Chương 84: Bát ảnh ngọc bích.



Sau khi Diệp Bạch kiến thức qua kiếm trận cấp 6 Vĩnh Hằng Tinh Tú trận có uy lực như vậy, hắn đối với uy lực của kiếm trận càng có thêm nhận thức rõ ràng hơn một bậc, đối với tương lai cũng tin tưởng thêm nhiều. Sở dĩ lúc này là lúc đem hết tâm lực học tập, bố trí Tiểu Nhiếp linh kiếm trận. Diệp Bạch biết đây là một cái cửa ải khó khăn, nhưng hắn đã có quyết tâm phá nó.



Đầu tiên chính là sử dụng Phân Tâm thuật, Dẫn Thần Thuật, một Tiểu Nhiếp linh kiếm trận, thấp nhất cũng phải sử dụng đến tám thanh kiếm, cao nhất là có thể đạt tới mấy chục thanh kiếm. Đối với thực lực của Diệp Bạch bây giờ không đủ, sở dĩ học chỉ là bản đơn giản hoá Tiểu Nhiếp linh kiếm trận mà thôi, dùng tám thanh kiếm, bố trí Cửu Cung Bát Quái chi hình, thu lấy thiên địa linh khí, sở dĩ phân tâm sử dụng hai bí quyết cũng không đủ, cần phải tiếp tục cố gắng tu luyện thêm nhiều nữa.



Lúc này hắn học chính là kiếm thuật, yêu cầu nhất tâm bát dụng, Kiếm lão nhốt Diệp Bạch vào bên trong một cái không gian bị bịt kín, trong không gian có tám vách tường, mỗi một mặt vách tường đều có bóng người mầu trắng, thoạt nhìn giống Diệp Bạch như đúc, đều cầm trong tay một thanh bảo kiếm, Kiếm lão nói:



- Ngươi nhìn thấy không, những người này đều là hình chiếu của ngươi, nhưng khác nhau chính là, mỗi người bọn họ biết kiếm pháp cũng không giống nhau. Điều ngươi làm lúc này là phải đồng thời ngăn cản tám người bọn họ thi triển kiếm pháp, gặp chiêu phá chiêu, trong một cái chớp mắt phá giải tám môn kiếm pháp, cách hóa giải chiêu thức ta đều đã truyền thụ cho ngươi, khi nào thành công phá giải, bản thân ngươi có thể đi ra.



Sau khi nói xong, trong đại não Diệp Bạch lập tức xuất hiện phương pháp phá giải tám môn kiếm pháp, nhưng không đợi hắn hỏi Kiếm lão thì ngay lập tức Kiếm lão đã biến mất rồi. Tám mặt vách tường, tám hình chiếu của Diệp Bạch ngay lập tức lao ra, mỗi người sử dụng một môn kiếm pháp hướng về phía Diệp Bạch đánh tới. Trong lúc Diệp Bạch chưa kịp phản ứng, liền hóa thành một đạo bạch quang, một trận đau đớn thống khổ truyền đến, thân thể Diệp Bạch trực tiếp bị tám người phân thây, bắn ra bên ngoài.



Mà Kiếm lão lúc này không chút do dự tiếp tục đẩy mạnh Diệp Bạch đi vào bên trong. Nhất thời, tình huống lần trước tiếp tục diễn ra, mới vừa rồi Diệp Bạch bị tám người chém giết, hóa thành bạch quang, bị bắn ra bên ngoài, sau đó kiếm lão tiếp tục đẩy Diệp Bạch vào. Cứ tuần hoàn như thế qua lại, cứ mỗi một lần, đồng thời bị chia làm tám khúc, làm cho tinh thần Diệp Bạch có cảm giác nguy hiểm. Nhưng Diệp Bạch vẫn cắn răng chịu đựng, không có hướng về phía Kiếm lão cầu xin, mỗi một lần đều chịu đựng tám kiếm cắt nhỏ thân thể của mình, cái loại cảm giác này đều nhất nhất thể ngộ, nhất nhất suy tư, dần dần, phương pháp phá giải kia đều xuất hiện trên đầu hắn, đều dụng tâm suy nghĩ cách phá giải.



Sau đó, từ lần đầu tiên bị tám bóng người đó chém thành tám mảnh, sau nửa canh giờ, hắn vẫn như trước bị bảy người chém giết, sau đó hắn có thể chém giết một người, một canh giờ sau, hắn có thể chém giết hai người. Tiếp theo nửa canh giờ sau chém giết ba người, hai canh giờ tiếp theo, hắn có thể thành công đối phó một nửa bóng người.



Bốn canh giờ sau.



Lại một lần nữa bị Kiếm lão đá vào mật thất, trước mặt là tám đạo bạch sắc kiếm quang bay tới, Diệp Bạch lúc này cũng không úy kỵ, kiếm trong tay nhẹ nhàng giơ lên, trong nháy mắt bay ra tám đạo kiếm quyết, đem tám người chém thành đạo bạch quang, sau đó hắn tự động được truyền tống đi ra bên ngoài, đứng trước mặt Kiếm lão.



Kiếm lão nhìn hắn, vẻ mặt khen ngợi:



- Không kiêu, không nóng nảy, phi thường kiên nhẫn, hiện tại ngươi đã học xong phương pháp tâm thần cắt nhỏ, nhất tâm bát dụng pháp quyết. Sau đó chúng ta liền học tập tám phần dẫn Thần Thuật, yêu cầu đồng thời đem tinh thần lực của mình phụ vào trên mặt tám thanh phi kiếm, ngươi hãy bắt đầu đi.



Sau khi nói xong, bên người Diệp Bạch lập tức nổi lên tám thanh bảo kiếm, bởi vì đã từng có kinh nghiệm, Diệp Bạch đem tinh thần lực của mình chia làm một luồng tinh thần lực thuận lợi phụ thể đến thanh bảo kiếm thứ nhất, sau đó có cảm giác liên hệ với thanh bảo kiếm này. Tiếp theo luồng tinh thần lực thứ hai phụ thể lên thanh kiếm thứ hai thành công, đến thời điểm luồng tinh thần lực thứ ba phụ thể mới có một chút chướng ngại. Nhưng hắn cũng không chút nôn nóng, tiếp tục lần lượt nếm thử, hắn trước đem ba luống tinh thần lực chia ra làm ba đường chầm chậm hường về phía ba thanh bảo kiếm, đợi cho ba đường tinh thần lực quấn quanh ba thanh bảo kiếm, hắn mở bắt đầu sử dụng phương pháp nhất tâm bát dụng, đem ba luồng tinh thần lực chậm rãi phụ thể lên thanh bảo kiếm, sau đó lập tức khống chế ba thanh bảo kiếm.



Lần đầu tiên thành công, mấy thanh kiếm sau càng thêm dễ dàng, Diệp Bạch sử dụng một canh giờ thời gian toàn bộ thành công. Hắn có thể đồng thời phân ra tám luống tinh thần lực, khống chế tám thanh bảo kiếm vận chuyển, mỗi một thanh bảo kiếm đều có một loại đặc thù liên hệ với hắn, tâm thần vừa động, tám thanh bảo kiếm đều có cảm ứng. Tiếp theo, hắn nghĩ như thế nào là có thể khống chế như thế.



Kiếm lão vỗ tay nói :



- Hảo, tám phần Dẫn Thần Thuật ngươi cũng đã học xong, kế tiếp, chúng ta sẽ học tập pháp môn Khống Kiếm thuật. Lúc này có ba kiếm trận, ngươi đều sử dụng mấy thanh bảo kiếm. Khống Kiếm thuật tu luyện thành đối với Tiểu Nhiếp linh kiếm trận ngươi chân chính bước một chân vào cánh cửa này. Khống Kiếm thuật là môn phải học, khi học thành Tiểu Nhiếp linh kiếm trận cũng đại thành. Về sau nếu gặp kiếm trận mới, ngươi cũng không cần ta dạy nữa, có thể tùy tâm sở dục bố trí ra.



Diệp Bạch cung kính gật đầu, sau đó Kiếm lão liền bắt đầu dạy hắn Khống Kiếm thuật, môn Khống Kiếm thuật này phiền phức vô cùng, là tổng hợp của hàng trăm hàng ngàn bộ sách võ thuật, nhưng hiện tại Diệp Bạch cũng không cần học nhiều như vậy, chỉ cần học tập phương pháp bày trận cơ bản nhất, để làm cách nào khống chế kiếm tốt hơn. Phương pháp này chính là phương pháp tuần hoàn khống chế tám thanh bảo kiếm chém ra bốn phía, sau đó khu động, lấy quy luật sóng tinh thần nhất định sau đó khiến nó xoay tròn, làm cho kiếm trận tự động vận hành. Đây chính là chữ “chuyển” trong pháp môn Khống Kiếm thuật.



Diệp Bạch tổng cộng tìm hiểu trong một canh giờ, rốt cục hắn cũng có thể đem tám thanh bảo kiếm vận chuyển bốn phía, tùy tâm sở dục. Diệp Bạch lúc này chỉ cần vung tay một cái, lập tức kiếm trận bốn phía xoay tròn hình thành từng đạo gió cát. Chữ tự quyết “chuyển” thứ nhất trong pháp môn Khống Kiếm thuật Diệp Bạch hoàn toàn luyện thành.



Tiểu Nhiếp linh kiếm trận đại thành.



Diệp Bạch lập tức ở bên trong kiếm Thạch sử dụng tám thanh kiếm dựa theo từng phương vị bố trí kiếm trận. Sau đó hắn dùng tinh thần chặt chẽ khống chế, hấp thu thiên địa linh khí xoay tròn, cuối cùng, linh khí trong trời đất nhất thời giống như thủy triều hướng về phía kiếm trận hợp thành. Lúc ban đầu bất quá cũng chỉ to bằng ngón tay út mà thôi, nhưng về sau tạo thành một cái bạch cầu càng lúc càng lớn, thiên địa nguyên khí ở bốn phía càng lúc càng nồng đậm, hít hơi cũng có thể cảm giác được mùi vị linh khí nồng đậm. Diệp Bạch lúc này vô cùng thỏa mãn tươi cười, hắn rốt cục cũng tu thành kiếm trận, mặc dù cũng chỉ là một kiếm trận phụ trợ mà thôi.



Ngày sau, tự mình có thể tại bên trong Tiểu Nhiếp linh kiếm trận tu luyện, công hiệu như vậy, nội tông đệ tử, ai có điều kiện như vậy?



Kiếm lão nói:



- Tốt lắm, Tiểu Nhiếp linh kiếm trận nếu muốn học được, hoàn toàn dựa vào chính ngươi, để càng thêm quen thuộc, thời điểm khống chế càng thêm thuần thục, tự nhiên, thì hấp thu thiên địa linh khí càng nhiều, thì càng phải nhờ vào sự lĩnh ngộ của chính ngươi mà thôi. Cho nên, sau này ngươi có thể học xong, những kinh nghiệm này ta có thể nói cho ngươi. Lúc này, ngươi tạm thời không có nhiều kiếm như vậy, trước tiên là có thể tùy tiện tìm vài thanh kiếm làm bằng sắt thường để bổ xung, lấy thân phận nội tông đệ tử của ngươi, đối với những thanh kiếm như vậy hẳn là không phải vấn đề gì, hiệu quả mặc dù kém hơn một ít, nhưng đối với nhất giai cấp thấp kiếm trận, yêu cầu cũng không phải cao như vậy.



Diệp Bạch ngẩn ngơ nói :



- Kiếm bằng sắt thường cũng có thể dùng để bố trí kiếm trận sao?



Kiếm lão, nói:



- Đã là kiếm trận, tự nhiên không có gì là không thể, nhưng uy lực không đủ, hơn nữa cực kỳ hư hao, cấp một còn được, nhưng về sau lại không được. Đợi đến cấp hai kiếm trận, kiếm làm bằng sắt thường bố trí ngay lập tức sẽ bị hỏng mất, vỡ thành từng mảnh vỡ, căn bản không chịu được uy lực cường đại của kiếm trận. Cho dù là nhất giai cấp thấp Tiểu Nhiếp linh kiếm trận này, mấy chục thanh kiếm sắt thường phỏng chừng cũng cầm cự không được bao lâu, nhưng có còn hơn không. Việc tìm Huyền binh ta không có cách nào giúp ngươi, chỉ có thể ngày sau ngươi chậm rãi tìm kiếm mà thôi.



Diệp Bạch không biết làm sao, thở dài một hơi, sau đó ủ rũ nói:



- Vâng, lão sư.



Kiếm lão nhìn hắn, không khỏi cười nói:



- Không cần ở trước mặt ta có thái độ như vậy, ta không có cách nào phá vỡ quy củ của Kiếm môn, Tiểu Nhiếp linh kiếm trận ngày sau phải dựa vào lĩnh ngộ của ngươi, hiện tại, ta truyền cho ngươi nhất giai công kích kiếm trận, Hoa Mộc kiếm trận.



Diệp Bạch nghe thấy lời như vậy, nhất thời tinh thần chấn động, tâm tư ủ rũ nháy mắt toàn bộ biến mất không thấy đâu nữa, ánh mắt của hắn sáng rỡ nói :



- Sư phụ, là công kích kiếm trận.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #84