Chương 154: Đối chiến nửa bước Vương cảnh (thượng)



Nghe tên lam y Hạ vị Huyền Tông ngữ điệu mang theo vẻ nịnh nọt, gã hoàng y Trung vị Huyền Tông có chút lâng lâng.



Hắn nhẹ cười, nói: "Nói đến việc này, Truy Hồn Tổ bình thường không phải rất càn rỡ sao? Một tên Hạ vị Huyền Tông nho nhỏ khi nhìn thấy chúng ta thì đều đi ngang, vẻ mặt cực kỳ vênh váo."



"Bây giờ thì thế nào, lần này chính là bị tổn thất thảm trọng a. Đối phó với một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ, lại thất bại hết lần này đến lần khác, chiến lực cao tầng cơ hồ đã bị quét sạch, chỉ lưu lại những kẻ gà mờ. Ta muốn xem xem bọn họ còn có thể đắc ý được bao lâu."



Tên lam y Hạ vị Huyền Tông kia cũng cười nói: "Đúng vậy, lần này trở về, Truy Hồn Tổ chỉ sợ sẽ phải một lần nữa tuyển chọn thành viên mới, ngoại trừ hai cái chính phó tổ trưởng, toàn bộ thay máu. Lần này, Truy Hồn Tổ đã bị mất hết mặt mũi, dù là Môn Chủ thì chỉ sợ cũng sẽ rất tức giận."



Hoàng y Trung vị Huyền Tông cười khẩy: "Đúng vậy, bị một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ giết sáu thành viên, trong đó còn có năm vị Huyền Tông cường giả, càng có một vị là Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Chu Quân Chu đại nhân. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thất Tinh Đàn chúng ta không thể nghi ngờ sẽ trở thành trò cười, bị tam tông kia khinh thường, Môn Chủ không tức giận mới là lạ. Đến lúc đó, bọn họ có thể không bị trách phạt sao!?"



Tên lam y Hạ vị Huyền Tông gật đầu nói: "Truy Hồn Tổ bình thường mắt cao hơn đầu, lần này còn không phải muốn mời Huyền Cơ Tổ chúng ta xuất mã sao. Hiện tại mặc dù mời chúng ta, nhưng không ngờ vẫn là kiêu ngạo như vậy, thực không quen mắt. Nếu như không phải nhìn vào mặt mũi nửa bước Huyền Vương của bọn họ thì liệu ai sẽ chịu giúp a."



Nghe vậy, hoàng y Trung vị Huyền Tông biến sắc, dựng thẳng lên một ngón giữa ở bên miệng, vội la lên: "Suỵt, chớ có lên tiếng, nếu như lời này bị Vạn đại nhân nghe được, chúng ta có thể thảm rồi. Ngươi cũng không phải không biết thủ đoạn của hắn."



Lam y Hạ vị Huyền Tông nhìn thoáng qua hoàng y Trung vị Huyền Tông, thấy dáng vẻ của hắn mặc dù nhìn như thập phần khẩn trương, nhưng rõ ràng lại chỉ là làm bộ, lúc này tâm lý nắm chắc, cười nói: "Dạ dạ vâng, ta không dám nói nữa, Hoàng đại nhân cũng làm như là không nghe thấy. Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước a."



"Hảo." Hoàng y Trung vị Huyền Tông nói.



Hai người liền tiếp tục đi về phía trước, căn bản không có dụng tâm điều tra, cũng không biết một con tiểu hồng điểu bay qua đỉnh đẩu bọn hắn, sau đó lại bay đi rất nhanh.



Sau một lát.



Con tiểu hồng điểu này lại bay trở về, sau lưng đã có thêm thân ảnh của một bạch y thanh niên.



Sau đó không lâu, trong rừng rậm liền truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết"A", sau đó lại quy về yên tĩnh.



...



Chỉ qua nửa ngày.



Không ngừng có người Truy Hồn Tổ và Huyền Cơ Tổ bị giết, nhưng cao nhất cũng chỉ là Trung vị Huyền Tông, thấp nhất đều là Đỉnh cấp Huyền Sư... Chỉ trong khoảng gần nửa ngày, tử thương liền vượt qua hơn hai mươi người, tổn thất thảm trọng.



Trong rừng rậm, như trước vẫn là trên khối đất trống kia.



Truy Hồn Tổ hai gã chính phó tổ trưởng, Vạn đại nhân, Tuyền đại nhân mặc dù đeo mặt nạ, thấy không rõ sắc mặt, nhưng không hề nghi ngờ lúc này lại cực kỳ tức giận.



"Hỗn trướng, rốt cuộc là chúng ta tới đuổi giết người khác, hay là người khác tới truy giết chúng ta. Các ngươi nhiều người như vậy, không ngờ ngay cả một người cũng tìm không được, ngược lại lại bị hắn săn giết hơn hai mươi người. Các ngươi là muốn ta sau khi trở lại tông, bị Tông chủ hỏi tội sao?"



Phía dưới, hai gã phụ trách Huyền Cơ Tổ lúc này sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, nghe được lời ấy thì đều sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội la lên: "Đại nhân thứ tội!"



"Hừ!"



Lúc này, ngân quan trung niên nhân, "Tuyền đại nhân" rốt cục cũng mở miệng. Chỉ thấy hắn phất ống tay áo một cái, xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại nói: "Ta cho các ngươi thời gian nửa ngày. Sau nửa ngày, nếu còn tìm không được tên Diệp Bạch kia, vậy các ngươi hãy mang đầu mình tới gặp ta. Cút đi, phế vật..."



Hai gã phụ trách Huyền Cơ Tổ căn bản không dám có chút cãi lời, chỉ đành kiên trì đáp: "Vâng, tiểu nhân xin cáo lui!"



Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy hai người không có động tĩnh gì nữa, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí cúi người bò ngược về phía sau. Thẳng đến khi rời xa vài chục trượng, lúc này mới dám bò người lên, thấy hai gã Vạn đại nhân, Tuyền đại nhân kia như trước đứng ở nơi đó, không có nhìn về phía bọn họ, lúc này mới liếc nhau, chật vật rời đi.



Vừa ly khai rừng rậm, hai người này liền phảng phất như sống lại, lau mồ hôi trên trán.



Một người trong đó nói: "Làm sao bây giờ, chỉ có thời gian nửa ngày, tiểu tử kia giảo hoạt như quỷ, hơn nữa có vẻ như hắn đã sớm biết rõ hành động của chúng ta, đối với hành tung của chúng ta rõ như lòng bàn tay. Tiếp tục như vậy, đừng nói nửa ngày, cho dù cho chúng ta thêm mười ngày nửa tháng, chúng ta cũng không có khả năng tìm được tung tích của hắn."



Tên còn lại cũng gật đầu nói: "Đúng vậy a. Quan trọng nhất chính là, thực lực của hắn cũng không yếu, thật không rõ một Trung vị Huyền Tông làm cách nào có thể giải quyết hơn hai mươi người nhanh chóng như vậy. Trong đó có người thực lực cũng không thua kém hắn, nhưng lại ngay cả một điểm tín hiệu đều phát không ra đi đã bị đánh chết, quả thực rất đáng sợ."



Kẻ bên trái nói: "Không có biện pháp, Tuyền đại nhân từ trước đến nay đã nói là làm. Chúng ta thật sự chỉ có thời gian nửa ngày, bằng không thì thật sự cũng chỉ có đem đầu đi gặp đại nhân rồi. Xem ra, không xuất ra chút độc chiêu thì không được."



Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía tên tử y trung niên nhân ở bên phải, thần sắc trịnh trọng nói: "Tiêu huynh, ngươi phát ra tín hiệu, khiến cho mọi người tập hợp lại, sau đó chúng ta năm người một tổ, mỗi một tổ phải có một gã Trung vị Huyền Tông, thậm chí Thượng vị Huyền Tông. Một khi phát hiện đối phương thì không cần phải liều mạng, chỉ cần kéo dài thời gian, một bên phát ra tín hiệu khiến tiểu tổ khác đến giúp. Ta cũng không tin, hắn có thể chạy thoát được Ngũ Chỉ Sơn* của chúng ta."



*Ngũ Chỉ Sơn: hay còn được gọi là Ngũ Hành Sơn, gợi nhớ hình ảnh Tôn Ngộ Không(thời đó còn được gọi là Tề Thiên Đại Thánh) không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật tổ và bị đè dưới dãy núi này, ý của câu này cũng tương tự như vậy. Trong thực tế, ở Việt Nam cũng có dãy núi có cái tên tương tự, nằm gần thành phố Đà Nẵng. Đây cũng là một địa điểm du lịch tham quan khá đẹp.



Nghe đến đó, tên tử y trung niên nhân họ Tiêu kia con mắt liền sáng ngời, nói: "Đây là ý kiến rất hay. Hắn có thể trong nháy mắt kích sát hai tên Huyền Tông của chúng ta, nhưng cũng không có khả năng trong nháy mắt mà giết được năm người, như vậy luôn luôn sẽ có một người có thể phát ra tín hiệu. Chỉ cần bị chúng ta cuốn lấy, đợi những người khác đến giúp, tất cả mọi người đồng loạt ra tay, khi đó chính là giờ chết của hắn."



Tên tử y trung niên nhân còn lại nói: "Không nên quá mức lạc quan, đối phương cũng không phải dễ đối phó như vậy. Bất quá, đây chính là kế sách khả thi nhất hiện giờ, ngươi lập tức đi làm đi."



"Hảo."



Tên họ Tiêu nói xong, liền lập tức từ trong lồng ngực móc ra một chiếc đồng sắt nhỏ dài hình tròn, bắn lên pháo hoa báo động tập hợp mọi người. Pháo hoa vừa bắn ra liền lập tức nổ bung, tạo thành một cái vòng tròn lớn.



...



Xa xa.



Mỗi nơi trong rừng rậm, chúng đệ tử Thất Tinh Đàn được phân thành hơn mười đội tìm tòi, cùng một thời gian liền ngẩng đầu, nhìn về phía pháo hoa vòng tròn kia, một người trong đó nói: "Tiêu đại nhân ra lệnh triệu tập, mọi người nhanh chóng tập hợp về phía trung ương nơi bắn ra pháo hoa!"



"Đi!"



"Đi!"



Từng đạo bóng người từ các nơi trong rừng rậm bay ra, cùng một thời gian liền hướng phía pháo hoa bắn lên mà chạy đi.



...



Trên đỉnh một cây đại thụ.



Diệp Bạch cũng ngẩng đầu lên, hắn đồng dạng cũng nhìn thấy pháo hoa này.



Một con tiểu hồng điểu bay lên đầu ngón tay, một đoạn hình ảnh liền chảy vào trong óc Diệp Bạch. Đoạn đối thoại giữa hai gã tử y trung niên nhân kia cũng rõ ràng hiển hiện vào trong đầu hắn.



Diệp Bạch ngón tay bắn ra, con tiểu hồng điểu này liền "Phốc" một tiếng, hóa thành một đám khói nhẹ màu hồng sắc nhàn nhạt, biến mất không thấy gì nữa.



Rồi sau đó, hắn cười khẽ một tiếng: "Cho rằng đem hai người một tổ đổi thành năm người một tổ là có thể ngăn trở cước bộ của ta sao? Các ngươi cũng quá coi thường Diệp Bạch ta rồi."



"Thừa dịp trong khoảng thời gian này bọn hắn vội vàng chạy đi, vừa vặn lại giết thêm một hồi, lúc đó vở kịch mới càng thêm kịch tính."



Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Bạch thân ảnh biến mất trên ngọn cây, sau một khắc liền tiến vào rừng rậm, bay về phía hai gã Thất Tinh Đàn đệ tử bên kia đang vội vã chạy đi.



Sau một lát, trong một khu rừng rậm trên Quỷ Diện Đảo lại lần nữa truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, rồi lại quy về yên lặng. Mà ở đó, lại có thêm thi thể của mấy tên đệ tử Thất Tinh Đàn.



...



"Ghê tởm."



Nghe xa xa trong rừng rậm thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một trong hai gã tử y trung niên nhân, Tiêu đại nhân sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi, tay vung lên, đem một cây đại thụ cần hai người mới ôm được hết ở bên cạnh biến thành tê phấn.



Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu tử, tốt nhất không nên bị ta tóm được, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không đơn giản mà giết ngươi. Ta muốn đem ngươi tra tấn mười ngày mười đêm, khiến ngươi chết trong đau đớn và thống khổ mới có thể giải được mối hận trong lòng ta."



Bên cạnh, một gã trung niên nhân họ Lam lại lạnh lùng nói: "Bây giờ không phải là thời điểm nói những điều này. Tất cả tổ viên đang chạy đến, hắn cũng chỉ có thể bắt lấy chút cơ hội này mà thôi. Chờ chúng ta hoàn toàn tập hợp lại, đó chính là lúc hắn phải chết, Tiêu huynh hà tất phải gấp gáp như vậy. Chết mấy tên tiểu nhân vật cũng không phải việc gì quá lớn, lại tuyển thêm là được rồi."



Tên họ Tiêu kia nghe vậy, tâm tình liền khôi phục một chút, bất quá hận ý vẫn khó tiêu tan, nói: "Ta không phải đau lòng mấy tên tổ viên, bọn hắn bị giết đó là do bọn hắn là phế vật, trách không được người khác. Ta hận chính là tiểu tử này thủ đoạn không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, không đem Thất Tinh Đàn chúng ta để vào mắt. Biết rõ chúng ta đến đây bắt hắn, hắn lại chẳng những không né tránh, ngược lại còn dám đem chúng ta trở thành con mồi, thật sự là muốn nhịn mà không thể!"



Bên cạnh, tên trung niên nhân họ Lam kia lại căn bản không quan tâm, thản nhiên nói: "Bình tĩnh một chút, cười đến cuối cùng, mới chính là người thắng."



Theo thanh âm của hắn, tên trung niên nhân họ Tiêu kia cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Sau một lát, hai gã Thất Tinh đàn đệ tử chứng kiến pháo hoa đầu tiên đã chạy tới, sau đó hơn mười tổ còn lại cũng lần lượt chạy đến. Chỉ là, khi kiểm tra nhân số, chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, tu giả Thất Tinh Đàn chết ở trên tay Diệp Bạch lại tăng thêm mười người.



Còn thừa lại chỉ có ba mươi người. Thất Tinh Đàn lần này mang đến nhân mã, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủi đã tổn thất tới một nửa, mặc dù phần lớn chỉ là một ít Hạ vị Huyền Tông, đỉnh cấp Huyền Sư. Chiến lực đỉnh cấp là Trung vị Huyền Tông, Thượng vị Huyền Tông cũng không có tổn thất bao nhiêu.



Nhưng nó cũng khiến cho tên trung niên nhân họ Lam hung hăng vung tay lên đập xuống mặt đất, đánh ra một cái hố lớn, sắc mặt âm trầm đến mức đáng sợ.



...



Trong rừng rậm.



Trên đất trống.



Hai gã tử y trung niên nhân đã rời đi, tiếng kêu thảm thiết liền không ngừng được truyền đến. Mặc dù cách khá xa, nhưng thính lực của hai người rất nhạy cảm, vẫn như cũ nghe được rất rõ ràng.



Dưới mặt nạ, kim quan nam tử sắc mặt liền trở nên càng thêm đáng sợ.



Hắn quay đầu nhìn về phía tên ngân quan nam tử kia, bỗng nhiên nói: "Ngươi thấy thế nào?"



Ngân quan nam tử lại như cũ mang theo dáng vẻ đạm mạc, mỉm cười nói: "Vạn huynh không phải sớm đã có kế hoạch sao?"



Kim quan nam tử cười nhẹ một tiếng, nói: "Tuyền huynh vẫn là như vậy. Xem ra, chỉ dựa vào đám phế vật kia là không thể, chỉ có thể tự chúng ta xuất động mà thôi."



Dưới lớp mặt nạ, trong ánh mắt của hắn liền chớp động lên quang mang màu đỏ hồng.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #813