi, dù cho không được, đến lúc đó mình cũng có thể thấy không ổn mà trực tiếp nhảy xuống, chuyện này mặc dù nguy hiểm nhưng cũng không phải là không đáng mạo hiểm.



Quan trọng nhất là... Ở chỗ này tu luyện sẽ có tiến cảnh rất nhanh cả về tu vi lẫn tinh thần ý chí. Ở trong mắt người bình thường, độ cao mà hắn tới được cũng đã là cực hạn khó có thể tưởng tượng, hâm mộ còn không kịp.



Nhưng Diệp Bạch lại không thể thoả mãn, bởi vì thiên đạo ý chí ở bốn phía đã không thể tạo thành uy hiếp gì nữa cho mình, như vậy nói gì đến tôi luyện bản thân? Nói gì tăng lên?


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #859