Chương 195: Diệp Bạch đăng đỉnh, tiếng ồn ào thành im lặng (hạ)



Những kiếm khí này cũng không có đình chỉ, sau khi phá hủy kinh mạch toàn thân Nạp Lan Tà Nguyệt thì phảng phất như ba con cá nhỏ bằng ngón tay nhảy vào đan điền hắn, đem đan điền của hắn hiện lên ba cái lỗ kiếm nhỏ tron suốt.



Sau một khắc, đan điền của Nạp Lan Tà Nguyệt vốn đang là một cỗ khí cầu màu đỏ căng phồng giờ phút này lại bỗng nhiên như một quả bóng rách, vô số khí kình theo những lỗ kiếm kia liền nhao nhao tràn ra, cuối cùng khiến quả bóng này lập tức khô quắt xuống.



Tựa hồ cảm ứng được tình cảnh phát sinh trong đan điền, Nạp Lan Tà Nguyệt nhắm mắt nội thị. Sau một khắc, cả người hắn nặng nề loạng choạng lui về phía sau, ngồi gục xuống, sắc mặt như tro tàn, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ oán độc.



Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch, thanh âm phảng phất như quỷ khóc trong địa ngục, điên cuồng ha ha cuồng tiếu nói: "Ngươi không ngờ lại dám phế ta, ngươi cũng dám phế ta... Ha ha ha ha ha... Diệp Bạch, ngươi nhất định phải chết... Ngươi nhất định phải chết... U Lan Cung ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, kết quả của ngươi nhất định sẽ vô cùng thê thảm, vô cùng thê thảm..."



Diệp Bạch nhìn về phía hắn, khuôn mặt không chút biểu tình, chỉ thản nhiên nói: "Đó cũng là chuyện sau này. Ít nhất, ta chỉ biết là ngươi bây giờ đã trở thành một tên phế nhân. Mặc kệ ta về sau chết thành cái dạng gì, ngươi cả đời này đã xong. Cho dù ngươi trở lại U Lan Cung cũng chỉ là một tên phế nhân, thiên tài biến thành phế nhân như cũ là phế nhân. Trước kia, hết thảy những ánh hào quang bao phủ ở trên người của ngươi đều sẽ tán đi, kết quả của ngươi so với ta còn thê thảm hơn gấp trăm lần."



"Tốt rồi, gặp lại sau. Cuối cùng nhắc nhở ngươi một câu, một tên phế nhân đã không có Huyền Khí sẽ không thể ở trên Thần Võ Thạch Bích này quá lâu. Nếu không sớm đi xuống, ngươi sớm muộn sẽ bị thiên đạo ý chí của nơi này nghiền áp thành phấn vụn. Bất quá, ta xem tình huống của ngươi thì có vẻ như là không thể tự bản thân mình đi xuống được rồi, không bằng tìm người khác hỗ trợ a..."



Nói đến đây, hắn thoáng nở nụ cười, thản nhiên nói: "Một thiên tài ngày xưa từng khiến vạn chúng chú mục lại cần người khác hỗ trợ mới có thể đi xuống Thần Võ Thạch Bích, chắc hẳn trong lòng ngươi nhất định sẽ rất “vui vẻ” a."



"Đã muốn làm, vậy cũng đừng trách người khác. Nếu không muốn xuất hiện hậu quả như vậy, lúc trước cũng đừng có ra tay nặng với ta như vậy. Nếu như ta chỉ là một Huyền Tông bình thường, lúc này chỉ sợ ngay cả tư cách của một tên phế nhân cũng sẽ không có a! Mặc dù ta không biết ngươi tên là gì, đến từ U Lan Cung là địa phương nào, cường đại bao nhiêu, đáng sợ đến mức nào. Nhưng ta chỉ biết, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta sẽ hồi báo lại gấp trăm lần. Lưu ngươi một mạng đã là rất nhân từ rồi, tự giải quyết cho tốt đi!"



Nói xong, hắn cũng không nhìn về phía Nạp Lan Tà Nguyệt nữa, liền đi qua bên cạnh hắn, tới một thạch đài bên kia. Sau đó thân hình vừa chuyển, dưới tình huống vạn chúng chú mục, phảng phất như một con chim yến bay thẳng lên tầng bình đài thứ năm.



Hắn thi triển đúng là Vân Long Cửu Hiện thức thứ ba —— Vân Long Tam Hiện Vũ Hồi Sào.



...



Tại thời điểm Diệp Bạch cùng Nạp Lan Tà Nguyệt giao thủ, động tĩnh lớn như thế làm sao có thể không kinh động người ở trên tầng thứ năm. Trước kia căn bản không có chú ý tới Diệp Bạch, những cao thủ tầng năm lúc này cũng đều nhao nhao nhìn xuống. Khi nhìn thấy Diệp Bạch rất dễ dàng đã đánh bại Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Nạp Lan Tà Nguyệt, tất cả mọi người đều không khỏi chấn động.



Có thể đánh bại Nạp Lan Tà Nguyệt cũng chẳng có gì lạ, đại đa số những người ở tầng năm trở đi đều có thể làm được. Nhưng tựa như Diệp Bạch, một quyền một chưởng liền phế hắn thì chỉ sợ không có bao nhiêu người rồi.



Cho nên, hai người trong đó đã từng bởi vì Diệp Bạch đuổi theo sát phía sau mà động đậy sát cơ, thứ sáu Hồng Bảng Lãnh Tuyết Công Quốc Lôi Hoán Chi cùng với thứ bảy Hồng Bảng Tuyết Ma kiếm khách Đoạn Tinh Tà càng là mặt lộ vẻ dị sắc.



Giờ phút này, nhìn thấy Diệp Bạch không ngờ leo lên tầng thứ tư còn chưa đủ, còn muốn hướng về tầng thứ năm, Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà hai người đều không khỏi có chút rục rịch, muốn cùng Diệp Bạch thử chiêu một lần.



Bất quá, khi chứng kiến kẻ lúc trước luôn tự cho mình là rất cao, phong thái hơn người, U Lan Cung đệ nhất đệ tử Nạp Lan Tà Nguyệt lúc này lại như một bãi bùn nhão, co quắp ngã xuống đất, hai người liền giống bị một chậu nước đá từ trên đầu dội xuống. Cuối cùng, hai người tỉnh táo lại đều không khỏi trở nên trầm mặc, lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.



Nạp Lan Tà Nguyệt thực lực mặc dù không bằng bọn họ, nhưng cũng không kém quá xa. Nạp Lan Tà Nguyệt đã có thể dễ dàng như thế liền bị đánh bại, vậy có nghĩa, thực lực của Diệp Bạch xa không chỉ như bề ngoài mà những người khác suy nghĩ, chỉ sợ còn sát chiêu chưa lộ ra.



Hai người tự cho mình có danh có tiếng, nếu như lúc này ra tay, thắng còn dễ nói, nếu thất bại, vậy tổn thất có thể cũng không phải là bọn họ có thể thừa nhận được.



Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội cũng không có ý nghĩ như bọn họ, đối với Diệp Bạch thần kỳ quật khởi cũng chỉ là lộ vẻ ngạc nhiên. Bạch Tiểu Chi càng là nháy động một đôi mắt to nhìn chằm chằm đạo bạch sắc thân ảnh đang bắn lên kia, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.



Bất quá, so với những người ở tầng năm thì phản ứng của những người ở dưới mặt đất lại kịch liệt gấp trăm lần.



Cảnh tượng Diệp Bạch dễ dàng bị đá xuống bình đài, ngã xuống thạch bích, hoặc là chật vật không chịu nổi, hoặc là trực tiếp bị giết theo dự đoán cũng không có xuất hiện. Ngược lại, Đỉnh cấp Huyền Tông Nạp Lan Tà Nguyệt được bọn họ coi như thần tượng lại bị Diệp Bạch đơn giản đánh cho thảm bại, còn trở thành một tên phế nhân.



Tất cả mọi người nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này, khuôn mặt ngốc trệ, biểu lộ cứng lại, phảng phất như biến thành những bức tượng đá.



Rồi sau đó là đột nhiên sôi trào, toàn bộ phía dưới triệt để rối loạn, mỗi người nhao nhao như gặp quỷ, cảm giác mình chứng kiến khẳng định đều là ảo giác, là hoa mắt, nhất định là như vậy.



Gặp quỷ rồi, như thế nào sẽ ở thời khắc trọng yếu như vậy còn có thể hoa mắt?



Nhưng chờ bọn họ lần nữa ngẩng đầu hướng lên, sự thật trước mắt đã nói cho bọn họ, đây hết thảy cũng không phải nằm mơ. Lúc này, trong đám người phía dưới không khỏi vang lên những tiếng xôn xao.



Vẻ vô cùng kinh ngạc hiện ra trên mặt của tất cả mọi người, tưởng tượng cùng sự thật hình thành cực lớn tương phản làm cho bọn họ trong lúc nhất thời ý nghĩ đều cảm thấy có chút hỗn loạn, không biết làm sao.



Rất nhiều người càng không thể tiếp nhận sự thật này, phảng phất như kẻ ngốc, chỉ không ngừng thì thào kêu lên: "Làm sao có thể, điều này sao có thể?"



Không có người để ý tới bọn họ, bởi vì phần lớn người khác lúc này cũng đều là vẻ mặt như thế. Đúng vậy a, Thượng vị Huyền Tông đối chiến Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, hai chiêu liền đánh bại, điều này sao có thể?



Mà so với bọn họ, hai vị sư muội của Nạp Lan Tà Nguyệt là Nạp Lan Nhãvà Nạp Lan Tiểu Thi vào giờ khắc này sắc mặt đều trở nên tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ.



Mặc kệ Nạp Lan Tà Nguyệt hung hăng càn quấy như thế nào thì cũng đều là người của U Lan Cung các nàng. Người U Lan Cung đi cùng mình gặp phải chuyện không may, các nàng sẽ khó tránh khỏi tội liên quan.



Những người khác nhiều nhất là không thể tin, xem náo nhiệt, dù cho Nạp Lan Tà Nguyệt hiện tại chết đi cũng không có cái gì. Nhưng các nàng thì bất đồng.



Vốn, Kỳ Thiên Bí Cảnh thí luyện lần này Nạp Lan Tà Nguyệt là trụ cột duy nhất của các nàng, trụ cột vừa gãy, thí luyện lần này chỉ sợ sẽ không có cơ hội cho các nàng rồi. Hiện tại Nạp Lan Tà Nguyệt càng là trở thành một tên phế nhân, ngay cả năng lực đi xuống bình đài đều không có.



Nạp Lan Tiểu Thi khuôn mặt oán độc nhìn chằm chằm Diệp Bạch đang hướng tầng thứ năm bay lên. Nếu như nàng hiện tại có năng lực, nàng nhất định sẽ đi lên đem Diệp Bạch giết thành từng mảnh từng mảnh. Không có mấy người biết được, trong nội tâm nàng đã âm thầm ái mộ đại sư huynh của mình rất lâu rồi, giờ phút này thần tượng lại đột nhiên trở thành phế nhân, nàng làm sao có thể chịu đựng được sự đả kích lớn như vậy.



Mà Nạp Lan Nhã thì trấn tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù như trước khó có thể tiếp nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật này. Kế tiếp, ở một nơi tràn đầy hung hiểm và tàn khốc như Kỳ Thiên Bí Cảnh, phải bảo vệ một người trọng thương tàn phế như Nạp Lan Tà Nguyệt, cùng một vị tiểu sư muội còn chưa hiểu sự đời, phần gánh nặng này liền thoáng cái đặt ở trên đầu vai nhu nhược của nàng.



Về phần lại đi tranh đoạt thứ tự ban thưởng cái gì đó thì đã hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của nàng rồi. Kế tiếp, có thể sống sót được hay không mới là vấn đề trọng yếu nhất mà các nàng cần quan tâm.



Lúc này, nàng không thể ngã xuống. Hiện tại dựa vào Nạp Lan Tà Nguyệt cùng Tiểu sư muội đều là rất khó, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng, vì vậy nàng nhất định phải kiên cường. Cho nên, nàng bắt buộc để cho mình trấn định lại, chỉ là phần bi ai trong lòng lại che giấu không được.



Phần dự cảm bất tường trước kia rốt cục đã trở thành hiện thực, nhưng sự thật này còn tàn khốc hơn chính nàng nghĩ rất nhiều. Nạp Lan Tà Nguyệt, ngươi hung hăng càn quấy quen rồi, nhưng chúng ta chẳng qua là một U Lan Cung nho nhỏ ở phía bắc. Thương Mang thế giới này thiên tài vô số, nhân vật ẩn tàng càng là nhiều không kể xiết, giờ phút này có lẽ đã gần nửa toàn bộ tụ tập đến nơi đây, ngươi cho rằng nơi này vẫn là trong U Lan nội cung, nơi mà ngươi một người độc tôn, có thể tùy ý hoành hành sao?



Ta đã khuyên ngươi, nhưng mà ngươi không nghe, hiện tại hết thảy cũng là ngươi gieo gió gặt bão. Chỉ là, ta lại không thể bỏ ngươi, đây là trách nhiệm của ta, cũng là đạo nghĩa của ta.



Nếu như lần này có thể đi ra Kỳ Thiên Bí Cảnh, từ nay về sau ta và ngươi sẽ không còn liên quan, ân đoạn nghĩa tuyệt!



Nàng cắn cắn bờ môi, ở trong lòng âm thầm nói với chính mình. Đối với người đã khiến Nạp Lan Tà Nguyệt bị tàn phế là Diệp Bạch, trong nội tâm của nàng cũng không có bao nhiêu oán hận.



Đã muốn giết người, vậy phải chấp nhận một lúc nào đó có thể mình sẽ bị người khác giết. Nạp Lan Tà Nguyệt đã ra tay âm độc như vậy với Diệp Bạch, Diệp Bạch dù là giờ phút này đem hắn giết chết thì nàng cũng sẽ không quá kinh ngạc. Có thể lưu hắn một mạng, cũng coi như Diệp Bạch đã rất nhân từ rồi.



Nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy. Chỉ có điều, địa vị bất đồng, thân phận bất đồng, bởi vì người bị hại thuộc tông môn của mình, trong nội tâm mới có một phần không cam lòng mà thôi.



Quan sát thân ảnh của Diệp Bạch, tựa hồ nàng đã trở nên thông suốt. Hắn đã để lại tính mạng cho Nạp Lan Tà Nguyệt, cái lúc này cứu Nạp Lan Tà Nguyệt thì hắn chắc chắn sẽ không xuất thủ ngăn trở, sau đó càng sẽ không xuất thủ trả thù. Cho nên, hiện tại, vấn đề duy nhất là như thế nào đem Nạp Lan Tà Nguyệt cứu xuống.



Những lời trước khi đi của Diệp Bạch nàng cũng đã nghe được, hơn nữa cũng cảm thấy rất đúng. Lúc này nếu cứ tiếp tục dừng lại ở phía trên Thần Võ Thạch Bích mà không có Huyền Khí hộ thể, Nạp Lan Tà Nguyệt căn bản kiên trì không được bao lâu. Cho nên, phải tranh thủ thời gian đem hắn cứu xuống, sau đó thừa dịp thời điểm tất cả mọi người tập trung ở nơi này mà ly khai, có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ.



Nếu như đợi đến lúc tất cả mọi người ly khai nơi này, lại đi tìm Huyền Đan lệnh bài, khi đó, Kỳ Thiên Bí Cảnh sẽ lại trở nên nguy cơ khắp nơi, hung hiểm trùng trùng điệp điệp. Lúc này ly khai, ngược lại là thời điểm an toàn nhất.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #854