Chương 177: Mưa gió muốn động



Lạc Nhạn Sương Thành, thành đông.



Trên lầu ba một tòa trà lâu, "Thải Hà Tàn Nguyệt Lâu".



Ở một chỗ ngồi gần cửa sổ.



Một gã lam y thanh niên có đôi lông mày hẹp dài nhìn bản chép từ Hồng Bảng trên tường ở trong tay, có chút cười lạnh nói: "Hắc hắc, có ý tứ, một gã Thượng vị Huyền Tông vậy mà có thể leo lên Hồng Bảng, là một trong mấy chục cường nhân, thật đúng là để cho người ta mở rộng tầm mắt. Có cơ hội, ta ngược lại là muốn thử đấu với hắn một chút."



Bên cạnh, một vị hoàng y thiếu nữ thanh tú nghe vậy nhíu nhíu mày nói: "Chớ có nhiều chuyện, trước khi U Linh Quỷ Thuyền đến, hết thảy không thể tùy tiện. Lạc Nhạn Sương Thành này bên trong cường giả như mây, chỉ vô ý một cái, dù là bằng thực lực của chúng ta cũng rất có khả năng bị lật thuyền trong mương. Phải cẩn trọng, không thể khinh suất."



Một vị xích y thiếu nữ khác cũng gật đầu nói: "Đúng vậy a, người nọ cũng không phải hạng người dễ trêu chọc, chỉ một kiếm liền có thể đánh chết hơn mười vị đỉnh cấp Huyền Tông, không thể khinh thường được. Không nên tùy tiện trêu chọc hắn thì tốt hơn."



"Hừ!"



Nghe vậy, lam y thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Một đám phế vật mà thôi, nếu là ta đi, kết cục tự nhiên sẽ khác."



Hắn hơi ngừng lại một chút, sau đó nói: "Nhân vật trên Hồng Bảng này có mấy ai có thể khinh thường, nhưng Nạp Lan Tà Nguyệt ta há lại sợ bọn hắn. Chính diện đối kháng ta còn không sợ, huống chi một tên Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ."



Vị hoàng y thiếu nữ kia nghe vậy cũng không phản bác, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đi liền đi, nhưng Cung chủ phân phó gì ngươi cũng đã nghe nói qua. Nếu tự tiện hành động, chẳng may trễ nãi, ngươi hằn đã biết được hậu quả."



Nghe vậy, tên lam y thanh niên Nạp Lan Tà Nguyệt kia khuôn mặt nhất thời cứng lại, tựa hồ cực kỳ kiêng kị hai chữ "Cung Chủ" trong miệng hoàng y thiếu nữ, lông mày giật giật, cuối cùng vẫn là nhụt chí nói: "Hảo, ta nghe lời ngươi."



Bất quá, hắn dừng một chút, vẫn nói: "Nhưng việc này chỉ giới hạn ở thời điểm trước khi tiến vào Kỳ Thiên Các Bí Cảnh thí luyện. Một khi tiến vào Bí Cảnh, các ngươi cũng không thể lại ngăn cản ta."



Hoàng y thiếu nữ nói: "Đây là tự nhiên. Chỉ cần ngươi có năng lực, đừng nói khiêu chiến một tên Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ, cho dù ngươi muốn đi khiêu chiến đệ nhất Hồng Bảng, Quỷ Diện Kiếm Khách ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Chỉ cần ngươi có phần thực lực này."



Nói đến đây, nàng thản nhiên nói: "Ta ngược lại là hi vọng ngươi có năng lực đó, dứt khoát đem tất cả cường giả bên trong toàn bộ giết sạch, vậy cũng tiết kiệm được thời gian cho hai người chúng ta, cuối cùng Huyền Vương Chí Tôn Đan tất sẽ tới tay. Nhưng chỉ sợ, ngươi làm không được."



Lam y thanh niên nghe vậy, nhất thời sắc mặt liền từ xanh biến thành hồng, nhìn hoàng y thiếu nữ, cả giận nói: "Ngươi —— ". Hắn há hốc mồm, cuối cùng tức giận đến phẩy tay áo bỏ đi, trà vừa mới đặt trên bàn cũng không thèm uống.



Bên cạnh, thấy tên lam y thanh niên bị tức giận mà bỏ đi, xích y thiếu nữ không khỏi có chút lo lắng nói: "Sư tỷ, hắn dù sao cũng là sư huynh của chúng ta. Ngươi nói hắn như vậy, không sợ..."



Hoàng y thiếu nữ thần sắc không đổi, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, Nạp Lan Tà Nguyệt hắn nếu như ngay cả chút khí độ ấy cũng không có, vậy cũng đừng nghĩ đến việc chưởng quản “U Lan Cung” rồi. Rất nhanh thôi hắn sẽ trở lại."



Quả nhiên, chỉ một lát sau, tên lam y thanh niên kia liền quay lại, mặc dù sắc mặt như trước có chút âm trầm, nhưng cũng không nói gì, cũng không nói tới việc muốn đi khiêu chiến Diệp Bạch.



...



Thành tây.



"Túy Hương Bão Nguyệt Các".



Trong một gian nhã các gần cửa sổ, một gã hắc y thiếu niên khuôn mặt thanh bạch, lưng đeo trường kiếm trong tay đồng dạng là một bản chép tay từ Hồng Bàng trên tường thành.



Sau một lát, hắn lạnh giọng cười cười: "Trên Hồng Bảng này không ngờ lại không tên của Tiêu Huyền Nha ta. Xem ra, thời gian quá dài không ra tay, người khác cũng đã quên Huyền Nha Kiếm Tiêu Huyền Nha “Huyền Nha Kiếm Thức” ta là gì rồi. Rốt cuộc là ai sắp xếp, chờ khi tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh, ta nhất định sẽ làm cho bọn hắn đẹp mắt..."



Nói xong, hắn liền trực tiếp đem bản chép trong tay xé thành hai nửa, trong ánh mắt lóe ra hồng quang không cam lòng.



...



Thành nam.



"Bích Ngọc Cư."



Một bạch y nam tử trẻ tuổi ngồi ở một góc đại lâu, tự rót uống một mình, nhưng không có người nào dám tới gần hắn trong phạm vi năm trượng.



Cho nên, hơn mười cái bàn lớn bên cạnh hắn liền hoàn toàn trống không, làm cho điếm tiểu nhị ở nơi này vẻ mặt phiền muộn, nhưng lại không thể bắt buộc khách nhân đi chỗ khác.



Không ít người chỉ trỏ về phía hắn, nhưng cũng không dám nói lớn tiếng, đều là nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Không ít người trong ánh mắt còn lộ vẻ hưng phấn.



Bên kia, đối diện hắn là một gã thanh niên mặt trắng như ngọc, mặc một bộ Tinh Nguyệt Lam Bào. Thanh niên này trên mặt mang theo một tia mỉm cười đầy tà khí, trên bàn bầy đặt một thanh trường kiếm trắng như tuyết.



Bên ngoài trường kiếm khảm một khối Hán Cung Bạch Ngọc hình vuông.



"Ngũ giai Đỉnh cấp kiếm khí, Tuyết Ma Kiếm."



Hai người này, một người là Hồng Bảng bài danh thứ hai Bái Nguyệt Hồ Bái Nguyệt công tử; người còn lại chính là người bài danh thứ bảy, "Tuyết Ma Kiếm" Đoạn Tinh Tà.



Họ đều là cường giả trẻ tuổi lừng danh của Tây Phương đại lục, rất ít người có thể sánh bằng. Lúc này, dù cho ngồi ở trong tửu điếm, hai người cũng đối chọi gay gắt, có một loại cảm giác muốn bộc lộ tài năng.



...



Thành bắc.



"Hồng Hộc* Tử Hạc Các."



*Thiên Nga.



Lầu hai, gần cửa sổ, trên một chiếc bàn gỗ màu vàng bầy đặt mấy cái đĩa ăn sáng, một bình rượu ngon.



Diệp Bạch chính đang ngồi ở nơi này, chậm rãi uống rượu.



Nghe người xung quanh nghị luận nhao nhao thảo luận về Hồng Bảng, hắn ngay cả một chút hứng thú cũng không có, căn bản là không muốn nghe. Dù cho nghe được trong đám người này ngẫu nhiên còn nêu lên tên của mình, hắn cũng coi như gió thổi qua tai, căn bản là không để ý tới.



Còn có ba ngày nữa U Linh Lâu Thuyền sẽ đến, việc mà hắn cần làm hiện giờ là một bên tiếp tục tu luyện, một bên lẳng lặng chờ đợi U Linh Lâu Thuyền đến, không cần nghĩ những việc khác.



Mấy ngày nay tu luyện cũng làm cho hắn từ Thượng vị Huyền Tông cao đoạn đạt đến Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong, khoảng cách Đỉnh cấp Huyền Tông cũng đã không còn xa.



Chỉ cần một cơ hội nho nhỏ là có thể đột phá. Hắn đã cảm giác được Huyền Khí trong cơ thể đang rục rịch, phát sinh hiện tượng ngưng kết thành đan.



Chỉ một bước này, hắn tin tưởng sẽ kéo dài cùng lắm là mất ngày*



*ở đây giải thích 1 chút: đây là Diệp Bạch đang hướng tới cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông. Bởi vì ngưng kết mới là giai đoạn đầu, chỉ khi biến hóa hoàn thành, đó mới là lúc trở thành Huyền Vương.



Huyền Vương thành, Huyền Đan hiện. Tu vi một khi đạt tới Vương cảnh, Huyền Lực trong cơ thể Huyền Sĩ sẽ hóa thành thực thể, có thể đi ra ngoài công kích địch nhân, chiến lực tăng trưởng không chỉ gấp mười lần.



Hắn cũng không gấp.



Ở bên trái hắn, là hai vị bạch y thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành giống nhau như đúc. Trong đó, một người hoạt bát đáng yêu, một người điềm đạm nho nhã, đúng là hai đại đệ tử của "Cửu Thiên Băng Thành" từ Băng Sương đại lục cách xa vạn dặm chạy tới tham gia Kỳ Thiên Bí Cảnh thí luyện lần này.



—— Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội, hai người thực lực đều là Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, chuẩn Bán Vương cảnh, không phải Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong bình thường có thể so sánh được.



Mà bên phải Diệp Bạch là một đôi nam nữ. Nam, mặc một bộ bạch y, toàn thân tỏa ra khí tức mềm mại như nước chảy mây trôi, ôn nhuận như gió, đúng là đại đệ tử của Lục phẩm tông môn Vô Nhai Hải, “Bạch Y” Thu Vô Nhai, thuộc Thiên Long đại lục.



Mà vị nữ tử còn lại thì lại mặc một bộ tử y, khuôn mặt mỹ lệ, khuôn mặt được che bởi một tầng sa mỏng màu lam, chỉ lộ ra một đôi mắt như mộng như ảo, như hai vì sao sáng khiến cho người ta cảm thấy xa xôi rồi lại như ở trước mắt, thập phần xinh đẹp.



Đây là Lam Huyễn, Vô Nhai Hải nhị đệ tử, nghe nói nàng tu luyện chính là Lam giai Trung cấp công pháp, "Khu Tâm Huyễn Thú Quyết", có thể dùng sương mù hóa ra đại lượng huyễn thú tiến hành công kích, thực lực thập phần cường đại.



Ngay lúc này, bên ngoài liền vang lên một hồi bạo động. Những người đang dùng cơm hoặc nói chuyện với nhau không khỏi nhao nhao dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.



Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội cùng Thu Vô Nhai, Lam Huyễn sư huynh muội cũng không khỏi có chút hiếu kỳ, quay đầu nhìn ra.



Dưới lầu, trên đường lớn, một người thanh niên đeo trường đao, khuôn mặt lạnh lung đang bước đi. Những nơi hắn đi qua, mặt đất liền bị cắt thành những vết rách cực lớn, hơn nữa còn đang nhanh chóng lan tràn ra bốn phía xung quanh.



Nơi hắn đi qua, tựa hồ thiên địa cũng muốn bị cắt phá, khiến cho người ta cảm thấy được một loại uy áp cực kỳ đáng sợ, Huyền Tông bình thường căn bản không cách nào dừng chân trước mặt hắn. Những người này cũng không dám đối mặt hắn, liền nhao nhao tránh đi, bốn phía không ngừng vang lên một mảnh kinh hô.



Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội không khỏi hơi biến sắc: "Huyết Điểu Vân Điện Đệ nhất đao khách, Lãnh Cát!"



Bên kia, Thu Vô Nhai sắc mặt cũng trở nên có chút ngưng trọng: "Hồng Bảng đứng thứ ba, luồng đao ý này thật sự là mạnh đến đáng sợ."



Lam Huyễn cúi đầu, nhìn thoáng qua Lãnh Cát đang dần dần đi xa, lắc đầu nói: "Dù cho chúng ta liên thủ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn. Người của Tứ phẩm tông môn, quả nhiên quá mạnh."



Thu Vô Nhai nghe vậy liền không khỏi cười khổ. Vô Nhai Hải mặc dù cường đại, là một trong tứ đại Lục phẩm tông môn của Tử Hoa Vương Quốc, nhưng khi đối mặt Tứ phẩm tông môn Huyết Điểu Vân Điện thì cũng không khác gì trứng chọi đá.



Nghe nói, ở bên trong Huyết Điểu Vân Điện, bất cứ nhân vật cấp Ngoại đường trưởng lão nào thì cũng đã có thực lực tương đương với Vô Nhai Hải Hải chủ.



Lại càng không cần phải nói tới Vân Điện Điện Chủ của bọn họ rồi. Nghe nói, đây chính là Đỉnh cấp Huyền Tôn siêu cấp cường giả, cách quá xa so với thực lực hiện tại bọn họ.



Phần tài nguyên cùng thực lực này, Lục phẩm tông môn như Vô Nhai Hải căn bản không cách nào so sánh nổi, cả hai căn bản không ở cùng một cấp độ.



Không biết dưới lầu là ai truyền đến một hồi kinh hô: "Mau nhìn, Trung Ương đại lục, người của Bạch gia!"



"Bạch Tiểu Chi, Bạch Vũ Y huynh muội cũng đã đến. Những nhân vật tham gia Kỳ Thiên Các thí luyện này quả nhiên cường đại đến mức khiến cho người ta không thể tin."



Bạch gia, một trong thất đại thế gia của Trung Ương đại lục, là Cổ gia tộc có ngàn năm lịch sử. Bọn họ bồi dưỡng Huyền Vương cường giả căn bản là không cần tốn bao nhiêu sức lực. Đồng dạng như Tứ phẩm tông môn Huyết Điểu Vân Điện, người của Bạch gia bình thường sẽ không bao giờ tới tham gia Kỳ Thiên thí luyện này.



Nhưng là... Lần này lại có không ít Tứ phẩm tông môn cùng thế gia cổ xưa xuất hiện. Xem ra, những người này chỉ sợ căn bản không phải đến vì "Huyền Vương Chí Tôn Đan", mà là vì muốn thăm dò, đối mặt với quần hùng ở khắp mọi nơi của Thương Mang đại lục, đồng thời dựa vào những cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ để lĩnh ngộ chân ý thực sự của Vương đạo.



Chân ý của Vương đạo, so với việc thành tựu Vương cảnh thì còn phải gian nan hơn không biết bao nhiêu lần. Như Lãnh Cát vừa rồi, hiện tại mặc dù hắn vẫn chỉ là Bán Vương cảnh, nhưng cũng đã lĩnh ngộ được nửa bước chân ý.



Phần thiên tư này quả thực là cường đại đến đáng sợ, không hổ là tuyệt thế thiên tài của Tứ phẩm tông môn Huyết Điểu Vân Điện, khó trách có thể xếp thứ ba Hồng Bảng.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #836